Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 587: Hiền thê Tiêu Vô Y.

.Tự do là gì?
.Là vô câu vô thúc ?
.Hay là muốn làm gì thì làm?
.Cả hai đều không phải.
.Tự do có thể tồn tại dưới nhiều hình thức, nhưng ít nhất phải có một điều kiện tiên quyết, chính là không tổn hại đến ngưới khác.
.Dương Phi Tuyết cực kỳ hiểu rõ điều này, tuy rằng nàng yêu thích Hàn Nghệ, thế nhưng cũng hiểu được một điều. Nếu như nàng cứ cố chấp theo đuổi tình yêu của mình, rất có thể sẽ tổn thương đến người khác, trong đó bao gồm cả Hàn Nghệ. Vì vậy nàng mới lựa chọn dũng cảm đối mặt, sau đó lại dũng cảm rời đi.
.Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã bắt đầu lặn rồi.
.Đã đến lúc hai người phải ly biệt, tất nhiên không thể lãng mạn giống như trên phim ảnh được, chỉ có thương cảm mà thôi.
.- Hàn Nghệ, ta phải vào nhà rồi, huynh... huynh nhớ bảo trọng nhé.
.- Cô cũng nhớ bảo trọng, thay ta vấn an cha cùng bà nội của cô. Ừm, còn cả nhị ca của cô nữa.
.- Vâng.
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt đã có chút ánh lệ, rất không nỡ nhìn Hàn Nghệ lần cuối, sau đó quay người bước về phía cửa chính. Vừa đi đến trước cửa, nàng đột nhiên đứng lại, thế nhưng rốt cục cũng không quay đầu, nhấc chân bước vào.
.Hàn Nghệ quay người thở dài, cất bước quay về ngõ bắc.
.Làm người không thể quá cưỡng cầu, phải hiểu được thoả mãn với những gì mình có. Hàn Nghệ vẫn luôn cảm thấy bản thân có được Tiêu Vô Y, đã là một may mắn lớn trong cuộc đời rồi, hắn nào dám yêu cầu xa vời gì nữa.
.Đi qua thông đạo dành riêng cho hắn, liền thấy chợ lớn đã đóng cửa, chung quanh một mảnh yên tĩnh, vừa định cất bước chợt nghe có người nói: - Sao rồi? Có phải đang cảm thấy rất đáng tiếc hay không?
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, không khỏi hai mắt sáng ngời. Chỉ thấy bên cạnh hẻm nhỏ đang đứng một đại mỹ nhân, không phải Tiêu Vô Y còn là ai. Nàng mặc một bộ quần áo màu đen, bộc lộ ra dàng người lung linh quyến rũ, chính là loại quần áo trung tính được Tự Do Chi Mỹ đưa ra, phối hợp với vóc người cao gầy của nàng, thể hiện rất rõ anh tư của một nữ vương. Thêm vào nụ cười nhàn nhạt trên môi, có thể nói ba phần phản nghịch, ba phần quyến rũ, ba phần dịu dàng cộng thêm một phần bỡn cợt, hoàn toàn bộc lộ ra khí chất của Tiêu Vô Y.
.Xem ra ta phải chế tạo thêm vài bộ quần áo cùng loại cho nàng mặc mới được! Như vậy mới được mở rộng tầm mắt chứ. Hàn Nghệ xoay chuyển tròng mắt, tiến tới cười nói: - Biết ngay là nàng sẽ đến mà.
.- Ta chẳng qua là tới kiểm tra xem Tiểu Mập học tập thế nào mà thôi.
.Trợn mắt nói dối, đây chính là điểm mạnh của Tiêu Vô Y, mặc dù chính nàng cũng biết rõ không lừa được ai.
.Tuy nhiên nàng vừa dứt lời, liền bị Hàn Nghệ một tay khoác lên eo, kéo nàng vào lòng.
.- A!
.Tiêu Vô Y lập tức kinh hô một tiếng.
.Có cơ hội không tận dụng thì phí! Hàn Nghệ lập tức đưa miệng hôn tới. Chỉ cảm thấy hơi hơi mát mát, lại còn có vẻ cứng rắn nữa! Không hiểu sao bờ môi anh đào của Tiêu Vô Y thoạt nhìn mềm mại ướt át, lại có cảm giác như vậy. Hơi mở mắt nhìn, hoá ra trước khi hắn kịp hôn lên đôi môi của Tiêu Vô Y, liền bị một bàn tay trắng như tuyết chặn lại. Không phải chứ, thế mà cũng không hôn trúng. Hàn Nghệ lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.
.Tiêu Vô Y vốn muốn nổi giận tại chỗ, nào ngờ vừa nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Hàn Nghệ, trong lòng không hiểu sao lại thập phần vui vẻ, không khỏi khiêu khích trừng mắt với hắn.
.Hàn Nghệ đột nhiên thè lưỡi liếm lên bàn tay của nàng.
.Tiêu Vô Y không ngờ Hàn Nghệ còn có một chiêu này, vội vàng sợ hãi rụt tay lại. Hàn Nghệ thừa thế lập tức hôn lên đôi môi anh đào đang há ra vì ngạc nhiên kia, căn bản không cho nàng có thời gian phản kháng, đầu lưỡi trực tiếp xông vào cái miệng nhỏ, thưởng thức mỹ vị tuyệt vời trong đó, chỉ cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng có thể vứt sang một bên được rồi.
.Đột nhiện, Hàn Nghệ hơi hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt phượng to tròn đang mở trừng trừng, hàn quan lấp loé chiếu thẳng vào hắn. Lúc này hai người còn đang hôn nhau, nếu đứng ở ngoài nhìn thấy vẻ mặt của hai người, quả thật có chút buồn cười.
.Ta hôn!
.Ta nhéo!
.- Nàng thắng!
.Hàn Nghệ rốt cục buông Tiêu Vô Y ra, buồn bực nói: - Nàng cũng không cần phải nhéo mạnh đến thế chứ?
.Tiêu Vô Y trừng mắt nói:
.- Chàng điên rồi!
.Thế nhưng bàn tay đặt bên hông Hàn Nghệ rốt cục cũng hơi buông lỏng ra.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ta yêu nàng!
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, làm sao còn tức giận nổi nữa, nhẹ nhàng xoa xoa hông cho hắn, nói: - Chàng... chàng không nên làm thế, nhỡ đâu có ai nhìn thấy, thì mọi chuyện hỏng bét hết.
.Nói xong lại nhìn chung quanh dò xét.
.Hàn Nghệ cũng không hiểu nổi, tại sao một nữ nhân từ trước đến nay không bao giờ sợ hãi chuyện gì như Tiêu Vô Y, lại luôn tỏ ra ngượng ngùng với việc hôn hít, lúc nào cũng tỏ ra gò bó như thế? Đành uỷ khuất nói: - Biết rồi, lần sau ta sẽ khắc chế tình cảm của mình.
.Tiêu Vô Y ngượng ngập nói: - Cũng không cần phải như thế, chàng thích thì cứ nói ra ngoài miệng, chỉ cần đừng hôn hít là được.
.- Ách!
.Hàn Nghệ giận quá mà cười, nói: - Nàng mà đi buôn bán nhất định không lỗ.
.Tiêu Vô Y hai mắt sáng ngời: - Chàng rốt cục cũng chịu thừa nhận ta nhất định sẽ thành công rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên, con người nàng chi li từng tí một đến thế cơ mà.
.Tiêu Vô Y hơi hơi sững sờ, khẽ cười nói:
.- Chàng cũng đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu, nếu người khác dám làm thế với ta, ta đã đấm cho lưỡi của hắn tụt vào trong bụng luôn rồi.
.- A?
.Hàn Nghệ nghe thế liền run lên, không khỏi lui lại phía sau một bước.
.- Đã biết mình may mắn đến mức nào chưa?
.- Tuyệt đối biết.
.Tiêu Vô Y mím môi cười.
.Hàn Nghệ thấy nàng cười tươi như hoa, trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn, nói: - Vô Y này, lần tới lên núi, nàng cứ mặc như hôm nay được không?
.Tiêu Vô Y hỏi: - Vì sao?
.- Ta thích ngắm nàng thế này!
.Hàn Nghệ cười ha hả nói. Bởi vì khí chất nữ vương trên người Tiêu Vô Y, nàng mặc lên bộ trang phục trung tính được thiết kế theo phong cách hiện đại này, liền phảng phất như một vị nữ giám đốc lạnh lùng diễm lệ vậy. Với loại người hứng thú với đồng phục như Hàn Nghệ, quả thật nửa điểm kháng cự cũng không có.
.Tiêu Vô Y gật đầu đánh giá chình mình, ngược lại cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Nàng tuy rằng thích loại màu trắng của áo cưới kia hơn, thế nhưng nếu Hàn Nghệ đã thích, vậy thì mặc thế này cũng không sao, khẻ "ừ" một tiếng đáp ứng.
.Hàn Nghệ mừng rỡ không thôi.
.Tiêu Vô Y đột nhiên trừng mắt hỏi: - Thế rốt cục thế nào rồi?
.Hàn Nghệ sửng sốt hỏi lại: - Cái gì mà thế nào rồì?
.- Chuyện của Phi Tuyết ấy! Không phải chàng vừa đi gặp muội ấy về hay sao? Tiêu Vô Y nháy mắt hỏi.
.Hàn Nghệ vừa nghe thấy ba chữ Dương Phi Tuyết, nhất thời như vừa bị dội một gáo nước lạnh vậy. Nếu bàn về bản lĩnh khiến người mất hứng, Tiêu Vô Y quả thật đúng là độc nhất vô nhị mà, đành gật đầu đáp: - Ngày mai cô ấy phải khởi hành về Dương Châu rồi.
.Tiêu Vô Y như cười như không nói: - Vậy chàng có giữ muội ấy lại không?
.- Ta dựa vào cái gì mà giữ cô ấy lại, nàng chớ có nói giỡn nữa.
.Hàn Nghệ nói xong lại cau mày nói: - Mà hình như nàng đã sớm biết ngày mai cô ấy phải khởi hành rồi còn gì?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: - Hôm qua lúc ta và muội ấy cùng nhau đi về, muội ấy đã nói cho ta biết rồi. Nói xong, nàng đột nhiên tiến đến, nói: - Nói! Rốt cục muội ấy đã thổ lộ với chàng hay chưa?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Sao ta nhìn cái kiểu nói chuyện này của nàng, chẳng có chút nào cảm thấy như đang nói chuyện với thê tử của mình thế nhỉ?
.Tiêu Vô Y hơi híp mắt, sẵng giọng hỏi: - Thế chàng cảm thấy đang nói chuyện với ai?
.- Mấy con mụ bán cá ngoài chợ.
.Tiêu Vô Y lập tức trừng mắt.
.Hàn Nghệ thấy thế vội vàng nói: - Đùa thôi, đùa thôi mà! Trên đời làm gì có mụ bán cà nào xinh đẹp như vậy chứ.
.- Cũng đúng. Khoan đã, chàng nói thế là có ý gì?
.- Không có gì. Chẳng qua ta cảm thấy nàng có chút quá mức hiếu kỳ mà thôi.
.Hàn Nghệ thuận miệng đáp.
.Tiêu Vô Y khinh thường nói: - Ta cần gì phải hiếu kỳ, dù sao ta cũng biết muội ấy sẽ thổ lộ, hơn nữa chính ta còn cổ vũ muội ấy vài câu cơ mà.
.Hàn Nghệ cả kinh nói: - Nàng lại còn cổ vũ cô ấy nữa?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: - Đúng vậy!
.Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Vô Y à, nàng thật sự là một hiền thê mà!
.- Ta biết.
.Tiêu Vô Y kiêu ngạo nói.
.Cứ mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, Hàn Nghệ thật sự chỉ muốn bóp chết nàng cho xong, cố nhẫn nhịn hỏi: - Việc gì phải làm như thế chứ?
.Tiêu Vô Y đáp:
.- Ai bảo tự nhiên muội ấy nhắc đến trước, lại còn bảo chỉ muốn nói cho chàng biết, để sau này không có gì mà tiếc nuối, cũng không phải muốn gả cho chàng. Ta cảm thấy muội ấy làm thế cũng không sai, bởi vậy phải tỏ ra ủng hộ rồi. Ai! Thế chàng trả lời muội ấy thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận