Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 322.1: Nhà có hiền thê.

.- Không sai, bây giờ chuyện phế hậu đang được lan truyền huyên náo, ta thấy chưa chắc là tin đồn vô căn cứ. Bệ hạ phê chuẩn thỉnh cầu từ chức của Liễu thúc thúc chính là một minh chứng vô cùng tốt, nếu chúng ta nhận lời mời của bệ hạ, vào triều làm quan, vậy thì rất có thể sẽ phải giúp Võ Chiêu nghi xưng hậu.
.Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: - Nhưng ta không thích Võ Chiêu nghi lắm.
.Vương Huyền Đạo nói: - Cô ta vốn là Tài nhân của Thái Tông thánh tượng, có thể nói là phu nhân có danh có phận, bây giờ lại trở thành Chiêu nghi của đương kim bệ hạ, có thể thấy người này không phải hạng lương thiện.
.Lư Sư Quái lắc đầu nói: - Nói vậy cũng không đúng, không ai lại can tâm tình nguyện làm ni cô ở chùa miếu cả đời. Hoàng đế vừa chết, tần phi phải bồi táng hoặc là xuất gia, vốn là chuyện tổn hại đạo trời, phải được hủy bỏ. Võ Chiêu nghi kia dựa vào bản lĩnh của mình mà tranh thủ cuộc sống phú quý hơn cho mình cũng không có gì không ổn. Huống hồ, đều là do Vương Hoàng hậu chấp nhận. Nếu khi đó Vương Hoàng hậu và Quốc cữu công không mở miệng, Võ Chiêu nghi sao có thể vào cung được, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu Võ Chiêu nghi là cực kỳ bất công với cô ta.
.- Lư huynh nói đúng, chuyện này đích thực không thể trách Võ Chiêu nghi được.
.Thôi Tập Nhận gật đầu, đột nhiên chuyển lời nói: - Nhưng Lư huynh có từng nghĩ, Võ Chiêu nghi kia không thể sánh bằng Vương hoàng hậu. Vương Hoàng hậu xuất thân danh môn, lại là Hoàng hậu mà Thái Tông thánh thượng chỉ định, hơn nữa còn có một đám đại thần ủng hộ đằng sau lưng, người không cần làm bất cứ chuyện gì để củng cố vị trí hoàng hậu của mình. Nhưng Võ Chiêu nghi thì khác, Võ Chiêu nghi xuất thân hàn môn, nếu cô ta trở thành Hoàng hậu, cô ta nhất định sẽ dốc hết sức lực củng cố vị trí hoàng hậu của mình, vậy thì cô ta phải nhúng tay vào triều chính, xây dựng nên thế lực của mình, như vậy mới có thể bảo đảm địa vị của cô ta, chỉ dựa vào sự sủng ái của bệ hạ đối với cô ta thì rất không ổn định. Hôm nay bệ hạ có thể phế Vương Hoàng hậu, ai dám đảm bảo ngày khác bệ hạ sẽ không phế cô ta.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Từ xưa đến nay, phàm là có nữ nhân can thiệp chính trị, thì tám chín phần mười đều sẽ không có kết cục tốt gì.
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói:
.- Hơn nữa Vương Hoàng hậu cũng không sai, nếu chúng ta giúp Hoàng thượng phế hậu, vậy chắc chắn là có lỗi với nàng.
.Lư Sư Quái nói: - Đây chính là khiếm khuyết của hôn nhân dòng họ. Thật ra từ lâu chúng ta đã biết, bệ hạ không thích Vương Hoàng hậu, ngay từ khi bắt đầu đã như thế, bệ hạ chỉ lấy nữ nhân mà Thái Tông thánh thượng và Quốc cữu thích mà thôi. Mà Tấn Vương của ngày xưa bây giờ đã trở thành đương kim thiên tử, trong khắp thiên hạ, thiên tử lớn nhất, không còn ai có thể quản y được nữa, y lãnh đạm với Vương Hoàng hậu cũng là chuyện hợp lý.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Lư huynh nói có lý, nhưng bây giờ mới đổ tội cho hôn nhân dòng dõi thì không khỏi gượng ép quá mức, hơn nữa Hoàng hậu sao có thể dễ dàng phế lập. Nếu dân chúng thiên hạ nhìn thấy Hoàng đế làm như thế, thì chẳng phải sẽ tranh nhau noi theo, một khi phú quý thì bỏ ngay thê tử kết tóc, vậy chẳng phải sẽ có vô số nữ nhân chịu tổn thương, hành động này chính là vi phạm lễ pháp. Ngẫm lại khi đó Hán Cao Tổ thích Thích phu nhân đến thế nào, nhưng ông ta cũng không nói là phải phế bỏ Lữ hậu. Cho nên dù nói thế nào thì nếu bệ hạ muốn phế hậu, tức là bệ hạ không đúng.
.Thôi Tập Nhận thở dài: - Một khi quốc sự dính líu với gia sự thì thật sự là rất khó làm rõ nha!
.Mấy người cũng đều lần lượt thở dài.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nói nhiều như vậy rồi, vậy kết luận của chúng ta là gì?
.Mấy người đều nhìn nhau.
.Thôi Tập Nhận nói: - Đây là một cơ hội tốt nhất, nhưng ta cho rằng cũng là cơ hội duy nhất, nếu lúc này chúng ta không đồng ý với bệ hạ, vậy thì sau này chúng ra sẽ rất khó làm quan, nói không chừng bệ hạ sẽ ghi hận chúng ta trong lòng, do vậy ta cảm thấy chúng ta nên suy nghĩ thật thận trọng rõ ràng rốt cuộc có làm quan không, nếu làm quan thì chúng ta nên làm sao?
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Chúng ta đã bị một nữ nhân nô dịch mười năm, ta không muốn lại bị một nữ nhân khác nô dịch nữa.
.Lư Sư Quái nói:
.- Vì chuyện chúng ta làm quan mà làm một chuyện biết rõ là sai, có đáng không?
.Vương Huyền Đạo nói: - Vậy nói sau vậy, dù sao cũng không gấp trong ngày một ngày hai.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng bất kể thế nào, bảy người chúng ta nhất định phải cùng tiến cùng lui.
.- Đó là dĩ nhiên.
.Thôi Tập Nhận cười nói.
.Bốn người còn lại cũng gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên cười nói: - Đúng rồi, ta nghe nói lần trước trên đại điện, Hàn tiểu ca đã chọc cho Thôi đại bá giận đến cả đêm không ngủ, còn liên kết với bọn thúc thúc ta buộc tội Hàn tiểu ca nữa.
.Thôi Tập Nhận cười gật đầu nói: - Đúng là có việc này, nhưng ta cho rằng tài không bằng người cũng không có gì oan ức, sau đó đi buộc tội, lý do không đủ, căn bản không đứng vững được, ngược lại còn cho người ta cảm giác không chịu thua nổi, làm mất đi phong phạm sĩ tộc chúng ta, hoặc là đường đường chính chính thắng, hoặc là đường đường chính chính thua.
.Vương Huyền Đạo nói: - Bài thơ kia đích thực không phải đùa, ta hổ thẹn không bằng, ta thấy Thôi đại bá cũng không viết được bài thơ nào hay hơn.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Hơn nữa hắn cũng nhờ bài thơ này mà trở thành Giám Sát Ngự Sử, nhìn tình hình này, hắn đã trở thành người của bệ hạ và Võ Chiêu nghi rồi.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Hắn và Võ Chiêu nghi giống nhau, một khi nhảy vào vũng bùn này, không thắng thì chết, không có đường lui, bọn họ liên thủ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa một người muốn sống, không từ thủ đoạn cũng là khó tránh khỏi.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: - Ta không tán đồng với ngươi, ta vô cùng tin tưởng phẩm hạnh của Hàn tiểu ca, hắn tuyệt đối không phải người tâm thuật bất chính, chuyện gì ngươi cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, hơn nữa còn mang theo ân oán cá nhân giữa ngươi và hắn vào trong đó, câu nói này của ngươi thật sự quá ích kỷ, thứ cho ta không thể tán thành.
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Chuyện này ta cũng tán thành lời của Thiện Hành, nếu Hàn Nghệ là kẻ tâm thuật bất chính, vì muốn sống mà không từ thủ đoạn, vậy thì hắn sẽ không chạy đi cứu Mẫu Đơn tỷ ngay thời khắc sinh tử, chính vì hắn không vụ lợi mới cứu vớt được mấy ngàn tính mạng, đây chính là sự thật không thể phản bác được.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta cũng tán thành với Thiện Hành.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ta duy trì trung lập.
.Thôi Tập Nhận rất khó chịu nói: - Lần nào cũng là các ngươi đề ra, nhưng lần nào nói đến cuối cùng thì luôn là ta bị mọi người xa lánh, thật là buồn cười mà.
.Lư Sư Quái hừ nói: - Tính tình ngươi cao ngạo như vậy, cả vú lấp miệng em, ỷ vào mình là thế tôn Thôi gia, trên thì phê bình Hoàng đế, dưới lại ức hiếp dân chúng, bị mọi người xa lánh cũng là lẽ đương nhiên.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Chỉ tiếc lúc trước Thái Tông thánh thượng làm người nhân nghĩa, không giam ngươi thêm vài năm, thật sự là bất hạnh của dân chúng mà!
.Trịnh Thiện Hành ngẩng mặt thở dài nói: - Càng là bất hạnh của quốc gia.
.Trưởng Tôn Diên vô tội gật đầu.
.- Các ngươi! Vẻ mặt Thôi Tập Nhận buồn bực, chắp tay nói: - Các vị huynh đệ, coi như ta sai rồi, kính xin các vị huynh đệ giơ cao đánh khẽ, tha cho ta lần này.
.- Có thể khiến Thôi Tập Nhận cúi đầu nhận sai cũng thật không dễ dàng nha!
.Mấy người nói xong thì bật cười ha ha, lại tán gẫu một lát rồi rời đi.
.Bọn họ vừa đi thì từ sau bụi cỏ phía trước có hai người đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận