Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 436: Phí báo danh

.Bên trong điện Lưỡng Nghi.
.Lý Trị ngồi ở trên ngọa tháp, một chân duỗi, một chân co, tay cầm một bức mật cáo, ở trên bàn y còn có để mười mấy phần mật cáo.
.Mà phía dưới còn có hai người ngồi, một người đứng.
.Ngồi là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, mà đứng thì là Ngự Sử Trung Thừa Trương Minh.
.Một lát sau, Lý Trị buông tấu chương xuống, nhẹ nhàng dụi mắt, hơi có vẻ mệt mỏi nhìn sang Trương Minh hỏi:
.- Đây đều là tố giác Hàn Nghệ hay sao?
.Trương Minh nói:
.- Đúng vậy.
.Lý Trị gật gật đầu,
.- Vậy trẫm sẽ không xem từng cái một.
.Lại hỏi:
.- Đúng rồi, ngươi có biết những người cáo mật kia là ai không?
.Trương Minh hơi do dự, hết sức cẩn thận đáp:
.- Bẩm Hoàng thượng, có chút biết, có chút không biết.
.Vẻ mặt Lý Trị như mặt nước phẳng lặng, lại hỏi:
.- Những bức mật cáo này còn ai khác xem qua không?
.Trương Minh nói:
.- Bẩm Bệ hạ, khi thần nhận được những bức mật cáo này, sợ hãi không ngừng, khẩn trương đem đến cho Bệ hạ xem, sợ có người cho rằng vi thần bao che cấp dưới, dù sao Hàn Nghệ là người của Ngự Sử Đài, vi thần cũng phải tránh hiềm nghi, vì vậy chưa từng cho người khác xem qua.
.Lý Trị ừ một tiếng:
.- Vậy ngươi nghĩ như thế nào?
.Trương Minh nói:
.- Nếu sự tình là thật, vi thần cho rằng Hàn Nghệ thân là Ngự Sử giám sát, lại hiểu pháp mà phạm pháp, lý nên tội thêm một bậc, nghiêm trị không tha, răn đe người sau.
.Lý Trị cười, lại hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương hỏi:
.- Hai vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ giả dạng một mắt mờ không thấy, nói:
.- Lão thần có nghe qua việc này, cụ thể cũng không rõ ràng lắm, cho nên lão thần nghĩ là sau khi gặp Hàn Nghệ, mới có thể làm định đoạt.
.Trả lời vô cùng cẩn thận.
.Lý Trị gật gật đầu, đột nhiên hướng tới bên cạnh Trương Đức Thắng vung tay một cái.
.Trương Đức Thắng lập tức bưng một khay gỗ, đi đến trước Trương Minh, chỉ thấy trong khay là những cuộn vải trắng.
.Lý Trị cười nói:
.- Ngươi xem thử. Có phải tường tận hơn những bức mật cáo ngươi nhận được hay không.
.- Vâng.
.Trương Minh rùng mình, cầm lên đọc, chỉ thấy là một danh sách lễ vật. So với mật cáo kia còn chi tiết hơn.
.- Bệ hạ, đây… Trương Minh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Trị.
.Lý Trị cười nói:
.- Kỳ thật việc này là trẫm cho phép Hàn Nghệ làm như vậy đấy.
.Trương Minh lại kinh ngạc.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương lại yên tĩnh như nước giếng. Giống như đã dự tính tới rồi.
.Lý Trị lại nói với Trương Minh:
.- Tuy nhiên Trương Trung Thừa cũng chớ phải sợ, trẫm kỳ thật cũng muốn mượn việc này nhìn Ngự Sử Đài có vì riêng bao che, quan lại bao che nhau. Cũng may ngươi không làm trẫm thất vọng, trẫm cũng cảm thấy rất vui mừng, Trương Trung Thừa không hổ là người trẫm xem trọng, người đâu, thưởng tọa cho Trương Trung Thừa.
.Trương Minh ngây ra như ngỗng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Trương Trung Thừa, còn không mau tạ ơn hoàng ân.
.Trương Minh lúc này mới phản ứng lại. Nói:
.- Vi thần khấu tạ hoàng ân.
.- Ngồi đi, ngồi đi.
.Lý Trị duỗi tay ra nói.
.Chử Toại Lương thấy Lý Trị đã mở miệng, vì thế khẩn trương dò hỏi:
.- Bệ hạ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
.- Việc này hãy để cho Hàn Nghệ tự giải thích đi.
.Nói xong, Lý Trị hướng phía cửa hô:
.- Tuyên Hàn Nghệ vào điện.
.- Tuyên Hàn Nghệ vào điện.
.Một tiếng the thé phá cổ họng vang lên ngoài cửa.
.Giây lát, Hàn Nghệ liền từ bên ngoài đi vào,
.- Vi thần tham kiến Bệ hạ.
.- Miễn lễ.
.- Đa tạ Hoàng thượng.
.Hàn Nghệ hướng về phía đám người Chử Toại Lương, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trương Minh nhất nhất thi lễ.
.Lý Trị nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi hãy giải thích cho Thái úy, Hữu Phó Xạ bọn họ xem.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ chắp tay, nói:
.- Thái úy, Hữu Phó Xạ. Trương Trung Thừa, kỳ thật những lễ vật này chỉ là phí báo danh của bọn họ mà thôi.
.- Phí báo danh?
.Ba người đồng thời cả kinh, trong mắt đều là sự hoang mang.
.Hàn Nghệ gật đầu. Nói:
.- Về vấn đề ứng tuyển cảnh sát hoàng gia, trước đó Bệ hạ đã cùng các vị thảo luận nhiều lần, dù sao cảnh sát hoàng gia là đại diện cho sự nhân ái của Bệ hạ đối với dân chúng, cũng đại biểu cho danh dự hoàng thất và triều đình. Như vậy yêu cầu ứng tuyển cảnh sát hoàng gia đương nhiên phải nghiêm khắc, thà thiếu không ẩu, nhất định phải thận trọng, nếu chỉ dựa vào chọn lựa, hoặc là đề cử, chỉ sợ sẽ xuất hiện hiện tượng tốt xấu lẫn lộn.
.Phương thức ổn thỏa nhất. Chính là áp dụng khảo hạch chế huấn luyện, cũng giống như khoa cử. Chỉ có điều so với khoa cử phải càng nghiêm khắc, bởi vì khoa cử chỉ có sĩ tử báo danh cuộc thi. Triều đình cũng không chịu trách nhiệm về tình hình học hỏi của bọn họ, nhưng đối với
.ứng cử viên cảnh sát hoàng gia, sau khi trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mới có thể tham gia khảo hạch. Vì vậy vi thần đề nghị thành lập một trại huấn luyện cảnh sát hoàng gia, chuyên dùng để huấn luyện cảnh sát hoàng gia đấy.
.Nhưng Bệ hạ cũng có chỗ khó xử của Bệ hạ, bởi vì khoản tiền này khá lớn, trước mắt chỗ cần triều đình dùng tiền quá nhiều, thật sự là lấy không ra khoản tiền huấn luyện, như vậy khoản tiền này lý nên do người tham gia huấn luyện cảnh sát hoàng gia bỏ ra, triều đình không có thể lại ra người, lại ra tiền, cho nên những lễ vật này kỳ thật chính là phí báo danh của bọn họ.
.- Trại huấn luyện cảnh sát hoàng gia?
.Chử Toại Lương hoang mang nói:
.- Việc này sao ta không hề hay, Bệ hạ, chẳng lẽ người đem việc này giao cho Hàn Nghệ?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vâng, Bệ hạ đem vấn đề tuyển người giao cho vi thần rồi, nhưng là người được tuyển này chỉ là ứng cử viên tham gia vào trại thôi. Đơn giản mà nói, ta chính là một người phụ trách báo danh, về phần có thể nhập Dân An cục hay không, còn phải xem sự cố gắng của họ.
.Tiểu tử tốt, chiêu này thật đúng là ác độc nha, quý tộc Trường An đều bị ngươi lừa rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn hai mắt, thật sự khâm phục sự can đảm của Hàn Nghệ. Đồng thời ông ta cũng hiểu được, vì sao Hàn Nghệ ai cũng không cự tuyệt rồi, trại huấn luyện này bao nhiêu người cũng có thể dung nạp được.
.Chử Toại Lương nói:
.- Làm sao như vậy được, đây chẳng phải là gạt người sao?
.Kính nhờ, ta chính là một kẻ lừa đảo nha, tới tới lui lui chỉ một chiêu như vậy, lừa. Ngươi giao tế nhiều lần với ta, chẳng lẽ còn nhìn không ra?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đây cũng không phải là gạt người, căn cứ chế độ triều đình của ta, người nhập sĩ, hoặc là tham gia khoa thi, hoặc là do trọng thần tiến cử, hoặc là nhờ vào tổ tiên, nhưng điều này cũng đều được trải qua một phen khảo hạch, thậm chí Bệ hạ tự mình tra hỏi, Bệ hạ cũng không thể bảo ta đi chỉ định người đó là ai, nhất định sẽ có một phen khảo hạch, nhưng muốn vào Dân An cục, đầu tiên phải có tư cách vào trại huấn luyện cảnh sát hoàng gia, nếu bọn họ không nộp phí báo danh. Như vậy bọn họ ngay cả cửa trại huấn luyện cũng không vào được, nếu không có tư cách tham gia trại huấn luyện hoàng gia, thì căn bản là không vào được Dân An cục. Chức trách của ta là tuyển người tham gia hoàng gia trại huấn luyện.
.Nhưng có thể lên làm cảnh sát hoàng gia hay không, đây không phải do ta nói. Còn phải thông qua khảo hạch của triều đình.
.Lời này nói ra thật có căn cứ, bọn họ nếu không tặng lễ cho ta, thì ngay cả trại huấn luyện cảnh sát hoàng gia cũng không vào được, còn nói gì Dân An cục a.
.Trương Minh bị hù rồi, các ngươi thế này cũng đùa quá lớn đi, nói:
.- Nếu bị những người đó biết được, họ sẽ cho qua sao?
.Lý Trị cười nói:
.- Vậy theo lời Trương Trung Thừa, những người đó sẽ như thế nào?
.Trương Minh im lặng.
.Lý Trị nói:
.- Đây là bọn họ cam tâm tình nguyện đưa đấy. Không ai ép bọn họ đưa, hơn nữa trong đó có chút tiền, không phải là dùng để hối lộ Hàn Nghệ, mà là muốn mua một thân quan phục của Hàn nghệ, trong lòng trẫm biết rất rõ ràng, những người cáo mật này, đối với việc Hàn Nghệ nhận lễ, lại biết được tỉ mỉ như vậy, nghĩ xem, bọn họ chính là bọn người tặng lễ. Các ngươi nói chuyện này đến tột cùng nên trách ai được?
.Ba người nghe rồi, nào dám nhiều lời.
.Lý Trị lại nói:
.- Những số tiền này, Hàn Nghệ chưa lấy một xu. Đến lúc đó vẫn là dùng vào người họ, bởi vì tiền ăn uống chỗ
.ở của bọn họ khi tham gia trại huấn luyện, toàn bộ từ bên trong này lấy ra, triều đình chẳng những không lấy một xu, mà còn chi một ít tiền ra, nếu vậy họ còn khôngvừa lòng, vậy gọi bọn họ tới đây lý luận với trẫm.
.Chử Toại Lương buồn bực nói:
.- Cho dù như thế, Bệ hạ cũng không nên giấu diếm chúng ta.
.Lý Trị cười nói:
.- Về điểm này trẫm cũng có nỗi khổ, bởi vì chuyện này một khi truyền ra ngoài. Như vậy những người này tuyệt sẽ không tự nguyện giao số tiền huấn luyện lên, bọn họ đều dùng quen tiền triều đình rồi. Hơn nữa cũng sẽ không có nhiều người như vậy, đến lúc đó triều đình phải chi một số tiền không nhỏ. Lúc quyết định có nên thành lập An Dân cục hay không, lý do nhiều đại thần phản đối, chính là do vấn đề tiền, trẫm cũng không thể mở miệng lệnh Hộ bộ lấy tiền ra. Mặt khác, đối với hiện tượng này trẫm cũng rất bất mãn, phương thức lựa người như vậy, làm sao cho ra người triều đình dùng được, trẫm đã sớm nói, trẫm muốn mượn cơ hội này tuyển vài cái chân thật sự có tài phò trợ trẫm, vì vậy trẫm mới lựa chọn giấu diếm. Mặc dù là hiện tại, trẫm cũng hy vọng ba vị ái khanh có thể giúp trẫm giữ bí mật này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nói:
.- Bệ hạ xin yên tâm, bọn thần nhất định giữ kín bí mật này giùm Bệ hạ.
.Chử Toại Lương đang muốn mở miệng, thấyTrưởng Tôn Vô Kỵ nói như vậy rồi, lời tới cửa miệng lại nuốt trở về, cực kỳ không tình nguyện mà gật gật đầu.
.Trương Minh cũng khẩn trương gật đầu.
.Lý Trị cười nói:
.- Các ái khanh thật sự là rất rõ đại nghĩa, trẫm cảm thấy rất cảm kích.
.Sau khi thảo luận xong việc này, mấy người liền cáo lui.
.Lúc này mới trở ra đại điện, Chử Toại Lương liền vẻ mặt tức giận, đè thấp giọng nói:
.- Phụ Cơ huynh, mới vừa rồi vì sao ngươi không ngăn cản Bệ hạ, này —— này rõ ràng chính là gạt người a! Nếu truyền ra ngoài, danh dự Bệ hạ và triều đình nhất định sẽ chịu tổn hại đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Vậy ta hỏi ngươi, Bệ hạ gạt người như thế này đây?
.Bệ hạ chỉ nói miệng rằng đem vấn đề ứng tuyển cảnh sát hoàng gia giao cho Hàn Nghệ, nhưng người này lựa chọn ra sao, Bệ hạ cũng không hề nhắc đến, còn nữa, triều đình tuyển dụng nhân tài, đặt ra khảo hạch, cũng là chuyện đương nhiên đấy, về phần tặng lễ sao, đến lúc đó tất cả đều là dùng vào trên người chính bọn họ, ai dám nói nửa câu không phải. Hơn nữa, sự tình này đã xảy ra, lễ vật đều nhận, gây gổ nữa, cũng là vô bổ, chúng ta chộn rộn vào, chỉ càng gây càng lớn, việc này chúng ta liền xem như không biết, đến lúc đó những người đó tìm tới tận cửa rồi, chúng ta cũng có lẽ chối từ.
.Chử Toại Lương thở dài, nói:
.- Việc này càng làm ta càng cảm thấy tà dị.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:
.- Việc này tuyệt không quá tà dị, xem ra Bệ hạ hiện nay đúng là bất mãn đối với chế độ ứng cử dựa vào tổ ấm nhập sĩ này rồi.
.Chử Toại Lương khiếp sợ nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Lúc này Trương Minh đột nhiên đi tới, nói:
.- Thái úy, hạ quan có một chuyện xin hỏi Thái úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:
.- Ngươi là muốn hỏi, việc này làm như thế nào giấu diếm được?
.Trương Minh gật đầu nói:
.- Người ta gửi nhiều mật cáo cho hạ quan, nếu một chút phong thanh đều không có, người khác sẽ nói hạ quan làm việc thiên tư bao che đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Nói thì nói, có Bệ hạ làm chủ cho ngươi ngươi sợ cái gì, dù sao việc này sẽ không kéo dài quá lâu, ngươi xem như cái gì cũng không có xảy ra, một chút gió cũng không lộ cho họ, cho bọn họ đoán mò đi, những người này cũng đều đáng giận vô cùng, luôn muốn mượn đao giết người, không tự mình làm, để cho lão già chúng ta thay bọn họ đấu tranh anh dũng, hừ, bọn họ khả năng tuyệt đối không thể tưởng được, bọn họ mới là con dế trong hộp, đang bị người khác chơi đùa.
.Trương Minh vuốt cằm nói:
.- Vâng, hạ quan biết nên làm như thế nào rồi.
.Khi nói chuyện, một bóng người lén lút hướng cửa chính bên kia chuồn đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lão mắt nhìn lên, hô:
.- Đặc phái sứ xin dừng bước.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, ngừng lại.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay Chử Toại Lương, bảo
.ông ta đi trước, sau đó đi sang hướng Hàn Nghệ.
.- Hạ quan Hàn Nghệ gặp qua Thái úy.
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật đầu nói:
.- Hàn Nghệ a, chiêu này của ngươi thật đúng là lợi hại, đem quý tộc thiên hạ đùa bỡn trong tay.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thái úy nói quá lời, hạ quan chỉ là phụng mệnh làm việc.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ mỉm cười, cũng không truy cứu tiếp, nói:
.- Lão phu có một chuyện cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, chiêu này của ngươi ngoài mặt làm cho bọn họ chỉ có thể im hơi lặng tiếng, nhưng chẳng lẽ ngươi không sợ bọn họ ghi hận trong lòng sao? Làm như vậy đối với ngươi mà nói liệu có thích hợp không?
.Hàn Nghệ định liệu trước nói:
.- Thái úy xin yên tâm, đến lúc đó bọn họ chỉ biết cảm kích ta, mà không phải là là ghi hận ta.
.- Vậy sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi trầm ngâm, nói:
.- Nếu lão phu không đoán sai, ảo diệu này nằm trong trại huấn luyện hoàng gia, Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.- Lão phu thực là chờ mong a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đến lúc đó mong rằng Thái úy có thể đích thân đến chỉ đạo chỉ đạo.
.- Chỉ đạo thì không cần, tuy nhiên lão phu đến lúc đó nhất định sẽ đến xem đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận