Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1386.1: Trông mơ giải khát

.Lời này nghe có lý, nhưng Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm cảm thấy đâu đó có chút không đúng lắm. Hai người vẫn nghĩ một lúc mới phản ứng lại được.
.- Nhưng sao có thể có chênh lệch lớn như thế được. Bùi Hành Kiệm lắc đầu nói: - Nhớ năm đó Hán triều ở sau Văn Cảnh chi trị, quốc lực cũng không có cường thịnh đến mức như vậy.
.- Hán triều không làm được, không có nghĩa là Đường triều ta không làm được.
.Hàn Nghệ nói: - Nhân khẩu thì không cần nói nữa, mặc dù Đại Đường ta nhân khẩu không bằng triều trước, nhưng cũng nhiều hơn Thổ Phiên nhiều, trong này còn không bao gồm bách tính của Tây Bắc, mà hiện nay Đại Đường ta sau khi lấy được địa khu Tây Bắc, lại có thêm một bãi cỏ lớn, cộng thêm hiện nay Thổ Dục Hồn cũng đã hoàn toàn dựa vào Đại Đường chúng ta, tài nguyên ngựa còn vượt xa Thổ Phiên. Còn lại chỉ là lương thảo và vũ khí. Vũ khí là thứ không lo lắng nhất, thật sự không phải là ta khinh thường Thổ Phiên, chỉ cần Đại Đường ta cần, không đến ba năm là có thể hoàn thành chỉ tiêu này. Nhưng còn lương thảo, hiện giờ Đại Đường ta đang toàn lực phát triển Giang Nam, và còn nghiên cứu phát triển ra giống lúa mới, nông cụ mới, tương lai mức tăng của lương thực nhất định sẽ vượt xa mức tăng của nhân khẩu, bởi vậy sau vài năm, binh sĩ của chúng ta sẽ không còn trải qua cảnh ôm bụng đói mà đánh trận nữa. Không chỉ có mấy phương diện này, hiện giờ bệ hạ chăm lo việc nước, khích lệ bách tính sản xuất, tất cả đều là phát triển theo phương hướng tốt đẹp nhất, thứ cần chỉ là thời gian. Nếu như lúc này khai chiến với Thổ Phiên có lực lượng quân sự không yếu hơn nước ta, tất cả những thứ này có thể đều sẽ hóa thành bọt nước, nhưng chỉ cần có thể trì hoãn, chúng ta sẽ có thể khiến Thổ Phiên nếm mùi vị khủng khiếp.
.Tô Định Phương nói: - Nhưng chuyện này một cây làm chẳng nên non, nếu Thổ Phiên muốn khai chiến, chẳng lẽ Đại Đường chúng ta vẫn phải rụt cổ sao.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Bởi vậy nên chuẩn bị thì vẫn phải chuẩn bị, chỉ nói là không phải lúc cần thiết thì đừng dễ dàng tuyên chiến.
.Bùi Hành Kiệm nói: - Lần này đều vì ta và Tô tướng quân xuất kích từ phía tây, mới bức ép Lộc Đông Tán không thể không lui binh, nhưng cũng nói với Lộc Đông Tán, nếu như ông ta không xây dựng một phòng tuyến ở Tây Bắc, giấc mộng muốn lấy được Thổ Dục Hồn của ông ta là không thể thành công được.
.Hàn Nghệ nói: - Xây dựng phòng tuyến vẫn là bị động chịu đánh, nhìn từ việc này, Lộc Đông Tán vẫn là lựa chọn chủ động xuất kích, lão ta ủng hộ dư nghiệt của Xử Nguyệt, Cung Nguyệt cũng chính là vì điều này. Cái khác thì ta cũng không sợ lão ta, chỉ là sợ lão ta lại lập lại chiêu cũ, câu kết với bộ lạc trên thảo nguyên, sau đó quấy nhiễu cả địa khu Tây Bắc, rồi thừa dịp suy yếu mà vào. Bởi vậy, chúng ta nên mau chóng đẩy nhanh việc thống trị địa khu Tây Bắc, tránh cho Lộc Đông Tán có cơ hội lợi dụng.
.Tô Định Phương vội hỏi: - Không biết Hàn Thị lang có diệu sách gì?
.Kỳ thật Tô Định Phương cũng là người văn võ song toàn, cả vùng Tây Bắc trong hai năm không xảy ra chiến sự, đều là công lao của Hàn Nghệ sao?
.Đương nhiên không phải, Hàn Nghệ chỉ là một chính trị gia, ban bố một vài chính sách, người thực sự quản lý nơi này vẫn là Tô Định Phương. Tô Định Phương không chỉ thi hành chính sách của Hàn Nghệ một cách hoàn mỹ, mà còn cai trị cả vùng Tây Bắc rộng lớn đâu ra đấy, việc này vô cùng không dễ dàng. Chẳng qua là, chính sách là Hàn Nghệ đưa ra, lại là Hàn Nghệ chủ trì hiệp nghị bãi cỏ, bao gồm thương nhân từ Trung Nguyên đến, đều là vì Hàn Nghệ, bởi vậy hào quang của Hàn Nghệ vượt xa Tô Định Phương nhiều, nhưng công thần lớn nhất vẫn là Tô Định Phương.
.Tuy nhiên Tô Định Phương cũng biết Hàn Nghệ chơi giỏi những trò này, ông ta chỉ thích hợp với quản lý, hoặc là cai trị, nhưng phương châm lớn, chính sách lớn, ông ta vẫn không bằng Hàn Nghệ, nếu không thì ông ta đã đi làm Tể tướng. Đánh trận giỏi như vậy, nếu còn biết trị quốc nữa thì người khác đều đừng sống nữa, một mình ngươi chơi được rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Không biết nhị vị tướng quân có nghe nói, hiện giờ Đại Đường chúng ta đang thi hành một kiểu chính sách tinh binh.
.- Chính sách tinh binh?
.Hai người cùng đồng thanh nói.
.Vậy là chưa từng nghe rồi! Hàn Nghệ nói: - Chính sách tinh binh hoàn toàn là tồn tại để phối hợp với chế phủ binh, chính là sẽ huấn luyện tất cả mộ binh thành quan tướng. Nếu như Đại Đường ta có mười vạn quan tướng, vậy thì đến lúc chiến tranh, chúng ta sẽ có thể huấn luyện ra một đại quân trăm vạn trong thời gian cực ngắn, mà trong thời kỳ hòa bình, thì có thể đưa thêm nhiều nhân lực vào trong sản xuất.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm hai người thoáng gật đầu. Thật ra chế phủ binh cũng là như vậy, chỉ là không tồn tại khái niệm tinh binh. Bách tính thời bình trồng trọt, thời chiến đánh trận, mộ binh chính là binh, quan tướng chính là quan tướng, không có nói bồi dưỡng binh lính thành quan tướng.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cảm thấy sách lược tinh binh này cùng có thể thích hợp dùng ở địa khu Tây Bắc. Mỗi một Đô hộ phủ dều có binh lính trú đóng, những binh lính này thông thường đều là lính chuyên nghiệp, hơn nữa người Hán vẫn chiếm quá nửa nhân số. Chỉ cần đại bộ phận quan tướng đều là do người Hán tổ thành, vậy thì cũng chính là chúng ta cai trị địa phương. Hiện nay Tây Bắc vẫn được coi là thái bình, quan tướng có thể nghiêm khắc rèn luyện bọn họ, để bọn biết đọc sách nhận chữ, lấy tiêu chuẩn của quan tướng để huấn luyện bọn họ, đợi đến khi chiến, có thể nhanh chóng động viện ra một nhánh bộ đội lớn. Hơn nữa người Hồ quanh năm thả ngựa nuôi dê, vốn đã là chiến sĩ trời sinh, động viên có thể còn nhanh hơn cả Trung Nguyên nữa.
.Tô Định Phương nói: - Cách này cũng không phải không được, nhưng Hàn Thị lang, ta cũng không ngại nói thẳng với ngươi, hiện giờ chúng ta muốn động viên người Hồ ở nơi này cũng không phải là chuyện dễ. Đây cũng là lý do vì sao trước đây Thái Tông Thánh Thượng trước sau vẫn để người Hồ quản lý người Hồ, chính là bởi vì người Hán không chỉ huy nổi những người Hồ này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không có người không thể chỉ huy nổi, chỉ xem ông động viên thế nào thôi. Nếu Thổ Phiên đánh tới nơi này, giành mất nữ nhân của bọn họ, cướp đoạt tiền tài của bọn họ, phỏng chừng cũng không cần đến các ông động viên, bản thân bọn họ đã cầm dao thái rau đi liều mạng với Thổ Phiên rồi. Nếu như nói đi đánh trận vì tiền đồ của hai vị tướng quân, cái này có liên quan gì đến bọn họ, đừng nói là người Hồ, đổi lại là ta thì ta cũng sẽ không đi a! Nhưng nói là đánh trận vì sự an toàn của bọn họ, vì người thân của bọn họ, vì lợi ích của bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ đi.
.Tô, Bùi hai người nghe vậy cũng có suy ngẫm, tổng kết lại, chính là lừa phỉnh chư sao.
.Nhưng nói đi nói lại, việc động viên này chính là dựa vào lừa phỉnh, phương diện này thì chính là điểm mạnh của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng trước đó, chúng ta nhất định phải giành được sự tín nhiệm của bọn họ, điều này vô cùng quan trọng. Nếu bọn họ không tín nhiệm các ông, các ông nói gì, bọn họ cũng sẽ không tin.
.Bùi Hành Kiệm nói: - Vậy không biết làm sao để giành được sự tín nhiệm của bọn họ?
.- Đương nhiên là tạo dựng uy tín của quan phủ.
.- Không ổn!
.Tô Định Phương lập tức nói: - Ở Trung Nguyên ta còn có hương thân từ đường, huống hồ là ở trên thảo nguyên Tây Bắc. Nơi này đầu là từng bộ lạc một tổ thành, chúng ta làm việc bình thường cũng là thương lượng với tù trưởng của các bộ lạc có liên quan. Nếu như muốn xác lập uy tín của quan phủ, nhất định sẽ tổn hại đến lợi ích của bọn họ, cho dù bọn họ bị ép đồng ý, cũng sẽ âm thầm phân cao thấp với quan phủ, như vậy sẽ phản tác dụng.
.- Ta biết điều này.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nói: - Thật ra vấn đề này cũng đã quấy nhiễu ta rất lâu. Một mặt, nếu như không tăng cường quản lý, từng chút từng chút gió thổi cỏ lay như vậy, bọn họ có thể sẽ đuổi chúng ta về Trung Nguyên. Nhưng tăng cường quản lý thì sẽ dẫn đến bất mãn của bách tính địa phương, bởi vậy ban đầu ta áp dụng hình thức thuê mướn để ổn định nơi này, cho bách tính mỗi ngày đều làm việc, như vạy bọn họ sẽ không nghĩ đến quá nhiều thứ, hơn nữa lại biết nghe lời quan phủ. Nhưng đây tuyệt không phải kế sách lâu dài, sự tồn tại của quan phủ không phải là để áp bức, bóc lột, mà là để cai trị địa phương, tránh có hỗn loạn, bởi vậy quan phủ nhất định phải xác định uy tín. Mà chính vào lúc nãy, ta đột nhiên hiểu ra, nên làm sao để cai trị nơi này.
.Tô Định Phương vội hỏi: - Cai trị như thế nào?
.- Lấy buôn bán làm lý do, thi hành pháp chế Đại Đường.
.Hàn Nghệ biểu lộ ra sự tự tin hết sức to lớn.- Hai vị tướng quân chắc hẳn sớm đã cảm nhận được rồi, hiện giờ bách tính nơi này đều hứng thú với buôn bán, mà buôn bán là một thứ vô cùng cần tự do, công bằng nhất, và còn vô cùng cần quản lý. Tự do đương nhiên là tự do buôn bán, nhưng đồng thời buôn bán dính dáng đến rất nhiều lợi ích dây dưa, nhất định sẽ nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn, bởi vậy nên vẫn cần đến công bằng, vậy thì ai sẽ duy trì sự công bằng, không phải chúng ta, mà là luật pháp Như vậy thì nhất định phải tồn tại luật thương nghiệp để duy trì tính tự do, công bằng của buôn bán. Quan phủ đưa ra luật thương nghiệp, không phải muốn thu thuế, không phải muốn mưu lợi, mà là muốn tiến thêm một bước nữa trong việc thúc đẩy sự phát triển của thương nghiệp, chỉ cần chúng ta kiên trì với quan niệm này, và còn nói đi đôi với làm, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của bách tính nơi này. Tuy Đại Đường ta có rất ít luật pháp về phương diện này, nhưng bọn họ cũng không biết, bọn họ sẽ chỉ cho rằng đây là pháp chế của Đại Đường. Vậy thì pháp chế Đại Đường mang đến cho bọn họ sự công bằng, cùng với thúc đẩy sự phát triển của thương nghiệp, vậy tại sao bọn họ lại không ủng hộ chứ. Sau đó chúng ta sẽ có thể trộn lẫn một số tư tưởng pháp chế của Đại Đường vào trong luật thương nghiệp, bọn họ chắc chắn cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
.Hắn nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, nhưng Tô, Bùi hai người lại nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận