Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1277.1: Cảnh thịnh thế

.- Tỷ tỷ cố lên! Tỷ tỷ cố lên!
.Những thanh âm trợ uy này đều nhịp, trong trẻo dễ nghe, thật là nữ anh hùng không thua đấng mày râu.
.Ở khu vực chạy đua dành cho nữ, chỉ thấy một số tiểu nữ hài người mặc tơ lụa, phấn điêu ngọc trác đứng ở bên cạnh đường băng, vung lá cờ nhỏ trong tay, sôi nổi trợ uy cho các tỷ tỷ trên đường đua, mặc dù các nàng không quen biết bất cứ ai, nhưng cũng tỏ ra vô cùng hưng phấn. () phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc.
.- Tôn trọng lẫn nhau, yêu mến lẫn nhau, đoàn kết không chia rẽ, loại bỏ phân biệt đối xử không cần thiết. Cuối cùng ta đã hiểu chân lý của Đại hội vận động này.
.Nhìn thấy tất cả những thứ này, Trịnh Thiện Hành không khỏi cảm khái nói.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Nói tới cũng thật là kỳ lạ, tuyển thủ dự thi đều là con cái của nhà nghèo, thậm chí có một số còn là con cái của bộ khúc, nhưng ở bên cạnh ủng hộ lại có hơn một nửa là quý tộc, nếu là bình thường, thậm chí bọn họ cũng không nguyện ý ở cùng những người này khu vui chơi, nhưng hiện tại, lại có thể ở chung hòa hợp như vậy, khiến người ta cảm thấy không thể nào tin được. Việc này khiến gã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tất cả những thứ này xảy ra rất tự nhiên, không có chút cảm giác không hài hòa nào, Hàn Nghệ cũng không sử dụng mánh lới nào.
.Vương Huyền Đạo khẽ cười nói: - Thật ra ta đã nhìn quen rồi, trước đó khi ở trại huấn luyện không phải cũng là như vậy sao.
.Thôi Tập Nhận nói: - Vì vậy có thể thấy được, mỗi khi Hàn Nghệ làm một sự kiện nào đó, chắc chắn ẩn núp một ít ý nghĩa sâu xa, cuối cùng hắn vẫn muốn phá vỡ giới hạn sĩ thứ.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ một tiếng nói: - Ta cho là việc này đã khó có thể đảo ngược rồi, từ Đông Tấn cho đến hiện tại, sức ảnh hưởng của sĩ tộc Sơn Đông chúng ta đang từ từ nhỏ đi.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Nhưng ta không cho là như vậy, vật có phân chia nặng nhẹ, người có địa vị cao thấp, đây là điều không thể thay đổi, mặc dù tương lai Hàn Nghệ đánh đổ toàn bộ Thôi Lư Trịnh Vương, đến lúc đó hắn có thể trở thành quý tộc mới. Bởi vậy nên nói như thế này, khư khư giữ cái cũ, sẽ chỉ bị loại bỏ, nhưng nếu chúng ta có thể bỏ cũ lập mới, danh vọng của sĩ tộc Sơn Đông chúng ta tiếp tục kéo dài cũng không phải là không được.
.Lư Sư Quái lắc đầu nói: - Ta không đồng ý đổi cũ thành mới của ngươi, ngược lại ta đồng ý với tinh thần của quý tộc mà Hàn Nghệ nói ở trại huấn luyện, sĩ tộc Sơn Đông chúng ta muốn kéo dài thêm nữa, mặc dù không thể không biết tiến thủ giống như thời kỳ Đông Tấn, nhưng cũng không thể thay đổi gốc rễ đặt chân của chính mình, vì vậy trở lại như lúc ban đầu mới là lối thoát của sĩ tộc Đông Sơn chúng ta.
.Thôi Tập Nhận than nhẹ một tiếng nói: - Các ngươi nói đều rất có lý, nhưng điều này đã chứng minh sĩ tộc chúng ta đã đến một ngưỡng cửa vô cùng trọng yếu, hễ không cẩn thận sẽ hoàn toàn đi về phía suy tàn.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Thực ra kết hợp lời nói của Huyền Đạo và Lư huynh với nhau, lưu lại tinh hoa, bỏ cặn bã, cùng đi theo thời đại, như vậy có thể duy trì địa vị của sĩ tộc Đông Sơn chúng ta.
.Thôi Tập Nhận, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, Trưởng Tôn Diên đồng thời khẽ gật đầu, nhưng đều rơi vào trầm tư. Thật ra cuộc sống của bọn họ cũng không có tốt như vậy.
.- Tập Nhận ca, Tập Nhận ca.
.Chợt nghe một tiếng gọi lớn.
.Thôi Tập Nhận quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba thiếu niên mười một mười hai tuổi chạy tới, nói: - Là Minh Tân à!
.- Tập Nhận ca, Huyền Đạo ca.
.Mấy thiếu niên đầu tiên chắp tay thi lễ với bọn họ, sau đó một người lớn tuổi hỏi: - Tập Nhận ca, chúng đệ nghĩ rằng Học Viện Sĩ Tộc cũng có thể tổ chức một cuộc Đại hội vận động. Tập Nhận ca nghĩ sao?
.Thôi Tập Nhận ngẩn người, cười nói: - Ta sẽ xem xét lại, nhưng năm nay các ngươi vừa mới vào học, quan trọng nhất vẫn là việc học, năm tới rồi hãy xem đi.
.- Ồ!
.Mấy thiếu niên tỏ ra hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm, lại cúi chào bọn họ, ngay sau đó rời đi.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Học Viện Chiêu Nghi có hàng trăm hàng ngàn học sinh, mà số người của Học Viện Sĩ Tộc chúng ta chưa tới hai phần của bọn họ, nếu chúng ta mở lại, khó tránh sẽ khiến người cảm thấy hơi khó coi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Chúng ta có thể kết hợp tổ chức cùng Học Viện Chiêu Nghi.
.Thôi Tập Nhận khẽ thở dài: - Ta dám cá rằng, Hàn Nghệ đang chờ chúng ta tìm hắn để trao đổi chuyện này.
.- Sao lại nói vậy?
.- Khi con cháu sĩ tộc và con của bộ khúc cùng thi đấu thể thao, thử hỏi còn có cái gì là không thể nào.
.Thôi Tập Nhận cười khổ nói.
.Vương Huyền Dạo hơi nheo mắt lại nói: - Hình như mỗi một chiêu của Hàn Nghệ đều rất âm hiểm.
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói: - Đúng vậy đấy! Trẻ con khờ khạo ngây ngô, cũng sẽ không băn khoăn những thứ này, vì vậy trẻ con mới là đột phá tốt nhất.
.Lúc này trong khu vui chơi không còn sự khác biệt giữa sĩ thứ, đều ngây ngốc không phân biệt được, chủ yếu là trẻ con không có nhận thức này, thứ bọn chúng muốn là chơi vui, đây là ngày hội của bọn chúng, bọn chúng sẽ không để ý nhiều như vậy, bọn chúng phải tận tình hưởng thụ.
.Lúc này trên khán đài đã không có người, Lý Trị, Võ Mị Nương đều từ khán đài đi xuống, đi đến từng sân bãi một, không khác gì người xem bình thường, khi thì ủng hộ, khi thì tiếc hận, nhưng khi nhìn thấy mọi người ủng hộ lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, vui vẻ hòa thuận, cũng bắt đầu hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói đó của Hàn Nghệ, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.
.- Đúng là cậu ta, lại là cậu ta. Các ngươi nói lần này cậu ta có thể nhảy cao bao nhiêu!
.Khi đi ngang qua sân nhảy cao, đám Lý Trị nghe được từng trận tiếng hưng phấn của mọi người, không nhịn được đi tới.
.- Ta muốn xem, ta muốn xem!
.Lý Hoằng nghe thấy rất tò mò, nhưng dáng người của cậu bé thấp, hoàn toàn không nhìn thấy, vô cùng gấp gáp.
.Một hộ vệ bên cạnh cậu bé vội vàng ôm lấy Lý Hoằng, chỉ thấy ánh mắt người xung quanh đều tập trung vào một thiếu niên có làn da ngăm đen. Đầu tiên thiếu niên kia đi chậm rãi, sau đó cấp tốc lao lên trên gậy gỗ đặt ở trên giá gỗ, tung người nhảy lên, cả cơ thể nằm ngang bay qua trên mặt côn gỗ.
.- Oa!
.- Cậu ta có thể nhảy qua cao như vậy.
.- Người này thật là lợi hại!
.Lý Hoằng cũng lớn tiếng khen hay, mặc dù cậu bé không biết cái này cao bao nhiêu.
.Khóe miệng Hàn Nghệ hơi hiện ra ý cười, nghĩ thầm rằng, xem ra thần tượng thể thao đầu tiên đã ra đời.
.Trong lúc bất tri bất giác đã đến giữa trưa, các hạng mục thi đấu buổi sáng đều lần lượt kết thúc, đã đến lúc nghỉ ngơi buổi trưa. Chỉ thấy một đám lão sư gọi học sinh của mình đi đến phía sau.
.- Bọn họ đi đâu vậy?
.Lý Hoằng hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Bọn họ đi ăn cơm.
.- Khu vui chơi còn chuẩn bị cơm cho bọn họ? Lúc này đến lượt Lý Trị tò mò hỏi.
.Kẻ keo kiệt Lý Nghĩa Phủ không nhịn được nói: - Đây có thể có nghìn người a!
.Lý Bật nói: - Thật ra Khu vui chơi của thần chỉ dọn ra vài chỗ cho những đứa trẻ này ăn cơm, còn đồ ăn đều là do tiểu điếm ở trong này chuẩn bị.
.- Những tiểu điếm này cũng đồng ý?
.Đừng nói Lý Nghĩa Phủ, đám Lý Trị cũng cảm thấy tò mò không ngớt!
.Lý Bật nói: - Chuyện này__ Hàn Thị lang, hay là ngươi nói đi! Đối với việc mua bán, ta không à rất rõ lắm.
.Hàn Nghệ nói: - Lý Trung thư, ít tiền đó chỉ là tiền lẻ mà thôi, ông xem Khu vui chơi hôm nay có bao nhiêu người đến đây, bọn họ đã mua bao nhiêu đồ từ các cửa tiệm, ta đoán rằng, ba ngày nay mức buôn bán của tiểu điếm ở Khu vui chơi phải gấp năm mươi lần ngày thường, vì sao lại như vậy, không phải là vì những tuyển thủ này sao, theo lý bọn họ nên đảm nhiệm đồ ăn của tuyển thủ, ta không lấy tiền của bọn họ đã tính là vô cùng nhân nghĩa rồi.
.- Năm mươi lần.
.Lý Trị hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức cười ha hả nói: - Nếu nói đến tiền, e rằng trong thiên hạ không có ai được xem là tinh ranh hơn
Bạn cần đăng nhập để bình luận