Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 832.1: Nên lật sang trang sách mới rồi

.Lửa cuối cùng cũng tắt!
.Nhưng không thể nói là đã được dập tắt, phần nhiều là do tắt tự nhiên, bởi vì phòng ốc ở cổ đại đều làm từ gỗ, một khi châm lửa thì căn bản khó dập tắt được, mà còn cháy càng lúc càng lớn, người chắc chắn không cứu sống được, cấm quân chỉ có thể áp dụng chính sách bảo vệ, phòng ngừa lửa lan rộng đến nơi khác, chỉ có thể từ bỏ tiểu viện này, càng miễn nói đến cứu người.
.Lửa mặc dù đã tắt, nhưng trong lòng quần thần, lửa này tạm thời có lẽ không tắt được.
.Lý Trị, Võ Mị Nương hao hết tâm tư xây dựng bầu không khí này, kết quả bị trận hỏa hoạn đốt không còn sót chút gì.
.Võ Mị Nương không ngất tại chỗ, cũng chứng tỏ khả năng chống đỡ của nàng ta rất mạnh.
.Các học viên của trại huấn luyện đã trở về trại huấn luyện, ngồi trong sân thể dục, ai ai cũng mặt đen thùi lùi, duy chỉ có hai mắt sạch sẽ, lộ ra đau thương, dù sao bọn họ cũng vừa mới ra ngoài xã hội, không thể so với những lão cáo già kia, không thể che giấu tình cảm của mình. Trước khi chết Tiêu Thục Phi đã chửi mắng đau đớn, cho đến bây giờ vẫn vang vọng trong đầu bọn họ, bọn họ vô cùng thông cảm cho Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi.
.So với bọn họ, văn võ bá quan hiển nhiên phải vô cùng bình tĩnh, ngay cả đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ lúc đó cũng không dám kêu gào, bởi vì nếu thế sẽ chọc giận nhiều người, dù sao người cũng đã chết rồi.
.Mà Lý Trị được Trương Đức Thắng vội vàng đưa về, lúc ấy y nhất thời không chấp nhận được, liền ngất đi.
.Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình!
.Lý Trị bị ép buộc phế Vương lập Võ, mặc dù bên trong nhất định có tình cảm riêng, nhưng quyền lực tranh giành nhiều hơn, nếu như có thể, y sẽ nguyện ý ly hôn trong hòa bình, nhưng điều này trong hoàng thất hiển nhiên không thể nào, tranh giành trong hoàng tộc cho tới nay đều vô cùng tàn khốc, không phải ngươi chết thì ta chết, nhưng dù sao cũng có tình cảm vợ chồng, Lý Trị cũng không muốn nhìn thấy Vương Hoàng hậu và Tiêu Thục phi rơi vào thảm cảnh như vậy.
.- Bệ hạ, thi thể của tội phạm Vương thị và Tiêu thị đã được đào ra.
.Trương Đức Thắng đi đến trước giường Lý Trị, hơi lo lắng nói.
.Trong mắt Lý Trị hiện lên một chút đau xót, y lấy cái khăn trên trán xuống, ngồi dậy nói: - Ở đâu, trẫm muốn đích thân đi xem.
.Trương Đức Thắng vẻ mặt khó khăn.
.Lý Trị cau mày nói: - Sao vậy?
.Trương Đức Thắng nói: - Tiểu nhân nghĩ bệ hạ tốt hơn là không nên đi, Vương thị và Tiêu thị đã bị cháy sạch dung mạo hoàn toàn thay đổi, chỉ sợ sẽ làm bệ hạ sợ, kính xin bệ hạ lấy long thể làm trọng.
.Trong mắt Lý Trị là một màu ảm đạm, y thở dài: - Vậy ngươi thay mặt trẫm đi đi, mặt khác, chôn cất các nàng theo nghi thức tần phi..
.- Không thể ạ!
.Chợt nghe thấy ngoài cửa có một tiếng phản đối mãnh liệt, Võ Mị Nương đi vào với sắc mặt xanh mét.
.Trương Đức Thắng vội vàng hành lễ nói: - Tiểu nhân tham kiến Hoàng hậu.
.- Ngươi lui xuống trước đi.
.Ánh mắt Võ Mị Nương cũng không nhìn Trương Đức Thắng.
.- Tiểu nhân cáo lui.
.Trương Đức Thắng vội vàng đi ra ngoài, không cần nhìn mặt Võ Mị Nương cũng biết hiện giờ trong lòng Võ Mị Nương chắc chắn đang nổi giận.
.Lý Trị liếc nhìn Võ Mị Nương, thở dài: - Người cũng đã chết rồi, sao lại làm khó các nàng vậy?
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ, nô tì cũng không muốn làm như vậy, nhưng bệ hạ đã từng nghĩ nô tì vừa được bệ hạ lập là hoàng hậu, cũng vừa phế truất hai nàng, bất kể là nội đình, hay là ngoại đình, lòng người đều bất ổn, nếu lúc này bệ hạ thể hiện sự áy náy, thần tử bên dưới sẽ nhìn nhận phu thê chúng ta thế nào, đại thần ủng hộ bệ hạ sẽ như thế nào, còn những người nhìn chằm chằm chúng ta sẽ như thế nào, việc này quyết không thể qua loa được.
.Lý Trị nhíu mày, cảm thấy hình như cũng có lý, lúc này y càng thể hiện ra sự áy náy, như vậy trong mắt người khác chính là thừa nhận sai lầm của mình, nói như vậy, những thần tử Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ vì bọn họ mà đứng lên chắc chắn sẽ bị cười chê, mà những người chống lại sẽ gây sóng gió. Y nói: - Vậy nàng cho rằng phải làm thế nào?
.Võ Mị Nương nói: - Bệ hạ, hai người Vương, Tiêu vốn là tội nhân, do bệ hạ nhân từ mới có thể sống đến bây giờ, hiện giờ còn không biết hối cải, không ngờ lại phóng hỏa đốt hoàng cung, nếu chẳng may không thể dập tắt lửa, vậy thì không biết phải làm thế nào, ngay cả bệ hạ cũng thân trong nguy hiểm, các nàng có nghĩ tới hậu quả hay không. Nô tì nghĩ phải giáng thêm một bậc tội nữa, hơn nữa, các nàng cố tình chọn ngày hôm nay, chứng tỏ muốn để bệ hạ và nô tỳ khó sống, các nàng có từng nghĩ bệ hạ sẽ chịu nhiều thương tổn? Hiện giờ các đại thần đang lén nghị luận, cho nên việc này quyết không thể nhẹ tay, nhất định phải thẩm tra nghiêm ngặt.
.Giọng điệu phi thường kiên quyết, Võ Mị Nương trong thời khắc này, nét mặt vô cùng kiên quyết, cũng không cho Lý Trị cò kè mặc cả, nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng ta nói rất có lý, việc đã xảy ra, nếu y muốn sám hối, vậy thì đây là biểu hiện của yếu đuối, sẽ dẫn đến phong ba rất lớn, nhất định phải dùng sức mạnh quyền lực áp xuống, không thể để việc này lan truyền. Áp chế như thế nào, đương nhiên là lấy tội để xử, nói như vậy, ai dám nói lung tung nữa, liền trực tiếp bắt đi.
.Lý Trị nghe được hít một hơi khí lạnh nhỏ, y vừa rồi thương tâm quá độ, cũng không nghĩ việc này sẽ mang tới hậu quả gì, bất kể thế nào, quyền lực đối với y mà nói mới là quan trọng nhất. Hoàng đế không có quyền lực thì cũng không bằng một Thân vương tiêu dao, những gì hiện giờ cũng do y lao lực trăm cay nghìn đắng mới có được, nếu so sánh thì hai người Vương, Tiêu không đáng để nhắc tới. Y cân nhắc, nói: - Nàng là hoàng hậu, đây lại là chuyện hậu đình, hơn nữa trẫm có chút không khỏe, cứ giao cho nàng xử lý đi.
.Võ Mị Nương hành lễ nói: - Nô tỳ tuân mệnh.
.Loại việc này Lý Trị thật sự không tiện ra mặt, một ngày ân ái vợ chồng bằng nghĩa trăm năm, y làm Hoàng đế phải thể hiện ra sự nhân nghĩa, chuyện giẫm hai chân đương nhiên giao cho Võ Mị Nương làm, y cũng không nhúng chân được vào, cái này không phải là dối trá, vô tình, đây chỉ là chính trị.
.Võ Mị Nương thì không sao, nàng ta hận Vương hoàng hậu muốn chết, hai người vốn là thiên địch, các đại thần đều biết, hiện giờ mồi lửa này khiến nàng ta khó chịu nổi, nàng ta muốn trả thù, vậy cũng hợp tình hợp lý.
.Võ Mị Nương đi rồi, Lý Trị lại gọi Trương Đức Thắng vào, hỏi: - Các đại thần đều đã về chưa?
.Trương Đức Thắng nói: - Hồi bẩm bệ hạ, các đại thần hiện giờ đang ở thiên điện trong cung Thái Cực nghỉ ngơi ạ.
.Xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng đế không lên tiếng, ai dám về trước.
.Lý Trị nói: - Bảo bọn họ về đi.
.- Tuân mệnh!
.- Đợi đã.
.- Bệ hạ, còn dặn dò gì bọn họ sao?
.- Kêu Hàn Nghệ đến đây một chuyến.
.- Vâng.
.Khi Trương Đức Thắng chạy tới Thái Cực điện, đúng lúc nhìn thấy Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền, Viên Công Du, Hàn Nghệ từ trong phòng đi ra, dẫn đường phía trước chính là thái giám bên người Võ Mị Nương, nghĩ thầm rằng, tân hoàng này thật đúng là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán! Y bước nói thì thầm nói với thái giám kia vài câu, đương nhiên là lấy ý chỉ của Hoàng đế làm trọng, lại nói với Hàn Nghệ: - Đặc phái sứ, bệ hạ gọi người đến.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ mệt mỏi, gật đầu, sau đó rời khỏi với Trương Đức Thắng.
.Hàn Nghệ theo Trương Đức Thắng vào trong điện Lưỡng Nghi, thấy Lý Trị đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, hắn tiến lên thi lễ một cái.
.- Miễn lễ! Ngồi đi!
.Vẻ mặt Lý Trị mệt mỏi, chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh, lại để cho Trương Đức Thắng ra ngoài cửa đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận