Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1214.2: Địa ngục lại mở ra lần nữa

.Lệnh Hồ Vô Hối ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có phải là nmình có chút chuyện bé xé ra to rồi không, lại hỏi: - Nhưng ta nghe rất nhiều người nói, trại huấn luyện đó rất đáng sợ.
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc nói: - Đó là lúc đầu chúng ta không hiểu chuyện, chọc vào ai không được, cứ đi chọc vào Nói đến đây, gã ta thấp giọng nói: - Đi chọc vào Hàn Nghệ. Đương nhiên Hàn Nghệ cũng sẽ trả thù chúng ta, chỗ đáng sợ này, thật ra là ở chuyện minh tranh ám đấu của chúng ta và Hàn Nghệ, trại huấn luyện chẳng đáng sợ chút nào cả. Các người đừng chọc vào Hàn Nghệ là được rồi. Với lại, trước đây Hàn Nghệ chỉ là một quan nhỏ, hiện giờ Hàn Nghệ quý vi Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, các ngươi không có gan chọc vào hắn.
.Thượng Quan Vân nghe vậy mặt đỏ rần, cái gì mà minh tranh ám đấu, rõ ràng chính là bị chỉnh cho sống dở chết dở, nhưng đương nhiên gã sẽ không nói.
.- Nói có lý a!
.Lệnh Hồ Vô Hối liên tục gật đầu, lúc đầu Hàn Nghệ nghèo khó, ai cũng khó chịu với hắn, bây giờ cho dù khó chịu thì cũng không có ai còn dám chọc vào Hàn Nghệ, vậy thì chuyện đáng sợ tất nhiên sẽ không tồn tại nữa, nghĩ đến đây, y lại liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân, thầm nghĩ, không có lẽ nào tên tiểu tử Thượng Quan Vân này còn có thể vượt qua được mà ta lại không thể, cho nên cũng thấy nhẹ nhõm hơn, lại ngồi cùng Uất Trì Tu Tịch bọn họ một lúc, cùng Uất Trì Tu Tịch, Thượng Quan Vân ăn bánh bao xong, thuận tiện thanh toán rồi sau đó đi về.
.Y vừa đi, Thượng Quan Vân liền hỏi:
.- Tu Tịch, trại huấn luyện này khắp nơi đều là cạm bẫy, sao ngươi không nói với Vô Hối?
.Uất Trì Tu Tịch liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: - Không phải ngươi quên rồi hả, kỳ này không phải Hàn Nghệ đến làm Phó đốc sát, mà là nội cấp sự và cảnh vụ ti chúng ta. Ngoài ra, Hàn Nghệ cũng đã nói rồi, để chúng ta đến làm giáo quan, nếu chúng ta nói cho bọn họ biết chiêu số thì thật không có thú vị a!
.Thượng Quan Vân hưng phấn nói: - Đúng rồi, sao ta lại quên mất chuyện này chứ.
.Cục Dân An.
.- Hàn Nghệ, ngươi thấy tư thế này của ta thế nào?
.- Vô cùng soái khí.
.- Ngươi đây cũng quá gượng gạo rồi, chỉ nghe thôi ta cũng có thể nghe ra.
.Trình Xử Lượng tức giận liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, lại ngồi trở lại xuống ghế.
.Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Cũng đâu phải là ngươi không nghe nói, ngay lần đầu tiên ta đã thua Thôi Tập Nhận rồi, bây giờ ta không muốn nghe đến bất cứ chuyện gì của bảo linh cầu nữa.
.Trình Xử Lượng vừa nghe, rất là thích a, ngoài miệng thì lại an ủi: - Xin lỗi, xin lỗi, ta quên chuyện này, nhưng mà ngươi cũng thật là mất mặt.
.- Ngươi còn nói?
.- Không nói nữa, không nói nữa.
.Kỳ thật Hàn Nghệ đâu có để ý đến những chuyện này, chẳng qua là hắn lười lảm nhảm với Trình Xử Lượng.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Đây có được coi là gì, bây giờ có rất nhiều người muốn bái ngươi làm thầy, kỹ thuật vẽ tranh của ngươi đã được truyền đi đến xuất thần nhập hóa rồi.
.Trình Xử Lượng mắt sáng lên, nói: - Đúng rồi! Ngươi có thể vẽ giúp ta một bức không, ta sẽ treo ở phòng làm việc này, nghĩ thôi cũng rất đẹp rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi nghĩ là ta rảnh sao?
.Trình Xử Lượng nói: - Bây giờ ngươi đang ngồi ở đây không phải là rất rảnh sao?
.Không đợi Hàn Nghệ mở miệng, Lý Tư Văn liền nói: - Trình Nhị, hôm nay ta gọi Hàn Nghệ đến, là vì ngày mai trại huấn luyện sẽ chính thức khai giảng rồi, nhưng chúng ta còn chưa nói đến một câu nào, chỉ toàn nghe ngươi lải nhải về bảo linh cầu.
.Trình Xử Lượng chớp mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta nói chuyện trại huấn luyện.
.Hàn Nghệ đặt một tờ thời gian biểu lên trên bàn, nói: - Ta đã viết xong chương trình rồi, các ngươi cứ làm theo trên đó là được rồi, ngày mai ta sẽ đi, nhưng ta tuyệt sẽ không ra mặt làm bất cứ việc gì, bây giờ ta thật sự rất bận.
.- Nói rất hay! Trình Xử Lượng gật gật đầu, nói: - Điều Hàn Nghệ nói cũng chính là điều ta muốn nói.
.Vi Đãi Giới và Lý Tư Văn liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ, lừa gạt như vậy, bọn họ còn lâu mới mắc lừa.
.Hôm sau.
.Cấm đi lại ban đêm vừa mới giải trừ, cửa thành bắc đã nghênh đón một dòng người đông đúc, chỉ thấy từng vị công tử đang ngái ngủ đi ra khỏi cửa bắc, còn nhớ lần đầu tiên cũng như vậy, nhưng nguyên nhân thì lại hoàn toàn tương phản, trước đây Vi Phương bọn họ chẳng coi trại huấn luyện ra gì, chỉ là một ván cầu để làm quan mà thôi, cả đêm hôm trước đều vẫn ở Bình Khang Lý vui chơi, còn những công tử này thì lại quá chú ý đến trại huấn luyện, vì vậy đã mất ngủ cả đêm, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
.- Ta đã hỏi thăm hết rồi, trại huấn luyện này đáng sợ nhất chính là Hàn Nghệ, hắn ghen tị với xuất thân của chúng ta, lại ghi hận chúng ta lúc đó xem thường hắn, bởi vậy nhân cơ hội ở trại huấn luyện báo thù quý tộc chúng ta, chúng ta phải đề phòng tên nhãi Hàn Nghệ.
.- Điều này thì cũng nghe nói rồi, nhưng ta phát hiện Tu Tịch bọn họ đối với Hàn Nghệ rất không tệ, không nhìn ra được lúc trước Hàn Nghệ báo thù bọn họ thế nào.
.- Ngươi không biết rồi, tên nhãi Hàn Nghệ đó cũng rất giảo hoạt, ngay từ đầu đã chỉnh cho bằng chết, sau đó lại đối tốt với ngươi, như vậy ngươi sẽ càng cảm kích hắn hơn nữa.
.- Thì ra là thế, này chúng ta nên đề phòng một chút a!
.- Nhưng hiện giờ Hàn Nghệ đã quý vi Đồng trung thư môn hạ tam phẩm, hắn cần gì phải trả thù chúng ta nữa.
.- Hắn có làm Trung thư lệnh thì cũng không thể thay đổi xuất thân của hắn.
.- Chúng ta nhất định phải đoàn kết, tục ngữ nói rất đúng, pháp bất trách chúng, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng thì không sợ hắn giở trò.
.Cũng khác với lần đầu tiên, đám học viên này đều là có chuẩn bị mà đến, trên đường đã bắt đầu thương lượng làm sao để phòng bị Hàn Nghệ, chỉ là bọn họ không biết, Hàn Nghệ căn bản không có dự tính làm quen với bọn họ, nhiều nhất chỉ là gặp mặt một lần, người bọn họ thực sự cần đề phòng chính là đám tiểu ác ma Uất Trì Tu Tịch chơi với bọn họ từ nhỏ đến lớn kia, nhưng bất kể nói thế nào, sự chuẩn bị của bọn họ cũng là hết sức đầy đủ, đã chuẩn bị sẵn tư tưởng chịu khổ chịu cực rồi, cha mẹ bọn họ đều đã căn dặn bọn họ, đánh chết cũng không thể bị khai trừ, bởi vậy bọn họ đều chỉ mang một ít y phục, không dám mang bất cứ thứ gì, bởi vì bọn họ đều biết khi vào trại huấn luyện sẽ bị kiểm tra, trước đây Vi Phương cũng mang theo xuân cung đồ, kết quả là bị tra ra, quá là mất mặt.
.Bởi vậy lần này việc kiểm tra tiến hành hết sức thuận lợi, chỉ có mấy công tử muốn mang Du viên kinh mộng vào, kết quả là đương nhiên bị tịch thu, nhưng cho dù bọn họ mang vào, e là cũng chẳng có thời gian công sức mà đọc.
.Đi vào trại huấn luyện hoàng gia, cửa lớn mở rộng, rất nhiều thiếu nữ thân mặc váy dài vừa vặn với người đang bưng trà, điểm tâm đứng trước cửa chờ đợi, hết sức nhiệt tình.
.Những học viên này vốn dĩ rất thận trọng, nhưng được những thiếu nữ xinh đẹp này chào hỏi đôi câu đã lập tức thấy lâng lâng rồi.
.Đám người Uất Trì Tu Tịch nấp ở trong cửa lớn quan thự nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn a, ác mộng chính là bắt đầu từ giờ phút này a!
.- Phó đốc sát, huynh làm như vậy là vì để bọn họ lơ là cảnh giác sao?
.Vi Phương hết sức cẩn thận hỏi. Thật ra gã muốn học Hàn Nghệ những chiêu trò này để tiện dùng với người khác.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn bọn họ một cái vẻ rất khó chịu, nói: - Ta là người bỉ ổi như vậy sao?
.Người còn không bỉ ổi? Thử hỏi ai bỉ ổi hơn ngươi?
.Uất Trì Tu Tịch cười ha hả nói: - Chúng ta chỉ tò mò, hỏi vậy mà thôi.
.- Vậy còn được!
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, chính khí nghiêm nghị nói: - Đây là lễ nghĩa, đồng thời cũng là truyền thống của trại huấn luyện chúng ta. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng phải mũ áo chỉnh tề, cho người ta một ấn tượng tốt, đây chính là trại huấn luyện hoàng gia, các ngươi thân là cảnh sát hoàng gia hào quang chính nghĩa, sao mắt nhìn cứ đen tối như vậy, thế là không được.
.Uất Trì Tu Tịch, Vi Phương bọn họ gật đầu, nhưng trong mắt thì kiểu tin ngươi mới là lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận