Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1169: Không thể nhịn được nữa.

.Hôm sau.
.- Hàm Ngọc, ngươi có phát hiện hay không, hình như mấy bách tính kia đang chỉ chỉ trỏ trỏ chúng ta.
.- Đã sớm nhìn thấy rồi, đã xảy ra chuyện gì à?
.- Hay là chúng ta qua hỏi thử xem?
.Trịnh Hưởng, Liễu Hàm Ngọc từ sáng sớm đã đi tuần tra trên đường, chợt phát hiện một vài dân chúng đang chỉ trỏ bọn họ, lại xì xào bàn tán, thấy rất hiếu kỳ.
.Nhưng chính lúc bọn họ chần chừ muốn qua hỏi rốt cuộc là chuyện gì thì bỗng nhiên có vài người phía đối diện đi tới, một người trong đó âm dương quái khí hét lên: - Ồ ồ ồ, là cảnh sát hoàng gia.
.- Hừ! Các ngươi hiện tại còn dám ra ngoài?
.- Cái gì mà cảnh sát hoàng gia, chẳng qua chỉ là một đám tiểu nhân bắt nạt người lương thiện sợ kẻ ác thôi.
.Liễu Hàm Ngọc không hiểu sao bị bọn họ nhục mạ, hơn nữa còn là sáng sớm tinh mơ, lập tức cả giận nói: - Các ngươi mắng ai đó? Có tin ta bắt bọn ngươi đi không.
.- Ngươi muốn bắt người à! Ngươi cũng chỉ biết bắt người thành thật chúng ta, có bản lĩnh ngươi đi bắt con trai của Trung thư lệnh đi!
.- Ngươi đang nói cái gì vậy?
.- Ngươi đừng nói với ta, các ngươi không biết rõ tình hình? Hừ, con trai của Trung thư lệnh ở ngoại ô phía đông giẫm đạp phá hư hoa màu, các ngươi vẫn còn muốn bao che cho hắn ta, mặt mũi của thiên tử đều bị cảnh sát hoàng gia các người làm mất hết rồi.
.- Thiên hạ này không có tường nào gió không lọt qua được. Các ngươi làm ra mánh khóe gì, chúng ta đều biết hết rồi.
.- Người ta đã bẩm báo Cục Dân An các ngươi, nhưng các ngươi một mặt uy hiếp những nông phu kia, để họ rút cáo trạng, mặt khác lại phái người đi theo Trung thư lệnh làm con chó vẫy đuôi mừng chủ, muốn dùng ít tiền sắp xếp chuyện này, thật quá vô sỉ.
.- Thiệt thòi cho ta còn tưởng đám cảnh sát hoàng gia thật sự vì dân chúng phục vụ, hóa ra đều là gạt người.
.- Một đám lừa đảo!
.Mới chỉ qua một ngày, chuyện liên quan đến việc Lý Dương giẫm đạp hoa màu, lập tức truyền đi cả toàn thành đều biết, thậm chí ngay cả tin tức điều tra của Cục Dân An cũng bị lộ ra ngoài, lập tức kích động sự phẫn nộ của không ít người, nhất là những con cháu quý tộc kia, lúc ngươi bắt chúng ta, không nương tay chút nào, nhưng đối mặt với Lý Dương thì lại nói đến đạo đức, thật con mẹ nó công đạo à! Cho nên bọn họ đều công kích cảnh sát hoàng gia, dân chúng nghe thấy, mặc dù không dám nói bậy, nhưng ánh mắt nhìn cảnh sát hoàng gia cũng đã thay đổi.
.Thanh danh của Cục Dân An xuống dốc không phanh!
.Cục Dân An!
.- Tổng cảnh ti, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao chứng cứ xác thực rồi nhưng chưa đi bắt người?
.Đám người Thôi Hữu Du đi tới phòng làm việc của Tổng cảnh ti, rất kích động chất vấn Trình Xử Lượng.
.Trình Xử Lượng không hiểu ra sao nói: - Các ngươi đang nói gì vậy?
.Thôi Hữu Du nói: - Còn có thể là chuyện gì, đương nhiên là chuyện của Lý Dương rồi!
.Trình Xử Lượng nghe được nhíu mày, lập tức cùng bọn Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nhau.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện Lý Dương thì làm sao?
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Hiện giờ bên ngoài đều nói cảnh sát hoàng gia chúng ta bao che Lý Dương, còn chửi chúng ta nạt thiện sợ ác, chỉ biết bắt dân chúng, nhìn thấy Trung thư lệnh liền giống như con chó vẫy đuôi mừng chủ.
.Thôi Hữu Du nói: - Còn nói Nội cấp sự uy hiếp những nông phu đó rút cáo.
.- Cái gì?
.Vi Đãi Giới đột nhiên đứng lên, hai đầu lông mày lộ ra một chút kinh hoảng.
.Trình Xử Lượng cau mày nói: - Chuyện này rốt cuộc là do ai truyền đi?
.Thôi Hữu Du nói: - Nói vậy thì tức là có chuyện này?
.Dương Mông Hạo nói:
.- Tổng cảnh ti, các người sao có thể làm như vậy? Hiện giờ bên ngoài chúng ta đều bị người người mắng không ngẩng đầu lên nổi rồi.
.Tiêu Hiểu nói: - Còn có không ít người đang phục dịch, cũng la hét không làm.
.Hàn Nghệ đột nhiên đứng lên nói: - Các ngươi có biết mình đang nói gì không? Chẳng lẽ chúng ta làm như vậy có gì không ổn? Giẫm đạp phá hư hoa màu, đây là chuyện thường xảy ra, thuộc loại tranh cãi dân sự, cũng không phải việc lớn gì, không cần phải làm rùm beng lên công đường. Cục Dân An chúng ta tận lực yêu cầu hai bên hòa giải, điều này lại sai à? Các ngươi có biết nếu đi bẩm báo lên Đại Lý Tự thì sẽ phải lãng phí bao nhiêu nhân lực vật lực không, ban đầu chúng ta cố gắng thử dàn xếp ổn thỏa, điều này chẳng lẽ lại không đúng?
.Thôi Hữu Du nói: - Nhưng các người thậm chí còn không đưa Lý Dương đến đây hỏi cung, đây là quy trình cơ bản nhất, bên ngoài còn nói Cảnh vụ ti đích thân chạy tới chỗ Trung thư lệnh như chó vẫy đuôi mừng chủ, nhưng vẫn bị Trung thư lệnh đuổi ra khỏi cửa.
.Lý Tư Văn nhíu nhíu mày, thần sắc xấu hổ.
.Bùi Thiếu Phong nói: - Phó đốc sát, so với khi huynh còn ở trại huấn luyện dạy chúng ta lại khác nhau hoàn toàn!
.Hàn Nghệ nói: - Ta thừa nhận, thật sự chúng ta có chút băn khoăn, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ làm việc thiên tư trái pháp luật, hay là bao che cho bất cứ kẻ nào, mới qua hai ngày, vừa nãy chúng ta cũng đã nghĩ ra đối sách, nếu không chuẩn bị kế hoạch chu đáo, lỡ chẳng may bị người đánh trả, vậy chúng ta phải làm sao? Dù sao đối phương cũng là Trung thư lệnh. Chẳng lẽ người bên ngoài không nói cho các ngươi biết, Trung thư lệnh nói con ngựa kia đột nhiên nổi điên, bởi vậy hôm qua chúng ta đã tiến hành thu thập chứng cớ.
.Vì sao các ngươi không giải thích cho dân chúng, mà lại chạy đến đây chất vấn tổng cảnh ti, trước kia Hình Bộ bắt người, nửa tháng cũng không có lời đồn thổi, cũng không thấy kẻ nào thả cái rắm thối. Hiện tại chỉ cho chúng ta hai ngày, rõ ràng các ngươi đảm nhiệm chức cảnh sát hoàng gia giỏi quá. Các ngươi cứ nói Cục Dân An chúng ta có chế độ cực kì nghiêm khắc, không thể làm loạn lên, còn nữa, nếu ai dám trốn việc, lập tức bắt trở lại, lĩnh phạt 100 trượng, cứ nói là mệnh lệnh do ta truyền.
.Thôi Hữu Du bọn họ nhìn nhau, Thôi Hữu Du nói: - Hi vọng Phó đốc sát có thể ghi nhớ ở trại huấn luyện đã dạy chúng ta thế nào, ta xin cáo lui.
.Nói xong, bọn họ liền ra ngoài.
.Bởi vì ở trại huấn luyện bọn họ coi tinh thần quý tộc là miếng ăn tinh thần, mọi việc đều tuân theo hiền triết đã khuất, chỉ mong có thể tạo phúc cho dân chúng, Vi Phương đến đại ca của mình cũng bắt rồi, cho nên bọn họ rất bất mãn với chuyện này, hơn nữa là cực kì oan ức, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự, bắt hay không là do lão đại định đoạt, nhưng người bị mắng lại là bọn họ, dù sao lão đại không thường xuyên tuần tra, cũng không có ai dám mắng năm đầu sỏ.
.Bọn họ đi rồi, đám người Trình Xử Lượng vẻ mặt nặng nề, bọn họ tuyệt đối không ngờ sự tình sẽ náo loạn thành như vậy.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Vi thúc thúc, thúc thật là đã uy hiếp mấy nông phu kia sao?
.Vi Đãi Giới buồn bực nói: - Chẳng qua là ta hi vọng bọn họ có thể chấp nhận bồi thường, chỉ là từng nói một câu ác ý như vậy, ai biết sẽ truyền ra ngoài.
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là do mấy nông phu kia truyền đi chứ còn gì.
.Trình Xử Lượng buồn bực nói: - Đãi Giới, sao ngươi có thể nói như vậy?
.Vi Đãi Giới nói: - Trước kia không phải đều làm như vậy sao?
.Trình Xử Lượng đã hối hận đến tận ruột gan rồi, việc này vốn không nên giao cho Vi Đãi Giới làm, Vi Đãi Giới cũng chưa từng được huấn luyện ở phương diện này, tư tưởng vẫn dừng lại ở xã hội cũ, nhưng càng nghĩ càng uất ức, y vỗ mạnh bàn nói: - Cái thằng đàn bà, lão tử một lòng giúp đỡ Lý Dương che che đậy đậy, lại không ngờ dính trúng vào cái thứ lẳng lơ, con mẹ nó Lý Nghĩa Phủ lại còn không chịu đáp ứng, được, ngươi đã đi một bước thì đừng trách ta đi mười lăm bước.
.Lý Tư Văn cũng nổi giận, nói: - Đúng vậy! Việc đã đến nước này, chúng ta cũng không quản được nhiều chuyện nữa rồi, Lý Nghĩa Phủ thật sự không biết xấu hổ.
.Gã thật không ngờ bên ngoài sẽ nói gã đi theo Lý Nghĩa Phủ làm chó vẫy đuôi mừng chủ, so với Lý Tích mà nói thì Lý Nghĩa Phủ lão ta là cái thá gì! Thế này quá mất mặt Lý gia bọn họ rồi.
.Trình Xử Lượng nói: - Con mẹ nó, lão tử hiện tại liền dẫn người qua luôn.
.Y cảm thấy rất ủy khuất, kẹp ở giữa, hai bên đều không phải người.
.Hàn Nghệ âm thầm nhíu mày, đột nhiên nói: - Tổng cảnh ti, ngươi nên nghĩ cho thông suốt, việc này mà náo lên thì không phải chuyện nhỏ.
.Trình Xử Lượng hét lên:
.- Vậy thì thế nào, chúng ta có đầy đủ bằng chứng để bắt người rồi. Tuy nhiên ngươi và Trưởng Tôn Diên đừng đi, việc này nếu sớm nghe các ngươi, căn bản sẽ không phát sinh nhiều phiền toái như vậy, lão tử tự mình làm tự mình chịu.
.Hàn Nghệ vội nói: - Ngươi ngàn vạn lần đừng nói vậy, đây là quyết định của năm người chúng ta, chúng ta đương nhiên cùng tiến cùng lùi, chỉ là nhà của Trung thư lệnh cũng không phải sòng bạc, ai cũng có thể xông vào được, nếu chúng ta muốn vào điều tra, nhất định phải có chiếu lệnh của bệ hạ, nếu Lý Nghĩa Phủ không chịu thả người, chúng ta nên làm thế nào?
.Trình Xử Lượng cau mày nói: - Ý của ngươi là đi thỉnh tấu bệ hạ trước?
.Hàn Nghệ nói: - Lý Nghĩa Phủ cũng không nói không thả người, bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải đi Lý phủ một chuyến.
.Vi Đãi Giới nói: - Nếu Lý Nghĩa Phủ không chịu, thì hãy đi thỉnh tấu bệ hạ?
.- Vốn là nên như vậy! Nhưng! Hàn Nghệ chần chừ chốc lát rồi nói: - Nhưng tình hình hiện tại lại có chút khác, chúng ta còn phải e dè dân chúng nữa.
.Trình Xử Lượng sốt ruột khó chịu nói: - Đến lúc nào rồi, ngươi có gì thì nói thẳng ra đi, sao còn úp úp mở mở nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cảm thấy chúng ta phải diễn một màn cho dân chúng xem, để dân chúng biết không phải bên ta bất tài, mà là đối phương quá mạnh. Nếu Lý Nghĩa Phủ không thả người, chúng ta cũng đừng vội đi thỉnh tấu bệ hạ, chúng ta cứ đứng ở cửa đợi.
.Trình Xử Lượng nói: - Ngươi bảo chúng ta đứng đợi ngoài cửa, thế này còn đâu ra mặt mũi nữa!
.- Đây không phải mất mặt, là tội nghiệp!
.- Có gì khác nhau sao?
.- Khác nhau rất nhiều, dân chúng nhìn thấy chúng ta huy động nhiều người như vậy, nhưng ngay cả cửa cũng vào không được, chỉ có thể đứng chờ ở cửa, tự nhiên sẽ nghĩ ngay từ đầu không phải chúng ta không muốn điều tra, mà là chúng ta năng lực hơi yếu, thậm chí ngay cả cửa cũng không có tư cách vào, lại thấy chúng ta không buông tha, không bỏ cuộc, trong lòng tự nhiên sẽ nghĩ Lý Nghĩa Phủ quá bá đạo, chúng ta cũng là người bị hại.
.Trình Xử Lượng đảo mắt, nói: - Biện pháp này không tệ, được, cứ làm như vậy đi. Đi đi đi! Thật tức chết ta.
.- Từ từ đã!
.Hàn Nghệ lại ngăn Trình Xử Lượng nói: - Tổng cảnh ti, nhớ kỹ lát nữa phải kinh hãi một chút, chúng ta đi tìm sự cảm thông, không phải đi đánh giặc, không cần giơ nanh múa vuốt.
.- Ta sẽ không giả vờ sợ sệt đâu!
.- Ngươi không cần giả bộ, chỉ cần đừng kích động là được rồi!
.Trình Xử Lượng nhíu mày nhìn Hàn Nghệ, cái gì gọi là không cần giả bộ?
.- Tốt tốt tốt! Đi thôi, đi thôi! Hàn Nghệ cười ha hả nói.
.Năm trùm sỏ Cục Dân An dẫn hai mươi cảnh sát hoàng gia chạy rầm rầm về phía Lý phủ.
.Đây đang là giữa ban ngày ban mặt, dân chúng qua lại không ngớt, hơn nữa cũng đều đang chú ý tới việc này, nhìn thấy lão đại của cảnh sát hoàng gia cũng đã ra ngoài, lại còn đi về phía Lý phủ, không cần nói cũng biết xảy ra chuyện gì, lặng lẽ theo sát đằng sau, trên đường đi, người càng ngày càng nhiều.
.Đắc Nguyệt Lâu!
.- Giờ có trò hay để xem rồi đây!
.- Không biết Bùi huynh nghĩ bên nào sẽ thắng?
.- Cái này không quan trọng!
.Bùi Thanh Phong đứng trên ban công khẽ mỉm cười, xoay người đi xuống lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận