Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1076.2: Đàm phán cốt ở thời cơ

.Hàn Nghệ lại sai Dương Tiên Chí đưa bọn họ ra ngoài, sau đó liếc nhìn Trịnh Thiện Hành và Trương Đại Tượng, thấy bọn họ đang một vẻ hoang mang nhìn mình, liền mỉm cười, rồi đem chuyện chọn cây mà trồng ra giảng giải cho bọn họ một lượt.
.Trương Đại Tượng nghe xong, kinh ngạc nói: - Vậy sao có thể được, nếu như bách tính không trồng lương thực, thế thì họ sẽ không có lương thực mà ăn, tự cổ chí kim, có rất nhiều bạo động nảy sinh do bách tính không có cơm ăn, chúng ta sao có thể cắt giảm trồng ruộng.
.Trịnh Thiện Hành thì nói: - Trương Thị lang nói vậy sai rồi. Bách tính không có cơm ăn, không phải do việc cắt giảm trồng ruộng, mà bởi sự thôn tính ruộng đất, dẫn tới lương thực chỉ tập trung vào tay địa chủ, bọn họ không đồng ý xuất lương thực vô điều kiện ra bên ngoài. Biện pháp này ngược lại còn khiến cho đám địa chủ phải tình nguyện lấy lương thực ra cho bách tính.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chính là đạo lí này. Chức trách chủ yếu của Hộ Bộ chúng ta là quản lí cho tốt tài chính quốc gia và dân sinh. Đến nay, chế quân điền đã thành hình, nhân lực đã phát huy đến cực hạn, muốn tiến thêm một bước, chúng ta buộc phải tìm biện pháp khác, nếu không thì, về mặt tài chính, sẽ mãi không thể có đột phá, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có người buộc tội chúng ta làm việc không tốt. Chọn cây mà trồng sẽ khiến quốc gia và bách tính có được nhiều của cải hơn. Ta sẽ xem chính sách này là chiến lược lâu dài, sở dĩ ta không nói trước với các vị, đó là bởi nếu tin tức này sớm bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp phải không ít phản hồi, ta không muốn Hộ Bộ phải tốn quá nhiều công sức vào việc tranh luận với người khác, cho nên mong hai vị giữ kín tin này cho.
.Sau khi hắn nhậm chức, mọi chính sách đều liên quan đến tây bắc, về phần tài chính quốc gia, hắn vẫn chưa có một dấu ấn nào, chính sách chọn cây mà trồng này chính là dấu ấn của hắn đối với tài chính quốc nội.
.Trương Đại Tượng nói: - Thế nhưng ngươi đã cho người đi khảo sát thực địa rồi, làm sao có thể giữ kín được nữa đây.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tuy nhiênbọn họ không hề biết ta muốn làm gì, ngay cả mười mấy nông hộ kia, họ cũng không rõ lắm, lẽ nào Hộ Bộ ta khảo sát đất đai cũng không được sao.
.Hai người Trịnh Thiện Hành, Trương Đại Tượng gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Trương Thị lang, lát nữa ông hãy chọn ra mấy tên tiểu lại dẫn đám nông hộ kia tới mấy nơi đất đai cằn cỗi khảo sát xem sao.
.- Lại là tiểu lại ? Trương Đại Tượng có phần sững sờ, ông ta thấy Hàn Nghệ quá yêu thích việc dùng tiều lại rồi, ngược lại, quan viên Hộ Bộ không được trọng dụng lắm, làm vậy đâu có phù hợp với quy chế.
.Hàn Nghệ giải thích: - Nếu như phái quan viên đi, thì động thái lớn quá, người ta có muốn không quan tâm thì cũng khó, huống hồ công việc này cũng phù hợp với tiểu lại hơn, để Dương chủ sự dẫn một đám nông dân đi dạo khắp nơi, y cũng không bằng lòng ấy chứ!
.Trương Đại Tượng ngẫm cũng thấy đúng, việc này khác với việc lần trước, đây thuần túy là việc nặng nhọc, lần trước thì còn có thể vơ vét chút ít.
.Hôm sau.
.Hàn Nghệ tiếp kiến Đậu Hành và Trâu Phượng Sí tại Hộ Bộ.
.- Hàn Thị lang, điều này rốt cuộc là thế nào? Công Bộ sao lại đột nhiên không chịu nhả người, còn bắt bọn ta tới đàm phán với ngươi.
.- Không chỉ có vậy, còn gọi lại những thợ trước đây về, bọn ta còn đưa cho bọn họ một khoản tiền thưởng, đây chẳng phải rõ ràng là đang đùa bỡn bọn ta sao?
.Đậu Hành và Trâu Phượng Sí khó khăn lắm mới gặp được Hàn Nghệ, liền dốc mọi nỗi bực tức ra nói.
.Bọn họ đều như sắp điên cả, trước kia là không có tiền nhưng có người, bây giờ thì tiền đã tới tay rồi, nhưng người lại chẳng có, làm ăn với triều đình sao mà khó vậy!
.Đợi cho bọn họ kêu ca xong, Hàn Nghệ mới nói: - Hai vị xin cứ bình tĩnh, thực ra tình hình là thế này, Công Bộ hi vọng Vạn Lý và Trường Vận các vị có thể kí kết khế ước dưới hình thức ràng buộc với nhau.
.- Hình thức ràng buộc?
.Hai người đểu ngây cả ra.
.Hàn Nghệ gật đầu, lấy ra hai danh sách, đưa tới nói: - Những cái tên trong danh sách này, hoặc là đều phải kí, hoặc là chẳng kí ai cả.
.Hai người Đậu, Trâu cầm lấy xem, thấy số lượng người trong danh sách, cả hai chẳng hẹn mà đồng thanh nói: - Nhiều vậy, bọn ta đâu có cần nhiều người đến thế!
.Bọn họ vốn có rất nhiều nô tì, bởi vì bọn họ là một tập đoàn, nhà nào nhà nấy đều có nô tì, cái mà bọn họ cần là thợ giỏi, thợ kĩ thuật về phương diện này, chứ không phải là đám cu lí chỉ biết khuân vác.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ vô cùng sảng khoái nói: - Vậy được, để hôm khác ta sẽ tới Công Bộ thương lượng lại xem.
.Để hôm khác? Đậu Hành vội nói: - Vậy không hay Hàn Thị lang cần thương lượng bao lâu?
.Hàn Nghệ nói: - Đây không phải là giao dịch giữa tư nhân với nhau, hơn nữa việc trao đổi giữa hai cơ quan thì cần phải theo chương trình kế hoạch, cùng lắm là nửa tháng, không lâu lắm đâu.
.- Nửa tháng?
.Đậu Hành, Trâu Phượng Sí đồng thanh nói.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đó là lâu nhất, ta sẽ cố gắng nhanh một chút.
.Hai người đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc một hồi, lặng lẽ cầm danh sách lên đọc lại một lượt, không chỉ đơn giản là họ tên, mà còn tuổi tác, quê quán, và cả tình trạng sức khỏe nữa.
.- Hàn Thị lang, ngươi xem cái tên Trương Quả Căn này đã ngoài 50 tuổi rồi, hơn nữa lại chỉ là một thợ phổ thông, ta cần ông ta làm gì? Trâu Phượng Sí đột nhiên chỉ vào một cái tên trong danh sách nói.
.Đậu Hành còn não nề hơn nói: - Cụt tay này nghĩa là sao? Lẽ nào là người tàn tật?
.- Vậy sao? Hàn Nghệ ngoái đầu nhìn, suýt thì bật cười thành tiếng, nói: - À, ta nghĩ có lẽ là vậy, việc này--- Ta cũng không rõ sao Công Bộ lại sắp xếp như thế, ta sẽ đi hỏi giúp các ngươi.
.Đậu Hành nói: - Không lẽ lại mất nửa tháng nữa?
.- Cái này thì không cần, ta phái người đi hỏi là được. Hàn Nghệ nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng khoan thai nói: - Các ngươi xem còn có gì không ổn thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp các ngươi hỏi xem.
.Đậu Hành và Trâu Phượng Sí đưa mắt nhìn nhau. Trâu Phượng Sí nói:
.- Xin hỏi Hàn Thị lang, tại sao Công Bộ lại làm vậy?
.Hàn Nghệ à một tiếng rồi nói: - Là thế này, Hộ Bộ bọn ta yêu cầu tốt nhất là tùy ý các ngươi lựa chọn, thế nhưng Công Bộ lại không đồng ý, bọn họ cho rằng, Công Bộ nhả ra nhiều thợ lành nghề như vậy đã là không dễ dàng gì rồi, có thể nói là xưa nay chưa từng có, không thể để các ngươi chọn hết những thợ tốt đi, chỉ để lại những người già nua bệnh tật, thế thì Công Bộ về sau còn vận hành thế nào nữa. Vì thế Công Bộ mới đề ra khế ước mang tính ràng buộc này. Còn về tại sao lại để Hộ Bộ ta đàm phán với các ngươi, đó là bởi đây vốn không phải chức trách của Công Bộ. Cho nên, các ngươi cần phải chuẩn bị tốt tâm lí, việc đàm phán này chắc chắn sẽ dài lâu, tuy nhiên, ta đảm bảo với các ngươi, nhất định sẽ đấu tranh để giành được những điều kiện tốt hơn cho các ngươi.
.Đậu Hành nghe xong, chẳng buồn nói gì thêm, vẻ chán nản nói: - Thôi thôi, chẳng dám phiền Hàn Thị lang nữa, bọn ta kí, bọn ta kí là được chứ gì, chỉ cần người và thông tin ghi trên đây trùng khớp là được.
.Bọn họ đã kí kết khế ước với Quan Trung và Sơn Đông, vi phạm khế ước là phải bồi thường.
.Hơn nữa hiện giờđối với bọn họ mà nói, khởi công muộn một ngày, là tổn thất vô cùng to lớn, bởi vì tập đoàn Sơn Đông và tập đoàn Quan Trung đều đang bức thiết cần có lượng lớn tàu thuyền, để tâm đến mười mấy người này, thì chẳng phải tham bát bỏ mâm sao, hơn nữa, bọn họ thậm chí còn hoài nghi đây chính là chủ ý của Hàn Nghệ, vậy thì bọn họ tự biết rằng không thể chơi được với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vẻ vô liêm sỉ nói:
.- Các ngươi biết đó, đối với khế ước quân tử thần thánh, ta đều vô cùng xem trọng, các ngươi có cần suy nghĩ thêm không?
.- Không cần, không cần.
.Đậu Hành và Trâu Phượng Sí nhìn Hàn Nghệ từ đầu xuống chân với vẻ khinh bỉ, ngươi động một cái là nửa tháng, rồi cũng chẳng biết thế nào, chi bằng vui vẻ mà chấp nhận đi, tránh đến lúc lại lãng phí thời gian, số lượng người trong cái danh sách này chỉ có tăng chứ không có giảm, bọn họ cho rằng nếu như đây là chủ ý của Hàn Nghệ, thì khả năng đó là hoàn toàn có thể xảy ra.
.Hàn Nghệ gật đầu vẻ tiếc nuối, hắn đúng là đã nghĩ còn có thể thêm được vài người nữa, đoạn nói: - Vậy được rồi! Kí theo nguyện vọng của các ngươi đi.
.Nguyện vọng của bọn ta?
.Đậu Hành, Trâu Phượng Sí như muốn khóc.
.Trịnh Thiện Hành và Trương Đại Tượng nấp phía sau học hỏi đã được mở mang không ít, Hàn Nghệ về cơ bản gần như chẳng nói gì nhiều, đã khiến hai cái tên gian thương Đậu Hành và Trâu Phượng Sí phải chịu gặm khúc xương mục này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận