Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1036.1: Ai vô liêm sỉ hơn

.Tổn thương lòng tự trọng!
.Đúng là quá tổn thương lòng tự trọng!
.Trên đời này mà lại có thứ Nguyên gia không chơi nổi.
.Trên dưới Nguyên gia tâm trạng đều phức tạp dị thường.
.Nếu họ cưỡng hành cố làm một mình thì quả thực áp lực vô cùng lớn, nếu là tập đoàn vận chuyển, phải mua thuyền, phải thuê người, hơn nữa Nguyên gia đã bắt đầu kế hoạch nam tiến rồi, nếu dùng đến tiền của kế hoạch nam tiến, lại là đầu đuôi lẫn lộn, kế hoạch nam tiến nặng ở sản xuất, nếu không có sản xuất, có nhiều thuyền bao nhiêu thì cũng không có vận chuyển a.
.Nhưng Nguyên gia lại là một gia tộc mang tính nguyên tắc vô cùng mạnh, Nguyên Hi nhất quyết không chịu chơi cùng người khác, nếu Hàn Nghệ không phải con rể Nguyên gia, Nguyên gia cũng sẽ không triển khai nhiều hợp tác như vậy.
.- Việc này chúng ta vẫn phải suy xét một chút.
.Nguyên Hi dường như vẫn muốn cố gặm tiếp.
.Hàn Nghệ không tiếp tục khuyên nhủ, nhưng hắn cũng không có lộ ra quá nhiều, hắn chỉ nhấn mạnh một điều, chỉ cần Nguyên gia có hứng thú, Nguyên gia nhất định sẽ trúng.
.Sau khi từ Nghị sự đường đi ra, Nguyên Triết, Nguyên Kiệt, Nguyên Thương cùng nhau rời đi.
.- Mẫu Đơn, chúng ta đánh cược, ta dám đảm bảo Nguyên Triết bọn họ nhất định là nghĩ cách gom tiền.
.Hàn Nghệ nhìn bóng lưng vội vã của bọn họ, nói với Nguyên Mẫu Đơn ở bên cạnh.
.Nguyên Mẫu Đơn lườm hắn một cái, không nói lời nào đi về phía hoa viên.
.- Đợi ta đã a!
.Hàn Nghệ vội vàng đuổi theo, kéo tay nàng, ủy khuất nói: - Làm gì vậy? Ta đã dốc hết sức lực trợ giúp Nguyên gia rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ giằng tay ra, nhưng cũng chỉ ra vẻ vậy thôi, khẽ hừ nói: - Đừng tưởng là ta không biết, đây rõ ràng là chàng cố ý sắp đặt Nguyên gia ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sao lại nói vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Luận về chơi những thủ đoạn này, trong triều không ai là đối thủ của chàng, là đúng hay sai, không phải đều do chàng nói là được sao, mà chàng lại biết rõ tình hình Nguyên gia chúng ta, nếu như chàng thật lòng có ý giúp đỡ Nguyên gia chúng ta, chàng cũng sẽ có cách, mười vạn quan này sợ là chàng đã tốn hết tâm tư để nghĩ ra.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Không hổ là phu nhân của ta, đúng là hiểu ta.
.Nguyên Mẫu Đơn mắt trừng lườm, nói: - Đúng là chàng cố ý?
.- Ây da! Thì ra là nàng thăm dò ta. Hàn Nghệ hối hận nói.
.Quả thực là thăm dò, Nguyên Mẫu Đơn cũng từng bị hắn đã lừa, bởi vậy Nguyên Mẫu Đơn luôn có một chút hoài nghi đối với Hàn Nghệ như vậy, không ngờ cũng đúng là như vậy, không khỏi hết sức phẫn nộ, nói: - Tại sao chàng phải làm như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đương nhiên là có nguyên nhân, ta đây là tránh cho Nguyên gia rước họa vào thân a
.Nguyên Mẫu Đơn đưa hai ánh mắt dò hỏi qua.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Cấm kỵ lớn nhất của Nguyên gia là gì?
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, dường như hiểu ra gì đó.
.- Không phải là cố hết sức tránh xa chính trị sao!
.Hàn Nghệ nói: - Những thứ này vốn dĩ đều là thuộc về triều đình, hiện tại triều đình nhượng ra chỉ là vì không để cho quan trường trở nên hủ hóa, cùng với giảm thiểu gánh nặng về tài chính, nàng nghĩ thử xem, chắc chắn ra sẽ thi hành thương nghiệp, vậy thì tương lai vận chuyển hàng hóa sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, nếu như giao cho triều đình làm, quan viên nhất định sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò, như vậy thì thương nhân sẽ bị quản chế bởi quan viên, quan viên nuốt hàng của nàng thì nàng mất luôn nửa cái mạng rồi, thương nghiệp sẽ rất khó phát triển được.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: - Cái này có liên gì với chế độ cổ phần?
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng triều đình thực sự yên tâm giao tất cả cho thương nhân sao? Nếu ta giúp Nguyên gia nuốt một tập đoàn vận chuyển trong đó, vậy thì với thế lực của Nguyên gia, cộng thêm sự trợ giúp của ta, rất nhanh là có thể làm được một tập đoàn vận chuyển khác, đến lúc đó Nguyên gia một nhà độc đại, ngay cả hàng hóa của triều đình cũng phải nhờ đến Nguyên gia vận chuyển, cái gì cũng phải phụ thuộc vào Nguyên gia, Nguyên gia sẽ uy hiếp đến triều đình, cho dù Nguyên gia không có ý uy hiếp triều đình, lẽ nào bệ hạ sẽ không nghĩ nhiều sao? Triều đình nhất định sẽ trừng trị Nguyên gia.
.Khiến càng nhiều người tham gia vào, hình thành một tập đoàn, như vậy Nguyên gia có thể nấp sau tập đoàn, và cũng tránh được sự khống chế của triều đình, mà chế độ cổ phần không phải một nhà nói là được, sự uy hiếp mà triều đình chịu sẽ suy yếu nhiều. Ngoài ra, hiện nay người có tiền chính là những hương thân, quý tộc, bọn họ cái gì cũng đều là tự sản xuất, tiền của bọn họ đều cất trong nhà, không đụng đến, khiến nó dần dần nhiều lên, nhưng thương nghiệp cần tiền, ta nhất định phải nghĩ cách khiến bọn họ lấy tiền ra, như vậy trên thị trường mới có đủ tiền lưu thông.
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng gật đầu, nói: - Vậy tại sao chàng không nói thẳng với đại bá như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại bá tinh thông như vậy, nàng còn có thể nghĩ đến, ông ấy lại không nghĩ đến? Chỉ là nhất thời ông ấy cảm thấy có chút hụt hẫng thôi, rất nhanh sẽ phản ứng lại.
.Nguyên Mẫu Đơn lại lòng ngập tràn lo lắng nói: - Nhưng chàng vừa mới nhậm chức, đã lập tức thay đổi quy tắc, lẽ nào chàng
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Là nàng đã xem thường Đại Đường chúng ta, Đại Đường chúng ta cường thịnh như vậy, chỉ là trước đây không thể hiện ra thôi, thật sự ném một chút đồ ra là đủ cho chúng ta uống một bình rồi. Đây có được coi là gì, sau này cách chơi sẽ chỉ trở nên càng ngày càng thú vị, Đại Đường ta từ trên xuống dưới đều sẽ tràn đầy kỳ vọng.
.Nói đến phía sau, hắn đưa mặt lên trước.
.Chợt nghe một giọng nói non nớt.- Cô gia gia, cô nãi nãi.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu tử đang cúi đầu về phía bọn họ, giật thót mình, tình huống gì đây.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Tranh Nhi ngoan!
.Tiểu tử này chính là con trai Nguyên Tranh của Nguyên Kiệt.
.- Cô nãi nãi, cô gia gia, Tranh Nhi sang bên đó chơi.
.- Ừ.
.- Đợi đã đợi đã!
.Hàn Nghệ đột nhiên giơ tay túm Nguyên Tranh lại, hòa ái dễ gần nói: - Ta nói Tiểu Tranh Tranh, con có thể đừng gọi ta là cô gia gia không.
.Nguyên Tranh hiếu kỳ nói: - Vậy Tranh Nhi nên gọi cô gia gia là gì?
.Hàn Nghệ sắp muốn điên rồi, nói: - Có thể gọi là ca ca a! Hoặc là thúc thúc cũng được.
.Ca ca? Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt, khuôn mặt khó hiểu.
.- Nhưng mà không được!
.- Tại sao?
.- Ông chính là cô gia gia, nếu con gọi ông là thúc thúc, há chẳng phải là phá hỏng lễ nghi.
.Nguyên Tranh lắc đầu nói, con cháu quý tộc, từ nhỏ đã học lễ pháp, thật ra lễ pháp này chính là quy củ, gia tộc khổng lồ như vậy, nếu không có lễ pháp thì sẽ biến thành hỏng bét.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có phải là con nên nghe lời của cô của ta không?
.Nguyên Tranh hiếu kỳ nói: - Vậy sao cô gia gia bảo Tranh Nhi gọi ông là thúc thúc?
.Hàn Nghệ nói: - Vì ta trẻ như vậy, con gọi ta thành già rồi.
.Nguyên Tranh ngẫm nghĩ một chút, hỏi: - Nếu như vậy, thì con nên gọi cô nãi nãi là gì đây?
.Nguyên Mẫu Đơn thực sự không nhịn được nói:
.- Được rồi, được rồi, chàng đừng ức hiếp Tranh Nhi nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Ta vậy mà nói là ức hiếp, chẳng qua là ta Được, cô gia gia thì cô gia gia. Nói xong hắn quay sang Nguyên Mẫu Đơn cười hì hì nói: - Nó gọi như vậy, cũng có chút cảm giác lão phu lão thê.
.Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt đỏ lên, nói: - Tranh Nhi còn ở đây, chàng nói bậy gì vậy?
.Hàn Nghệ thoáng nhìn, chỉ thấy Nguyên Tranh ngửa đầu tò mò nhìn bọn họ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, thuận miệng nói: - Đúng rồi! Sao con không chơi phi điểu giấy nữa, chơi chán rồi à?
.Nguyên Tranh mím khuôn miệng nhỏ, tức giận bất bình nói: - Con lại bị đại gia gia hại rồi.
.Lại? Nguyên Ưng đúng là một tên khốn khiếp a! Đến đứa trẻ lớn chừng này mà cũng không buông gia. Hàn Nghệ rất là đồng cảm nói: - Nói cô gia gia nghe, đại gia gia con hại con thế nào?
.Nguyên Tranh sắc mặt căng thẳng nói: - Đại gia gia bảo con đi dạy trẻ con của Triệu gia chơi phi điểu bay này, nói cái gì mà nhiều người thì chơi vui hơn, con đã tin lời đại gia gia, nhưng sau khi con dạy cho huynh đệ Triệu gia, được một ngày bọn họ đã nói phụ mẫu của bọn họ không cho phép bọn họ chơi cùng con, con không bao giờ tin đại gia gia nữa.
.Vừa nói, hốc mắt cậu nhóc đỏ lên, mím chặt miệng, nước mắt lã chã rơi, mất bạn chơi cùng là chuyện vô cùng đau lòng.
.Hàn Nghệ nhìn mà rất là đau lòng nha, nói: - Tại sao lại như vậy?
.Nguyên Tranh lau nước mắt nói:
.- Triệu thúc thúc bọn họ nói giấy là dùng để viết chữ, không dễ có được, trẻ con ngoan phải quý trọng giấy, sao có thể dùng để gấp phi điểu bay, còn nói con là đứa trẻ không nghe lời, bắt huynh đệ Triệu gia không được chơi với con, tránh học cái xấu cùng con.
.Ô đệt! Vậy mà ta xem nhẹ điều này. Hàn Nghệ chột dạ chớp chớp mắt, gật đầu nói: - Như vậy là không sai, đại gia gia con quả thực đã hại con rồi, lần sau tuyệt đối đừng tin ông ấy.
.- Ừm!
.Nguyên Tranh gật đầu thật mạnh.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười, nàng biết phi điểu giấy này là do Hàn Nghệ dạy, đây mới là đầu sỏ gây họa thực sự.
.- Đi chơi!
.- Cô gia gia, cô nãi nãi, Tranh Nhi cáo từ.
.Tiểu tử thối lại khom lưng chắp tay, sau đó mới lau nước mắt rời đi.
.Hàn Nghệ thở dài: - Một đứa bé hiểu chuyện như vậy, lại để cho Nguyên Ưng hãm hại rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Đây đều không phải là chàng dạy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận