Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 673.2: Trăng sáng bao giờ có

.Thì ra Hàn Nghệ có thể chiêu nạp nhân sĩ tàn tật đến ngõ Bắc đều do Trịnh Thiện Hành vô ý nhắc đến trước đó, Hàn Nghệ mới nghĩ ra cách này, hơn nữa Trịnh Thiện Hành cũng bỏ ra không ít sức lực, vì lúc trước y thường đi giúp đỡ những người này, nhờ y làm người trung gian, thậm chí câu chuyện này chủ yếu nhờ y dạy đấy, Hàn Nghệ chỉ là thuật lại bằng miệng mấy lần thôi.
.Trịnh Thiện Hành khoát tay nói:
.- Ta chẳng qua là tiện tay giúp mà thôi, không có Hàn Nghệ, cuộc đời sau này của họ cũng không có hy vọng.
.Lư Sư Quái gật gật đầu.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói:
.- Nhưng nếu cứ thế này thì hai chợ thật sự sẽ duy trì không nổi, chẳng lẽ Hàn Nghệ thật sự không cho hai chợ con đường sống sao?
.Trịnh Thiện Hành:
.- Về vấn đề này, ta cũng đã hỏi qua, sự phản bội trước của hai chợ thật sự khiến Hàn Nghệ phẫn nộ rồi.
.Lư Sư Quái cau mày nói:
.- Nhưng triều đình nhất định sẽ ra tay can thiệp, hà tất khiến mọi chuyện khó xử, hơn nữa đằng sau hai chợ có quyền quý vẫn luôn chưa lộ diện đấy.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên mỉm cười một tiếng.
.Vương Huyền Đạo hỏi:
.- Thôi huynh tựa hồ có cái nhìn khác?
.Thôi Tập Nhận bảo:
.- Thương đồ và quan đồ ai quan trọng hơn, thằng ngốc cũng biết, Hàn Nghệ sao lại không hiểu, nếu hắn không có sự bảo hộ của Bệ hạ, sao có thể mở ngõ Bắc, nếu hắn chỉ vì nhất thời kích động mà đối kháng với triều đình, hừ, vậy hắn chính là đang tự đào mộ chôn mình.
.Trịnh Thiện Hành lại hỏi:
.- Vậy ý của ngươi là?
.- Hắn nhất định là có mục đích riêng.
.Thôi Tập Nhận nói xong lắc lắc đầu:
.- Nhưng cụ thế mục đích gì ta cũng không rõ, nhưng ta nghĩ cũng giống với hợp đồng thuê mướn kia.
.- Hợp đồng thuê mướn?
.- Các ngươi nghĩ xem, ngõ Bắc luôn ký hợp đồng thuê mướn với hạ nhân và thợ thủ công, nay hắn làm một phát này, mặc kệ là ngõ Bắc hay hai chợ, đều sẽ dùng đến hợp đồng thuê mướn, ta cho rằng đây tuyệt đối có khả năng là hắn một tay thiết kế.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói:
.- Đây không thể nào đâu, thương nhân hai chợ và ngõ Bắc đều dùng hợp đồng thuê mướn, tất cả là do tình thế cạnh tranh lúc đó bắt ép thôi, không giống là do Hàn Nghệ thiết kế sẵn, hơn nữa đợi sau khi sự cạnh tranh này trôi qua, ta nghĩ hợp đồng này cũng sẽ biến mất thôi, những thương nhân đó không chịu ra tiền uổng phí đâu.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Đấy cũng là ta tự suy đoán thôi.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Ta lại đồng ý với cách nói của Thôi huynh, theo sự hiểu biết của ta với Hàn Nghệ, hắn không phải hạng người nhỏ mọn, thù nhỏ cũng phải trả, sự bội ước của hai chợ chưa đủ khiến hắn phẫn nộ đến mặc kệ tất cả, cho nên hắn làm vậy ắt hẳn là có mục đích khác.
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Được rồi, được rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết, chúng ta ngồi đây đoán mò làm gì.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên nói:
.- Lư huynh, nghe nói ngươi gần đây muốn đến Hình bộ làm khám nghiệm tử thi?
.Lư Sư Quái sửng sốt xuống, gật gật đầu.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Ta hiểu nguyên nhân trong đó, nhưng nếu vậy thì ngươi và nhà ngươi càng khó làm hòa hơn rồi.
.Khám nghiệm tử thi là việc của hạ nhân, Lư Sư Quái là thế tôn của quý tộc cao nhất, dù là Thôi Tập Nhận thôi cũng thấy đây không ổn chút nào.
.Lư Sư Quái dường như ý đã quyết, bảo:
.- Cũng sẽ có một ngày rồi họ sẽ hiểu.
....
.Bên trong Phượng Phi lâu, lúc thì yên tĩnh, lúc thì cười ầm ầm, không ai phát giác trời đã tối rồi, có thể thấy họ rất chăm chú nghe.
.Hùng Đệ đứng trên sân khấu lắc lư cái đầu mập mập của mình, nói:
.- Hầu Vương đó hưng phấn nhào lộn vài cái, cười nói: Tốt! Tốt! Tốt! Từ nay hãy gọi ta Tôn Ngộ Không!
.Đỗ Tổ Hoa tưới nước nói:
.- Tên hiệu, Tôn hầu tử.
.Nói xong, hai người tiến lên một bước, cúi đầu đáp tạ.
.Đây là hình thức kết thúc kinh điển!
.- Ai ai! Chuyện của ngươi còn chưa kể xong mà!
.Một vị khách nháo nhào lên ngay, gã này không là ai khác chính là Uất Trì Tu Tịch, y đang nghe say sưa đấy.
.Hùng Đệ hì hì giải thích:
.- Xin lỗi! Xin lỗi! Ta còn phải đi xem Giọng hát hay Đại Đường, lần sau cùng một giờ chúng ta sẽ lại kể tiếp, đúng rồi, nghe nói hôm nay Giọng hát hay Đại Đường rất hay nha.
.Mọi người như tỉnh ngộ, hôm nay họ đến đây là để xem Giọng hát hay Đại Đường, nhưng câu chuyện quá là hấp dẫn, họ thậm chí không còn muốn xem nữa, nghe chuyện là được rồi.
.Nhưng Hàn Nghệ không dự định cho họ cò kè trả giá, tấm vải đỏ từ từ hạ xuống.
.Tiếng chửi mịe quen thuộc lại được bay ra.
.Một vị khán giả đứng lên, chỉ vào Hùng Đệ nói:
.- Thằng mập ngươi không hổ là huynh đệ của Hàn Nghệ, đúng là cùng một phẩm chất.
.Không khiến khách hàng không làm gì được thì Hàn Nghệ tuyệt đối không bỏ qua.
.Nói tóm lại chính là cá mè một lứa.
.Hùng Đệ nghe xong lại thấy vui mừng vô cùng, cùng Đỗ Tổ Hoa đi đến sau cách gà, nói với Hàn Nghệ:
.- Hàn đại ca, chúng đệ diễn thế nào?
.- Nói đùa gì chứ, đệ và Hoa Tử là lá bài cuối của Phượng Phi lâu! Nếu các đệ không làm được thì Phượng Phi lâu chúng ta đúng là lâm nguy rồi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Mộng Đình nói:
.- Tiểu Nghệ ca, vậy ta và Mộng Nhi tỷ tỷ thì sao?
.- Ơ…các cô là lá bài nữ vương, bọn họ là lá bài nam vương.
.Hàn Nghệ khó khăn nói.
.- Thế còn tạm được.
.Mộng Nhi cười cười nói:
.- Tiểu Mập, sau đêm nay ắt sẽ có rất nhiều người đến chỗ đệ mua bánh bao.
.Đột nhiên Hùng Đệ chớp chớp mắt, buồn bực nói:
.- Đệ không cần đâu, bây giờ đệ sắp mệt chết rồi.
.Một đám người ha ha cười to.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói với cô gái vẫn luôn ngồi trước gương đồng:
.- Thảo Nhi, tiếp theo xem cô đó.
.Cô gái đó mỉm cười gật gật đầu.
....
.Một nén hương sau, Lưu Nga, Cố Khuynh Thành và các giám khảo đã đến ngồi trước bàn giám khảo, mọi người thấy thế thì biết Giọng hát hay bắt đầu rồi, đều chấn chỉnh tinh thần, trong lòng có chút chờ mong mơ hồ.
.Quả nhiên, một lát sau, tấm vải đỏ từ từ mở ra từ chính giữa.
.Nhưng vải đỏ chưa hoàn toàn kéo hết, thì phía dưới sân khấu đã xôn xao.
.Chỉ thấy giữa sân khấu là một cây đàn vàng cao hơn cả đứa trẻ, dưới sự chiếu rọi của ánh nến, ánh sáng màu vàng lấp lánh, đây tuyệt đối là cây đàn mắc nhất thế gian, thật là đánh vào thị giác người ta, tựa hồ như trời sinh có vì sân khấu.
.Đương nhiên, đây không phải làm bằng vàng, mà là bằng đồng.
.Bên cạnh cây đàn còn có một cô gái thân mặc đầm trắng, tướng mạo thanh tú, thuần khiết dễ thương, áo trắng tựa tuyết, tóc đen suông dài hai bên, giữa trắng và đen, cộng với đàn vàng làm nền, cứ như tiên tử trên trời.
.- Cô gái này xinh quá đi!
.- Đây là ai vậy? Sao chưa từng thấy qua?
.- Hình như là Thảo Nhi của Phượng Phi lâu?
.- Thảo Nhi? Giống thiệt đấy a!
......
.Nhất thời dưới sân khấu nghị luận xôn xao, nước miếng chảy khắp nơi.
.Từ khi Thảo Ni theo Tiêu Vô Y đi đặc huấn xong thì chưa từng lộ diện lần nào, mãi đến hôm nay mới quay trở lại.
.Mà mới quay về đã khiến mọi người sửng sốt, ngay cả hôm nay Hàn Nghệ trông thấy nàng cũng cảm thấy Thảo Nhi ắt là bị Tiêu Vô Y đánh tráo rồi.
.Thảo Nhi lúc trước là tuyệt đối tự ti đấy, nói chuyện giọng nhỏ như muỗi kêu, không dám ngẩng đầu lên nhìn người, nhưng nay trong ngôn hành cử chỉ của nàng đều toát lên phong phạm của tiểu thư khuê các, tự tin, khiến nàng càng thêm xinh đẹp rạng ngời, quả thật là hai người khác nhau.
.Thảo Nhi trước là nhẹ nhàng thi lễ, sau đó ngồi sau cây đàn, đưa ra hai tay, một trước một sau nhẹ nhàng lướt qua dây đàn.
.Tư thế này đúng là mang khí chất cao quý, vi đàn mà sinh.
.Cảnh tượng này sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí của khán giả.
.Trong lầu yên ắng như tờ, mọi người đều kiềm lại hơi thở.
.Đông một tiếng.
.Chỉ nghe tiếng gảy đàn cũng đủ khiến mọi người bất ngờ không thôi.
.Cây đàn hạc này quả thật tốn không ít tinh lực của Tiêu Vô Y, chỉ giá đỡ của đàn cũng không biết phải mất bao lâu mới hoàn thành, còn dây đàn thì mời cầm sư trong cung chế tác, phần là dùng ruột dê làm dây, phần dùng tơ tằm làm dây, là đàn hạc hoàn mỹ nhất thế gian, tiếng đàn cũng vô cùng trong trẻo.
.Tiền tấu chậm rãi kết thúc, chỉ nghe Thảo Nhi mở miệng hát:
.- Trăng sáng bao giờ có?
.Nâng chén hỏi trời cao
.Chẳng hay trên đây cung khuyết
.Đêm đó nhằm năm nao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận