Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 205.2: Ý không ở trong lời..

..
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì ta muốn nhân cơ hội mua hết cả ngõ Bắc này.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Ngươi muốn mua hết cả ngõ Bắc này?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Trưởng Tôn Diên cũng hơi hơi nhíu hạ lông mày, Hàn Nghệ mới vừa rồi chỉ nói cho y, nguyên nhân làm như vậy, là muốn đuổi đi toàn bộ nhưng hộ cá thể ở đây, chứ không hề nói muốn mua hạ cả ngõ Bắc, nói:
.- Cho dù ngươi muốn mở rộng Phượng Lhi Lâu, cũng không cần mua hết cả ngõ Bắc này chứ, ngươi có thể xây dựng thêm về hậu viện bên này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta mua xuông cả ngõ Bắc, mục đích không phải là vì xây dựng thêm Phượng Phi Lâu. Mà là ta muốn tạo ra một hệ thống thương nghiệp hoàn chỉnh đủ để gánh vác được kịch nói của Phượng Phi Lâu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Một hệ thống thương nghiệp hoàn chỉnh?
.Hiển nhiên trình độ của y vẫn không thể lý giải một câu nói kia.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy, hiện giờ Phượng Phi Lâu phục vụ còn có rất nhiều chỗ không được như ý, mỗi ngày mọi người đến xếp hàng, mới bắt đầu thì còn chưa thấy gì, nhưng lâu dần, sẽ cảm thấy vô cùng buồn tẻ. Nhưng bốn phía dường như cũng không có những vật khác có thể chơi. Nếu bên này trên có cửa hàng, có rượu có mọi thứ, tạo ra một con phố buôn bán, thì mọi người có thể vừa đi dạo phố vừa chờ đợi, như vậy sẽ không cảm thấy buồn tẻ nữa.
.Mặt khác, kịch nói có thể xúc tiến rất nhiều ngành sản xuất, tỷ như ta cùng Trịnh công tử hợp tác mua bán, hiện giờ bên ngoài thỏ đã bán sắp điên rồi, đây là ảnh hưởng mà kịch nói mang đến.
.Còn có chính là ta tính toán ở trong này đặt rất nhiều quán rượu, quán trà. Chuyên môn bán đồ ăn cho người xem kịch, cũng giống với hạt dẻ này chẳng hạn, có thể vừa xem vừa ăn gì đó, tuy rằng những cửa hàng này sẽ hoàn toàn là để phục vụ kịch nói, nhưng kịch nói đồng thời cũng có thể trợ giúp những cửa hàng đó kéo tới nhân khí, đây là hỗ trợ lẫn nhau đấy.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Nếu ngươi muốn làm như vậy, sao không đem Phượng Phi Lâu này dọn tới chợ Tây, hoặc là tới chợ Tây lại mở một gian tửu lâu nữa?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì chợ Tây quy củ nhiều lắm, ở nơi đó kinh doanh buôn bán, sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế, mà Bình Khang Lý mặc dù là nơi thị phi, nhưng triều đình đưa cho Bình Khang Lý tự do rất lớn, mà ta sắp sửa tạo ra một thị trường buôn bán hoàn toàn mới, ta có thể cam đoan, trong vòng ba năm, Bình Khang Lý se mang đến thu nhập từ thuế triều đình vượt qua cả chợ Tây.
.- Điều này sao có thể?
.Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: - Chợ Tây chính là triều đình mở đấy, nơi đó gần như ôm đồm hơn phân nửa mua bán của Trường An ta. Ngươi chỉ là một thương nhân nho nhỏ, hơn nữa ngươi chỉ có được một ngõ nhỏ, điều này sao có thể.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên ha ha cười.
.Trưởng Tôn Diên kinh ngạc nói: - Vì sao Trịnh huynh bật cười?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta tự cười chính mình thật sự là ếch ngồi đáy giếng, khi Hàn tiểu ca cùng ta đánh cược, ta còn cho rằng ta sẽ không nhìn nhầm Hàn tiểu ca đâu. Nhưng thật không ngờ, năng lực Hàn tiểu ca còn hơn xa mong đợi của ta.
.Trưởng Tôn Diên hiếu kỳ nói: - Đánh cược?
.Trịnh Thiện Hành lập tức đem chuyện cá cược với Hàn Nghệ nói với Trưởng Tôn Diên.
.- Còn có việc này?
.Trưởng Tôn Diên khẽ mỉm cười, nói: - Như thế khá làm cho người ta chờ mong đấy.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng ta nghĩ ta chảng qua chỉ là nhân tiện thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Trịnh công tử, ngươi nói như vậy, ta đây cũng không dám hợp tác với ngươi rồi, chúng ta phải nói là cường cường liên thủ.
.Trịnh Thiện Hành khoát tay nói: - Ta làm đã mua bán nhiều năm rồi, tối đa cũng chỉ là nghĩ tới ở chợ Tây mở thêm mấy gian cửa hàng thôi, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới đi tạo ra một thị trường, ta đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, dựa vào điểm này, ngươi hơn xa ta.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Trịnh huynh, ngươi lại đánh giá thấp hắn.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Chỉ giáo cho?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Tuy rằng ta chưa từng làm việc kinh doanh, nhưng việc này hẳn coi như là bí mật của Phượng Phi Lâu đi, nhưng hắn cũng không chờ chúng ta hỏi, liền đều nói ra toàn bộ, hơn nữa còn nói làm người ta chờ mong như vậy, đây là ý không ở trong lời a.
.Trịnh Thiện Hành thoáng sửng sốt, lại liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ mặt già đỏ lên, thầm nghĩ, xem ra ở trước mặt bọn họ, vẫn phải là nói dối nói càng thêm thật một chút nữa.
.Trưởng Tôn Diên rất nói thẳng: - Chính ngươi cũng nói, triều đình cho Bình Khang Lý tự do rất lớn, chỉ cần ngươi không trái pháp luật, triều đình cũng sẽ không quản ngươi, nếu như ngươi trái pháp luật, ai cũng không bảo vệ được ngươi.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Đúng, ta biết rồi.
.Hắn nói như vậy, không phải là muốn khiến Trưởng Tôn gia cho hắn cái chỗ dựa, dù sao này Đường triều rất nhiều rườm rà quy củ, đặc biệt ở phương diện quy hoạch này, ngay cả dựng cái lầu hai, đều phải đi báo cáo quan phủ, nếu đứng ở trên lầu của ngươi, có thể rình thấy trong phòng người khác, nhất định phải dỡ xuống.
.Trưởng Tôn Diên cười nói:
.- Tuy nhiên ngươi thật sự thành công, ta tin tưởng bất cứ người nào nghe được những lời này của ngươi đều sẽ cảm thấy tò mò, bao gồm ông nội của ta, nói thật, ta cũng không tin ngươi có thể làm được. Trịnh huynh, ngươi nghĩ sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta đương nhiên tin tưởng, hắn thành công, đối với ta không có chỗ xấu. Nói tới đây, y ngẩn người, nói: - Không đúng nha, này nữ nhân điên không phải là ngươi âm thầm an bài đi?
.Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng nói: - Đương nhiên không phải nha. Nói tới đây, hắn tạm ngừng, trầm ngâm nói: - Tuy nhiên chuyện này cũng không phải không liên quan đến chút nào, chính là bởi vì chuyện này, ta mới nghĩ tới điểm này, bằng không ta cũng không dám nghĩ như vậy.
.- Vậy sao?
.Trịnh Thiện Hành hồ nghi liếc nhìn Hàn Nghệ, thầm nghĩ, tiểu tử này giảo hoạt, ta xem tám phần cùng hắn có quan hệ. Không khỏi lại nhìn về hướng Trưởng Tôn Diên.
.Trưởng Tôn Diên cười khổ nói: - Trịnh huynh, ngươi chớ nhìn ta như vậy, ngươi cũng biết ta không thích nói chuyện của người khác.
.- Không sao. Trịnh Thiện Hành mỉm cười một tiếng: - Cho dù phải cũng không sao cả, ta đã sớm nhìn khó chịu những người bên ngoài đó rồi.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ, ngươi biết là một chuyện, nhưng ta có thừa nhận hay không lại là một chuyện khác. Đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói:
.- Ồ, Trưởng Tôn công tử, còn có chuyện, ta mốn mời ngươi giúp đỡ chút.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Là như vậy, ta muốn trả lương cho ca kỹ, tôi tớ Phượng Phi Lâu chúng ta.
.Trả lương chính là chỉ đem địa vị tiện nhân tăng lên thành lương nhân, người trong thanh lâu, trên cơ bản đều là người ti tiện, hoàn toàn không có tự do sinh sống, nhưng điều này cần tới quan phủ báo cáo, vô cùng nghiêm khắc, mà không phải chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó, bởi vì chuyện này còn liên lụy tới vấn đề hộ tịch, nếu như không có một chút quan hệ, thủ tục sẽ trở nên vô cùng phức tạp, Hàn Nghệ cũng không muốn chờ thêm một năm.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Chỉ cần nô tì của Phượng Phi Lâu ngươi không phải là thân mang tội, thì không có vấn đề gì.
.Hàn Nghệ nói: - Đa tạ, đa tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận