Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1215.2: Ta có tội

.Vốn là anh em một nhà, sao phải tương tàn lẫn nhau! Hàn Nghệ lắc đầu thở dài, đi vào. Chỉ thấy những học viên kia đều vây quanh Chu Đại Đồng kháng nghị.
.Vi Phương nhíu chặt lông mày quát: - Các ngươi đang làm gì?
.Hàn Nghệ khẩn trương liếc mắt ra hiệu cho Vi Đãi Giới bọn họ, mấy người lặng lẽ bỏ đi, đi đến phòng riêng. Hắn chỉ ở đây lẳng lặng giám sát một chút, hắn tuyệt đối sẽ không phiền lòng vì chuyện này nữa.
.Vi Phương, Uất Trì Tu Tịch bọn họ cũng hết sức hưởng thụ, giáo dục những học viên mới này văn hóa hạt hạt đều cực khổ.
.Ai nấy tự lấy theo nhu cầu.
.Buổi tối.
.Cộc cộc cộc!
.- Là Hữu Du hả!
.- Là ta.
.- Mau vào đi.
.Thôi Hữu Du đi vào, chỉ thấy mấy người Uất Trì Tu Tịch, Vi Phương, Thượng Quan Vân, Tiêu Hiểu, Bùi Thiếu Phong dáo dác ngồi xổm trong phòng, nói:
.- Các ngươi đều ở đây à!
.- Ngồi mau! Ngồi mau!
.Uất Trì Tu Tịch đầu tiên bảo Thôi Hữu Du ngồi xuống, sau đó nói: - Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, ta có cứ việc nói thẳng, Đặc phái sứ cố ý để chúng ta đến làm giáo quan, rõ ràng chính là để cho chúng ta báo thù, chúng ta không thể phụ tâm ý này của Đặc phái sứ được a!
.Thôi Hữu Du đương nhiên cũng rõ, nói: - Ngươi định làm gì?
.Uất Trì Tu Tịch gọi bọn họ tụm đầu lại, thì thà thì thào một hồi.
.Thôi Hữu Du nghe xong nói: - Việc này Đặc phái sứ biết không ?
.Vi Phương xì một tiếng, nói: - Đương nhiên không thể để cho Đặc phái sứ biết, đừng có làm hỏng danh tiếng của Đặc phái sứ.
.Thôi Hữu Du hơi nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, hiển nhiên là bọn họ muốn ôm cỏ đánh thỏ, thuận tiện trả thù Hàn Nghệ, cười cười, không lên tiếng.
.Tiêu Hiểu cũng giả vờ ngu ngốc, dù sao bây giờ cũng là tỷ phu.
.Canh bốn, lúc này đang là lúc ngủ ngon nhất.
.Tùng tùng tùng!
.Một tràng tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc vang dội khắp cả trại huấn luyện.
.Cấm quân gác đêm ở phía nam mơ hồ nghe thấy tiếng chiêng trống, đều nghĩ, lại bắt đầu rồi.
.- Chuyện gì thế?
.- Có phải đi lấy nước hay không?
.Các học viên đang ngủ say bị giật mình tỉnh lại, hơn nữa là ở một môi trường xa lạ, trong lòng rất sợ hãi, cởi trần hoặc là mặc áo ngủ liền xông ra ngoài, giống như hệt như Uất Trì Tu Tịch bọn họ.
.- Hả? Tình huống gì a!
.Hàn Nghệ cũng bị đánh thức dậy, ngồi dậy, hơi lắc lắc đầu.
.Cộc cộc cộc!
.Chợt nghe một tràng tiếng gõ cửa.
.Hàn Nghệ nói: - Ai?
.- Là ta!
.Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý Tư Văn.
.Hàn Nghệ xuống giường, mở cửa ra, chỉ thấy Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới đứng ở cửa, mắt hơi trừng lên: - Chuyện gì?
.- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy tiếng chiêng trống sao? Đây là tình huống gì?
.- Ta cũng không biết, nhưng có cảm giác hơi quen!
.Hàn Nghệ dụi dụi mắt, cầm một cái áo khoác lên cùng bọn họ đi ra ngoài, đi đến thao trường, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, gần ngàn người quần áo xộc xệch, người co ro, hai tay ôm ngực, đứng trên thao trường, lạnh run.
.Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn thấy cảnh tượng này cũng sắp chảy nước mắt, thế này thật là quá tội nghiệp rồi.
.Lại thấy Uất Trì Tu Tịch đứng trong đám người cất cao giọng nói: - Xét thấy kỳ trước có không ít học viên vì đến môi trường xa lạ mà dẫn đến tiểu tiện trên giường, vậy là làm nhục danh tiếng của trại huấn luyện hoàng gia chúng ta, bởi vậy ta đặc biệt gọi các ngươi dậy, đi nhà xí tập thể.
.Những học viên kia đều ngây người, kinh ngạc nhìn Uất Trì Tu Tịch.
.- Uất Trì Tu Tịch, tên khốn khiếp nhà ngươi, rõ ràng chính là đang chơi chúng ta.
.Lệnh Hồ Vô Hối cởi trần, đột nhiên lớn tiếng hét lên.
.Vi Phương tiến lên, nói: - Ồn ào cái gì, đây là mệnh lệnh, ở trại huấn luyện việc duy nhất các ngươi phải làm là phục tùng mệnh lệnh.
.- Chúng ta không phục!
.- Không phục đúng không?
.Uất Trì Tu Tịch cười tà ác, nói: - Vậy các ngươi cứ đứng ở đây đi.
.- Lão tử không tin ngươi dám làm gì ta, bây giờ lão tử sẽ về ngủ.
.Lúc đến các công tử này đều trong lòng ghi nhớ Hàn Nghệ, phòng bị Hàn Nghệ thế này thế kia, trong hai ngày này, khi gặp Hàn Nghệ, bọn họ đều nho nhã hữu lễ, có thái độ xiểm nịnh khiến Hàn Nghệ cũng có chút không tiếp nhận được, bọn họ chính là nói cho Hàn Nghệ biết, chúng ta kính trọng ngưỡng mộ ngươi, sùng bái ngươi, ta tuyệt sẽ không đối đầu với ngươi, ngươi cũng đừng chỉnh chúng ta.
.Hiện giờ nhìn thấy Uất Trì Tu Tịch bọn họ đứng ở phía trước, hoàn toàn chẳng coi ra gì, bởi vì bọn họ cùng Uất Trì Tu Tịch đều là thái tử đảng, cho nên bọn họ cảm thấy mình và Uất Trì Tu Tịch bọn họ là bình đẳng, nửa đêm canh ba, ngươi gọi ta dậy đi nhà xí tập thể, rõ ràng chính là muốn chơi chúng ta, vậy đương nhiên là đệt cả ông nội ngươi.
.Xoẹt xoẹt xoẹt!
.Chỉ thấy toàn bộ cấm quân xung quanh đều rút đại đao sáng loáng ra.
.Không ít học viên sợ đến mức kinh hô thành tiếng, chúng ta chỉ đến học tập, cần phải đối xử với chúng ta như vậy sao?
.Trong gió đêm, thân mình run rẩy, thật sự là rất thê thảm.
.Uất Trì Tu Tịch hừ nói: - Đừng có nói là ta không nhắc nhở các ngươi, bọn họ đều là cấm quân, là người phụng mệnh bệ hạ đến trợ giúp chúng ta.
.- Thôi đi, Vô Hối, đi nhà xí thì đi nhà xí, chuyện gì to tát đâu.
.- Đung vây a! Đừng đấu với bọn họ nữa.
.Đao sáng loáng đã ra rồi, những học viên nay chỉ có thể khuất phục, mắt rưng rưng đi về phía nhà xí, đây quả thực là địa ngục a.
.Vi Đãi Giới đứng trước cửa quan thự không hiểu ra sao nói: - Đây rốt cuộc chuyện này là sao?
.Trình Xử Lượng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ngươi hỏi hắn đi.
.- Ta có tội!
.Hàn Nghệ nhìn lên bầu trời đêm đen như mực, nhỏ giọng sám hối.
.- Đặc phái sứ, huynh thấy chúng ta làm cũng được chứ?
.Trong quan thự, Uất Trì Tu Tịch cười gian với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Lúc này đánh thức bọn họ, sáng sớm ngày mai chắc chắn không dậy nổi, đến lúc đó các ngươi lại có thể hắt nước, nhân tiện cũng kéo luôn chúng ta vào bẫy, ôi đệt! Đúng là chiêu trò sâu thật nha! Nhưng ta có thể nói gì sao, là ta bảo các ngươi đến, chua xót cỡ nào cũng chỉ có thể nuốt vào bụng. Các ngươi cũng thật thông minh a.
.Uất Trì Tu Tịch nghe nói vậy ngây ra như phỗng, lão đại đúng là lão đại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiêu trò của chúng ta.
.Hàn Nghệ đột nhiên biến sắc, hầm hừ nói: - Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ một lần này, lần sau nếu các ngươi còn dám bày kế với ta, ta sẽ ở đây lâu dài cùng các ngươi, bây giờ các ngươi cũng đã xuất sư rồi, chúng ta cứ đấu với nhau, thù mới hận cũ, nên tính thế nào thì tính thế nấy.
.Vậy sẽ chết người đấy! Thượng Quan Vân sợ tới mức khẽ run lên, suýt nữa đã đặt mông ngồi trên mặt đất, vội nói: - Đặc phái sứ, đây thật sự chỉ là một hiểu lầm, chúng ta cũng là lần đầu tiên làm, khó tránh khỏi có những chỗ thiếu xót, bây giờ huynh quý vi Tể tướng, đừng so đo với chúng ta như vậy nữa.
.- Cút!
.Hàn Nghệ phẫn nộ quát.
.Mấy người lập tức đứng dậy kính lễ một cái, sau đó chạy ra ngoài.
.Đợi bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ lập tức nói với Trình Xử Lượng: - Tổng cảnh ti, ngươi cũng thấy rồi, đám khốn khiếp này đã tẩu hỏa nhập ma rồi, trước đây chúng ta đã đì bọn họ không ít, nơi này không tiện ở lâu, sáng sớm ngày mai chúng ta chuồn thôi.
.Trình Xử Lượng gật đầu nói: - Nói có lý, nói có lý a!
.Vi Đãi Giới nghe thấy không đúng a, nói: - Vậy ta với Tư Văn thì làm sao?
.Hàn Nghệ xí một tiếng nói: - Các ngươi sợ cái gì, các ngươi cũng không đắc tội với bọn họ, hơn nữa có người giúp các ngươi làm một người ác, các ngươi phải cảm thấy may mắn mới phải.
.Sáng sớm hôm sau!
.Quả nhiên, những học viên này buồn ngủ muốn chết, đều còn tưởng là ở trong nhà mình, mơ giấc mộng đẹp, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng chiêng trống bên ngoài.
.Rầm!
.Vi Phương một cước đá văng cánh cửa, nhận lấy một chậu nước từ bên cạnh, trực tiếp tạt thẳng vào Mộ Dung Chùy vẫn còn đang vùi đầu ngủ trên giường.
.- A!
.Chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi.
.Vi Phương nhìn thấy Mộ Dung Chùy nhảy bật dậy, nheo nheo mắt, toàn thân run rẩy, cảm giác chiến thắng dâng cao ngùn ngụt a! Trong lòng còn đang hô hào, tại sao, tại sao không phải vào mùa đông.
.Đám người Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn len lén đến ngoài cửa ký túc xá, nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ tàn ác này, phải biết rằng kỳ đầu tiên trại huấn luyện khai giảng vào mùa đông, cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Trình Xử Lượng lại e ngại Hàn Nghệ như vậy, chuyện này có lý cả!
.- Chuồn!
.Hàn Nghệ ném lại một từ, liền đi về phía cổng lớn.
.- Đợi ta với!
.Trình Xử Lượng đuổi sát theo sau.
.Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, tiếp tục chơi thế này có xảy ra án mạng hay không a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận