Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 656.1: Bậc thầy tạo giả

.Các quý tộc đang ngồi đều không hứng thú với những thiếu nam thiếu nữ này, cũng quá bình thường, thứ bọn họ thấy hứng thú là bình rượu trên cái khay kia.
.- Chẳng lẽ là rượu!
.Trình Giảo Kim hai con mắt như chuông đồng giống như đèn pha, sáng rực lên, miệng hơi há ra, nước miếng sắp chảy ra rồi.
.- Đúng vậy, chính là rượu.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: - Về rượu, ta thật sự vừa yêu vừa hận, yêu mùi vị đặc biệt của nó, hận là, nấu rượu cần có lương thực, bách tính còn không có cơm ăn, ngụm rượu này trong miệng ngươi còn có thể nuốt xuống sao?
.Không ít các quý tộc đều tràn đầy cảm xúc gật đầu, nhưng không phải bọn họ uống không trôi, mà là triều đình hạn chế, bọn họ uống ly rượu cũng phải lén lén lút lút, cũng quá là thống khổ. Phải biết đầu năm Trinh Quán, đến hoàng cung nấu rượu cũng có hạn chế rất lớn, Lý Thế Dân đã lấy mình làm gương, người khác lại càng không cần phải nói.
.- Đây đúng là nỗi khổ của cá và tay gấu a!
.Hàn Nghệ thở dài thật mạnh, nói ra nỗi lòng của mọi người, nói: - Triều đình cũng thường xuyên vì thế mà thương thấu não cân, chỉ có thể hạn chế nấu rượu, nhưng đây chỉ là cách trị ngọn không trị gốc.
.Nói rất hay a!
.Hạn chế nấu rượu đúng là quá khiến người ta thống khổ.
.Gần như tất cả quý tộc đều đang tán đồng với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, nói: - Đây cũng là lý do đầu tiên để loại rượu mới này của ta ra đời, sự xuất hiện của loại rượu mới này sẽ khiến chúng ta có cả cá và tay gấu, bởi vì loại rượu này ủ từ một phương pháp ủ trái cây đặc thù, hơn nữa mùi vị không thua bất cứ loại rượu nào hiện nay, thậm chí còn ngon hơn nữa.
.Lời này vừa nói ra, nhất thời vỗ tay sấm dậy, không ít quý tộc bình thường tố dưỡng cực cao cũng khen ngợi Hàn Nghệ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng hưng phấn không thôi, kỳ thật ông ta cũng không phải quá thích rượu, bởi vì đầu năm Trinh Quán mọi người nghèo, mọi người đều tiết kiệm, hơn nữa hàng ngày đều có chính vụ xử lý không xong, uống rượu hỏng việc, khi đó ông ta đã cai rượu rồi, cho đến cuối thời kỳ Trinh Quán, ông ta mới uống một chút như vậy.
.Nhưng ông ta tỏ vẻ tán thành đối với lời Hàn Nghệ nói, bởi vì quý tộc không thể rời khỏi rượu, nhưng nấu rượu nhất định phải có lương thực, lương thực lại là căn bản của dân, thường bởi vì vấn đề rượu mà bùng nổ mâu thuẫn giai cấp, đây quả thực nỗi khổ của cá và tay gấu, nếu có thể giải quyết vấn đề này, rượu này tuyệt đối là rượu tốt nhất.
.- Đa tạ, đa tạ!
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nói: - Tên của nó được gọi là "Sinh mệnh chi tửu", bởi vì loại rượu này có sinh mạng, mùi vị và màu sắc của nó đều sẽ thay đổi theo sự trôi chảy của thời gian.
.Trình Giảo Kim nghe vậy cả người đều ngứa ngáy, gãi cổ, gào lên: - Nói thì ai không biết nói a, cái đó cũng phải nếm xong mới biết a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là đương nhiên. Lúc nói hắn gật đầu với những thiếu nam thiếu nữ kia.
.Những thiếu nam thiếu nữ này lập tức bưng rượu và chén rượu tiến lên, rót rượu cho những quý tộc này.
.Rượu này vừa đổ ra, chất lỏng màu đỏ sẫm, lóng lánh, lập tức khiến toàn trường kinh hô.
.Mùi rượu nồng đậm, hương thơm mê người.
.Mọi người dường như đã say mê rồi.
.Trình Giảo Kim thực sự không nhịn được nữa, vừa mới rót đầy, ông ta liền bưng chén rượu lên một hơi cạn sạch, rượu này vừa vào cổ họng, hai mắt ông ta lồi lên, miệng há ra, đột nhiên chép miệng mấy cái, hưng phấn xoa xoa tay nói: - Không ngờ rượu này cũng đủ kình như vậy. Thật là... sảng khoái a! Nhóc con! Nhóc con! Cho ta một chén nữa, cho ta một chén nữa.
.Thiếu nam kia thấy Trình Giảo Kim râu đã bạc cả chòm lớn rồi, nhưng giống như một đứa trẻ, kêu la đòi uống rượu, suýt nữa cười ra tiếng, nói: - Xin lỗi, Lư quốc công, đây chỉ là cho mọi người nếm thử, mỗi người chỉ được uống một chén.
.Trình Giảo Kim đầu tiên là sửng sốt, trực tiếp thò tay ra lấy bình rượu lại, bĩu môi nói: - Tự lão phu không biết rót sao?
.Thiếu nam ngẩn ngơ, lại quay đầu lại nhìn Hàn Nghệ. Quả nhiên xuất thân giặc cỏ, tố chất thực con mẹ nó thấp! Hàn Nghệ đối với chuyện này cũng chỉ là cảm thấy bất đắc dĩ, gật gật đầu.
.Chử Toại Lương mấp máy môi, mắt sáng ngời, thấp giọng nói: - Thái úy, rượu này cũng đúng là không tồi a!
.Cao Lý Hành cười ha hả nói: - Từ nay về sau, e rằng không ai còn rầu rĩ vì rượu và lương thực rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có vẻ vô cùng vui vẻ, cười nói: - Hy vọng là như thế!
.- Sảng khoái!
.Trình Giảo Kim uống căn bản là không dừng lại được, lau miệng hô to thích a!
.Cao lý Hành cười nói: - Lư quốc công, ta tin Hàn Nghệ sẽ không cho ngài bình thứ hai, ngài uống tiết kiệm một chút đi.
.Trình Giảo Kim chớp mắt, nói: - Nói có lý, phải uống tiết kiệm chút.
.Nói xong, ông ta lại bắt đầu nếm từng ngụm nhỏ. Phía sau ông ta còn có một tên không có tố chất giống như ông ta, chính là con trai của ông ta, Trình Xử Lượng, tên này trực tiếp cướp lấy một bình, uống hết sức sảng khoái. Còn Dương Tư Nột, Dương Tư Huấn, Tiết Nhân Quý thấy vậy không vui, chúng ta chỉ có một chén, ngươi thì một bình, quá không công bằng, nhưng bọn họ vẫn ưa sĩ diện, cố nén oán khí với Hàn Nghệ, chỉ lấy một chén cho bọn họ uống, cũng không khỏi quá keo kiệt rồi.
.Chiêu đãi không chu toàn, chiêu đãi không chu toàn a!
.- Rượu này thật đúng là đặc biệt, vừa thơm vừa mạnh, uống vào là thống khoái một chút.
.Uất Trì Tu tịch ra sức chép miệng, nói với vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
.Lư Khai Minh nói: - Phó đốc sát thật đúng là lợi hại, chốc lát đã làm ra thứ tốt như thế này rồi. Thôi Hữu Du đột nhiên nói: - Tiểu Mông, sao ngươi không uống?
.Dương Mông Hạo đảo con ngươi, cười he he nói: - Ta... tạm thời ta không muốn uống.
.Uất Trì Tu Tịch cười ha hả nói: - Tiểu Mông, có phải ngươi mang rượu này về, khoe khoang với Thiên Phú bọn họ không. Dương Mông Hạo cười mà không lên tiếng, tên này thích tỏ vẻ tinh tướng nhất, bất cứ thứ gì tốt cũng không bằng khoái cảm mà tinh tướng mang lại cho y.
.Thôi Hữu Du cười nói: - Ngươi đây không khỏi cũng khó coi rồi, lát nữa chúng ta đi hỏi xin phó đốc sát một bình rượu, ta tin phó đốc sát nhất định sẽ cho.
.Dương Mông Hạo mắt sáng ngời, nói: - Đúng rồi! Y cười ha hả rồi bắt đầu uống.
.Quý tộc thích rượu, đó là truyền thống từ xưa tới nay, rượu có sức hấp dẫn với bọn họ không kém gì giấy mực, mọi người đều tỏ ý vui mừng, ai ai cũng có vẻ uống chưa thỏa thích, quan trọng là chỉ một chén là quá ít, bọn họ cũng đâu có mặt dày như cha con Trình Giảo Kim, chỉ có thể ngồi ở đó, hai mắt khép hờ, cố gắng nhớ lại hương vị. Duy chỉ có một người ngoại lệ, người này chính là Nguyên Mẫu Đơn, nàng nhìn chén rượu trong tay, vẻ mặt vẻ u sầu, giấy, mực, nước hoa chỉ đóng vai trò dẫn dắt tính quyết định trong cuộc tranh đấu này, nhưng chưa bao giờ có sự công kích đối với việc buôn bán của Nguyên gia bọn họ, bởi vì những mặt hàng buôn bán này chiếm phân ngạch khá nhỏ trong thu nhập của Nguyên gia bọn họ, nếu là dầu, mặc dù sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với việc làm ăn của gia tộc bọn họ, nhưng đối với cả việc làm ăn của Nguyên gia mà nói, tính công kích sẽ không quá lớn. Nhưng nghề rượu là nguồn thu nhập lớn nhất của Nguyên gia bọn họ, còn vượt xa dầu, một khi loại rượu mới này của Hàn Nghệ ra, nó sẽ mang lại sự công kích vô cùng lớn đối với việc làm ăn của Nguyên gia bọn họ, đây không phải vấn đề thắng thua nữa, mà liên quan đến tương lai của Nguyên gia.
.Đồng thời, nàng cũng hiểu được, tại sao trong tình hình đã kiếm được nhiều tiền như vậy, Hàn Nghệ vẫn sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa..
Bạn cần đăng nhập để bình luận