Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1063: Tên lừa đảo vô liêm sỉ

.Sau khi từ Đại Hưng Thiện Tự đi ra, hắn cũng không vội trở về, mà một mình đi đường nhỏ hướng về phía Khúc Giang Trì. Đi khoảng thời gian một bữa cơm, đến chỗ rừng trúc, chỉ thấy Tiểu Dã đứng ở đầu đường, bên chân cậu còn đặt một túi da lớn.
.- Hàn đại ca, huynh đến rồi.
.- Xin lỗi, bắt đệ chờ lâu rồi.
.- Không sao, lúc nãy đệ sang bên kia núi chơi một lát, cũng vừa mới đến. Tiểu Dã lắc đầu nói.
.- Xách theo thứ nặng như vậy?
.Hàn Nghệ chỉ tay vào túi da, có vẻ hơi ngạc nhiên.
.Tiểu Dã cười hì hì nói: - Đệ để cái túi này trong bụi cỏ trước, rồi sau đó đi chơi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, bước lên trước, nhấc cái túi da kia lên, lập tức "oa" một tiếng, nói: - Đúng là nặng thật.
.- Để đệ giúp huynh nhé.
.- Không cần, đi thôi.
.Hai người đi vào căn nhà lớn ở giữa rừng trúc.
.- Sao ngươi lại đến đây?
.Trần Thạc Chân thân mặc váy đen khẽ nhíu mày nhìn Hàn Nghệ và Tiểu Dã, giống như bình thường, không có mời Hàn Nghệ ngồi xuống.
.Hàn Nghệ đưa ánh mắt đánh giá nàng ta một chút, phát hiện nàng ta đã lại khôi phục phong thái ngày xưa, từ khí chất đến bóng dáng đều giống như tiên tử không nhuốm bụi trần nhân gian, cười nói: - Ta tưởng là cô sẽ còn oán giận ta, tại sao lúc này mới đến thăm cô, không giấu cô, ta cũng đã chuẩn bị một loạt cớ rồi, lẽ nào cô không muốn ta đến sao?
.Trần Thạc Chân dửng dưng nói: - Nếu không có chuyện, thì không cần đến.
.- Oa! Cô đúng là vô tình vô nghĩa a! Hàn Nghệ nói: - Tốt xấu gì chúng ta cũng mấy phen đồng sinh cộng tử, đây là trải nghiệm khó có được đến cỡ nào chứ, ta tưởng quan hệ giữa chúng ta đã có được sự thăng hoa rồi.
.Trần Thạc Chân nói: - Cái gì gọi là thăng hoa?
.- Chính là có tiến triển mang tính đột phá a!
.- Thứ duy nhất có thể thăng hoa giữa chúng ta, chỉ có thù hận.
.- Học xong là vận dụng ngay, đúng là thông minh a!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Xem ra là ta đã quấy rầy cô rồi, khiến ngươi rất không vui.
.Trần Thạc Chân gật đầu nói: - Không sai!
.- Vậy thì ta đến là đúng rồi!
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Chính là ta muốn cô không vui, nhìn thấy cô không vui, ta lại rất sung sướng, dù sao chúng ta cũng là kẻ thù mà. Vừa nói, hắn liền vào trong phòng, đặt túi da lên trên bàn, bảo Tiểu Dã ngồi xuống, hai người tự rót trà uống.
.- Vô liêm sỉ!
.Trần Thạc Chân nhìn thấy Hàn Nghệ hoàn toàn coi như nhà của mình, thấp giọng mắng một câu, nhưng lại càng bất đắc dĩ hơn, đi đến, ngồi xuống.
.- Cô đừng không vui, chén trà này không phải là uống không của cô. Hàn Nghệ vỗ vỗ túi da bên cạnh nói: - Đoán xem, bên trong này là gì?
.- Vàng!
.Trần Thạc Chân thản nhiên nói.
.- Ấy này! Làm sao cô biết, chẳng lẽ cô có mắt nhìn thấu?
.Hàn Nghệ đại kinh thất sắc.
.Trần Thạc Chân hỏi ngược lại: - Cái này khó đoán lắm sao?
.- Đúng là không thú vị! Hàn Nghệ không vui liếc mắt nhìn Trần Thạc Chân một cái, nói: - Một trăm lượng vàng, không hơn không kém.
.Trần Thạc Chân nói: - Nhưng ngươi lấy của ta không chỉ có một chút này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta muốn đưa cho cô cũng chỉ một chút này.
.Trần Thạc Chân cười khe khẽ, nói: - Ta còn tưởng ngươi không cần phải bảo vệ ngươi nữa.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Sao lại nói như vậy?
.Trần Thạc Chân nói: - Không phải ngươi đã tìm được người mạnh bảo vệ ngươi sao? Những người đó chắc mạnh hơn ta rất nhiều.
.Lẽ nào người cô ta chỉ là Liễu Như Phong? Không đúng a, ta nhận lời giúp cô ta là vào sau trận chiến với A Sử Na Hạ Lỗ? Hàn Nghệ hoang mang nói: - Sao lại nói vậy?
.Trần Thạc Chân kinh ngạc nói: - Lẽ nào ngươi không biết?
.Hàn Nghệ nói: - Ta không biết ta có biết hay không, nhưng ta thật không biết cô đang nói gì.
.Trần Thạc Chân sửng sốt, nói: - Gần đây có mấy đám thích khách đến thích sát ngươi đều biến mất thần bí, lẽ nào không phải là người của ngươi làm?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Có người muốn thích sát ta?
.Trần Thạc Chân cau mày nói:
.- Lẽ nào có người đang âm thầm bảo vệ ngươi?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, bất chợt nhớ đến Liễu Như Phong, lẽ nào là ông ta, đúng a, ông ta nói sẽ không để thích khách xuất hiện trước mặt ta, nhất định là tên khốn khiếp đó, vậy mà cũng không nói cho mình biết một tiếng, nói: - Không biết, nhưng cũng không cần thiết phải biết, dù sao thì hiện tại ta bình yên vô sự là được rồi.
.Trần Thạc Chân nói: - Vàng này thì ta nhận, bây giờ muốn giết ngươi đã không phải là chuyện đơn giản rồi.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Cô khiêm tốn rồi, thật ra cô muốn giết ta vô cùng đơn giản, chỉ cần cô kéo ta cùng nhau lộ mặt ở thành Trường An gì đó, là chúng ta sẽ tử hậu đồng huyệt rồi, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.
.Trần Thạc Chân xì một tiếng khinh miệt, nói: - Thật không biết xấu hổ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta sớm đã không xấu hổ trước mặt cô rồi, lúc trước chúng ta ở trong động ăn lông ở lỗ, toàn thân trên dưới cũng đã để cô thấy hết rồi, cho nên trước mặt cô ta vô cùng thoải mái, cởi truồng ta cũng không sợ, cô muốn xem không.
.Tiểu Dã kinh ngạc nói: - Thật sao?
.- Trẻ con không được!
.Hàn Nghệ đưa tay đẩy đầu Tiểu Dã ra.
.Trần Thạc Chân sớm đã mặt đỏ bừng, hung hăng trừng lườm Hàn Nghệ, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tưởng là ta không dám giết ngươi thật sao?
.Tiểu Dã mím miệng nói: - Cô sẽ chết trước.
.Trần Thạc Chân nhìn Tiểu Dã, trong ánh mắt lộ ra vài phần tức giận.
.Tiểu Dã thì ngay cả Thiên vương lão tử còn không sợ, trợn trừng hai mắt, nhìn Trần Thạc Chân chằm chằm.
.- Được rồi! Được rồi!
.Hàn Nghệ khẩn trương đứng dậy, hết sức nghiêm túc nói: - Đều là người một nhà, nói cái gì mà đánh đánh giết giết, ngồi xuống ăn cái bánh bao không tốt sao.
.- Ai là người nhà ngươi.
.Trần Thạc Chân giận nói.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Chẳng lẽ cô không là người của ta sao? Cô đừng có quên, hiện giờ cô là cận vệ của ta, hơn nữa còn là danh xứng với thực.
.- Ngươi!
.Trần Thạc Chân giận trợn trừng mắt phượng, hung hăng nhìn Hàn Nghệ chằm chằm, bộ ngực lớn phập phồng, đó đúng là tương đương với tráng quan.
.Hàn Nghệ đã từng sờ, biết quy mô cụ thể của cô ta, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: - Ta ta đã đưa cô rồi, nhưng cô cũng biết, hiện tại bên cạnh ta có rất nhiều bang thủ, cho nên khoản tiền này là cho cô bảo vệ bản thân.
.Trần Thạc Chân lông nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên ta cần cô có đủ lực lượng để có thể toàn thân rút lui trong bất cứ tình huống nào, nếu như cô bị bắt, thì chắc chắn ta cũng sẽ chẳng tốt gì.
.Trần Thạc Chân cười lạnh một tiếng nói: - Ta không sao cả, dù sao
.- Hiểu, hiểu, cuối cùng có thể chung huyệt với ta, là cô đã hài lòng rồi có phải không. Hàn Nghệ giành nói trước.
.Trần Thạc Chân giận nói: - Nếu ngươi nói bừa như vậy nữa, đừng trách ta không khách khí.
.- Không nói bừa, không nói bừa! Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy cô có ý gì?
.- Ta
.Khuôn mặt khuynh thành tuyệt diễm của Trần Thạc Chân ửng đỏ, thật ra nàng ta chính là có ý tứ như vậy, nhưng nói ra từ miệng Hàn Nghệ thì hàm ý này lại chuyển từ thù hận sang tình yêu.
.- Ừm?
.Hàn Nghệ sốt ruột chờ đợi đáp án.
.- Cút!
.Từ này gần như bật ra từ trong kẽ răng.
.- Thật là vô tình vô nghĩa a!
.Hàn Nghệ thở dài một tiếng, một tay khoác lên vai Tiểu Dã, tận tình khuyên bảo nói: - Tiểu Dã, đừng nói đại ca không có dạy đệ, trên đời này, càng là nữ nhân xinh đẹp thì lại càng vô tình vô nghĩa, đạo lý này rất đơn giản, chính là vì bọn họ đều có tư bản hùng hậu, cho nên bọn họ không lo không lấy được chồng, còn nam nhân trên trời này chỉ có người tốt hơn, không có người tốt nhất, cho nên bọn họ sẽ không có điểm dừng, tất cả mọi nam nhân đều trở thành thi cốt dưới váy bọn họ, đây chính là đạo lý tại sao một trăm lượng vàng chỉ đổi lại một từ "cút", nếu như cô ta nhìn giống như Trư Bát Giới, đừng nói là vàng, phân ta cũng sẽ không cho cô ta, sau này khi tìm vợ, đệ phải chú ý một chút.
.Tiểu Dã xấu hổ "Ồ" một tiếng, đột nhiên cậu xoay mạnh người lại, tay nhỏ vừa nhấc lên, "bốp" một tiếng, chỉ thấy trong tay cậu nắm một cái chén trà.
.- Sao vậy? Ô đệt!
.Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Trần Thạc Chân, hét một tiếng.- Tiểu Dã, tránh mau.
.Hai người chạy như bay ra cửa chính.
.Trần Thạc Chân đứng trong sảnh, tay cầm đoản kiếm, cả người khẽ run lên, nhưng nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hàn Nghệ, không khỏi mấp máy môi, ánh mắt rơi trên cái túi da, đi đến, mở túi da ra, thấy ngay một phong thư rơi ra ngoài, nàng ta đầu tiên là sửng sốt, nhặt phong thư kia lên, mở ra xem, chỉ thấy viết chữ nhỏ chỉnh tề ngay ngắn, vừa xem đã biết không phải là Hàn Nghệ viết, Hàn Nghệ không thể nào để lại chứng cứ này cho nàng ta.
.- Khi cô nhìn thấy phong thư này, ta đã bị cô đuổi ra khỏi cửa rồi, tại sao ta dám khẳng định như vậy bởi vì sức hấp dẫn của ta thực sự quá lớn, bởi vậy nếu cô không đối với ta như vậy, cô sợ thù hận với ta trong lòng sẽ dần dần phai nhạt, nếu đọc đến đây mà cô đỏ mặt, vậy là đã bị ta đoán trúng rồi! Ha ha!
.Trần Thạc Chân khuôn mặt lập tức thông thấu, dường như nghe thấy tiếng cười đắc ý Hàn Nghệ, nhẫn nhịn lại tiếp tục đọc, nói: - Những gì viết bên trên đều là nói đùa, nếu không may nói trúng thì có vấn đề lớn rồi. Thật ra nguyên nhân thực sự, là vì ta tạm thời ta thật sự không thể có nhiều vàng như vậy, vàng của ta đã mang đến Kim Hàng thế chấp thành tiền rồi, nhưng ta lại muốn đến xem thử cô đã về chưa, nhưng ta cũng không thể đến tay không, cho nên chỉ có thể dùng đá thay thế đến lúc đó ta lại mang vàng đến đổi lạ, thật sự xin lỗi!
.Trần Thạc Chân choáng váng, vội vàng mở cái bọc ra xem, quả nhiên như vậy, một đống đá.
.- Tiểu nhân vô liêm sỉ!
.Trần Thạc Chân tức giận mắng một tiếng, ném cả túi đá kia ra ngoài, mấu chốt là cũng không để tâm việc mình bị lừa, vấn đề là lúc nãy nàng còn tinh tướng như vậy, cho rằng mình đã đoán đúng, nhưng không ngờ là kết quả này sao lại không ngượng cho được!
.Chuyện này cũng thật không trách Hàn Nghệ lừa người, quả thật không thể lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, đã tuyển một lúc nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải đợi đến sang năm, hắn mới bắt đầu hoàn vốn, cho dù có, Tang Mộc cũng sẽ không cho hắn. Nhưng Hàn Nghệ lại muốn đến xem thử Trần Thạc Chân đã về hay chưa, dù sao thì từ sau khi chia tay lần trước, Trần Thạc Chân vẫn không lộ diện, nhưng phải tìm một lý do thích hợp, và thế là, hắn liền mang theo một đống đá đến, thật ra trong túi da là thứ gì không quan trọng, quan trọng là, hắn nhìn thấy Trần Thạc Chân bình an vô sự, mỹ mạo như trước là được rồi.
.Trở lại Ngõ Bắc, Hàn Nghệ lập tức tìm mấy quản đốc thông hiểu văn tự ở xưởng in ấn đến, tốn mất ba ngày bốn đêm, truyền thụ cho bọn họ ghép vần, cùng với bảng chữ cái Thôi Bình Trọng đưa cho hắn, bảng ghép vần ngàn chữ đều giao cho bọn họ, để bọn họ tự học.
.Sau khi làm xong tất cả những việc này, Hàn Nghệ lại ra ngoài, lần này hắn ra ngoài một mình, đương nhiên, Tiểu Dã vẫn luôn đi theo sau hắn, xem có người theo dõi hắn hay không.
.Bởi vì lần này hắn muốn đi gặp Vương hoàng hậu, không thể không cẩn thận hành sự.
.Đi đến trước một hầm trú ẩn bí mật.
.Hàn Nghệ đi đến một nửa, đột nhiên dừng lại, thầm nghĩ, sẽ không phải là lại ngâm mình nữa chứ, lại đi một lát, hướng vào trong động nói: - Này này này, ta đến rồi, nếu cô đang tắm, mời mau chóng mặc y phục.
.Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân, trong nháy mắt, một đại mỹ nữ phong hoa tuyệt đại đã xuất hiện trước mặt Hàn Nghệ, so với hai năm trước, vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là làn da đã bớt đi một tầng huyết sắc, có vẻ tái nhợt dị thường, đây có lẽ là do quanh năm trong thấy mặt trời tạo thành, nhưng lại càng có vẻ lãnh diễm kinh người, mà khí chất nàng ta vốn đã cao quý lãnh diễm, ngược lại còn khiến vẻ đẹp của nàng ta tăng thêm vài phần.
.Đúng là Tái ông thất mã, yên tri phi phúc1 a! (1: Tái ông bị mất ngựa, tưởng họa mà lại được phúc)
.- Thằng ranh nhà ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi!
.Giọng nói trong trẻo êm tai và tràn ngập phẫn nộ vang lên trong động, chỉ thấy Vương hoàng hậu tức giận chỉ vào Hàn Nghệ mắng: - Ta đã biết tên nông dân nhà ngươi quả nhiên không tin được, ngươi lừa ta.
.Cảm xúc kích động dị thường!
.Trời ạ! Ta thật không biết tại sao lại đến chỗ này! Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Tiểu Vương đồng hài, ta đến chỗ này đã là ban ân với cô rồi. Ta không đến cũng phải, đã qua hai năm rồi, sao cô vẫn còn tưởng mình là hoàng hậu, cô bây giờ ngay cả một nô tỳ cũng không bằng, cô đúng là buồn cười.
.- Ngươi ngươi nói cái gì?
.Vương hoàng hậu cả giọng nói cũng run lên, nàng ta cao ngạo bậc nào, đánh đồng nàng ta với nô tỳ, việc này cũng giống như là cưỡng dâm nàng ta vậy.
.Hàn Nghệ vốn định nói nữa, nhưng lại nghĩ đến nàng ta một lời không hợp là sẽ tự sát, thầm nghĩ hay là thôi đi, hảo nam bất cân nữ đấu, nói:
.- Xem ra chúng ta không có gì để nói, gặp sau, không, đừng bao giờ gặp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận