Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1331: Đại kế xâm lược

.Thực ra cái gọi là Kế hoạch tập đoàn siêu cấp chính là các công ty xuyên quốc gia ở những năm cuối đời nhà Thanh.
.Nội dung chính là dùng vốn đi xâm lược, tất nhiên, chỉ cần có liên quan đến xâm lược, dùng vũ lực luôn là bước đầu tiên. Trước tiên ngươi phải giàng được quyền kiểm soát, bọn Nguyên Kiệt đã làm được rồi. Quan trọng là bước thứ hai, nếu dựa vào tư tưởng của chính trị gia, vậy chắc chắn sẽ là xây dựng chính phủ, nhưng nếu là thương nhân, phiền phức nhất lại chính là chính phủ quản lý quá nhiều.
.Nếu đã là tập đoàn, tất nhiên là dựa vào thủ đoạn của thương nhân để kinh doanh, chế độ quản lý thống nhất công ty hóa, tất cả mọi người đều là nhân viên, bất kể ngươi bị ép bức cũng được, hay là tự nguyện, như vậy cũng không quan trọng.
.Việc này tất nhiên là bóc lộy, là ép bức, nhưng cũng không thể nói như vậy, vì vậy trong này còn bao gồm một phương án tẩy não tinh thần. Chúng ta là mang đến cho các ngươi cuộc sống càng tốt hơn, nền văn minh càng tiên tiến hơn, sản xuất càng năng suất hơn, bắt buộc phải nói bản thân mình như Chúa Jesus vậy, chúng ta là giá trị độ thế, không phải bọn cướp.
.Còn về việc thêm một chữ "siêu cấp" đằng trước, đó là để giải thích với những người bên dưới, còn chỉ ra giới hạn vận chuyển của tập đoàn, một tập đoàn chỉ có làm một loại buôn bán, mà tập đoàn siêu cấp chính là bao gồm rất nhiều lĩnh vực, ngư nghiệp, nuôi trồng, chăn nuôi, trồng trọt...
.Tuy trước mắt mà nói, đây chẳng qua là kế hoạch của Hàn Nghệ mà thôi, nhưng hệ thống thì lại vô cùng thành thục, vì rất nhiều người ở hậu thế chứng minh điều này là có thể, quan trọng là có thể cấy ghép, bất kể là mảnh đất nào cũng có thể dùng hệ thống này.
.Cốc cốc cốc!
.Một hồi tiếng gõ cửa vô cùng nhẹ nhàng vang lên nhưng lại làm cho Nguyên Triết tức giận không thôi, trầm giọng nói: - Chuyện gì?
.- Thiếu công tử, tới giờ ăn cơm rồi.
.- Ta tạm thời còn chưa muốn ăn, không có sự phân phó của ta, không được tới quấy rầy ta nữa.
.Trong mắt Nguyên Triết lộ ra lửa giận, giống như bị người ta cắt mất vậy.
.- Đợi một chút!
.Hàn Nghệ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Nguyên Triết: - Ta nói Nguyên Triết, có phải ngươi quên mất sự tồn tại của phu phụ chúng ta rồi hay không.
.Nguyên Triết chợt ngẩng đầu, xấu hổ nhìn Hàn Nghệ, y thật sự đã quên mất Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Ngươi đừng có quên, cô cô ngươi hiện giờ là người có thai, không ăn cơm mà được sao?
.Nguyên Triết vẻ mặt đưa đám nói: - Cô phụ, cô cô, thật xin lỗi, con con quá mức đắm chìm trong Kế hoạch tập đoàn siêu cấp mà cô phụ nói, xin lỗi, xin lỗi.
.- Không sao!
.Nguyên Mẫu Đơn cười, hướng ra ngoài cửa nói: - Đem cơm canh vào trong này đi.
.- Đợi chút!
.Hàn Nghệ lại gọi nô tỳ bên ngoài cửa, lại hỏi Nguyên Mẫu Đơn:
.- Nàng đây là làm sao vậy?
.- Vừa nói vừa ăn. Nguyên Mẫu Đơn trả lời đơn giản rõ ràng.
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy đâu được, nàng hiện tại là người có thai, vốn dĩ có hai lòng, đồng nghĩa nàng một lòng làm hai việc, mà hai lòng làm bốn việc, việc này không được, chúng ta ngày mai nói tiếp, ăn cơm trước.
.Nguyên Mẫu Đơn lại nói: - Việc này chàng chưa nói xong, ta càng khó chịu hơn, dù sao thì chàng nói, Nguyên Triết viết, ta sẽ vừa ăn vừa nghe, như vậy cũng rất tốt.
.Thực ra Hàn Nghệ tự cảm thấy bản thân nói vô cùng nhàm chán, vì hắn cũng chỉ chiếu theo một hệ thống, chỉ dựa trên tình hình hiện tại mà làm ra sửa đổi nhỏ, hắn không có tinh thần sáng tạo mạnh mẽ gì cả, nhưng với Nguyên Triết, Nguyên Mẫu Đơn mà nói, oa! Đây đúng là kiệt tác kinh thế, đúng là báu vật của thương nhân, nói không hề khoa trương, đây thật là nghe người nói một buổi còn hơn miệt mài đọc sách trăm năm a, vô cùng phấn khích, việc này nếu Hàn Nghệ không nói hết, bữa cơm này làm sao có thể ăn được.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng vậy, nàng tuyệt đối không nghĩ đến, việc mua bán này còn có thể làm như vậy, nếu như việc này thành công, vậy thì đúng là không thể tưởng tượng được.
.- Không được!
.Nhưng Hàn Nghệ cự tuyệt vô cùng quyết đoán, nói: - Hôm nay đến đây, ngày mai nói tiếp.
.Nguyên Triết lập tức lộ ra vẻ mặt đau thương tột cùng.
.Nguyên Mẫu Đơn đang muốn mở miệng, Hàn Nghệ lại giành phần nói trước: - Không phải ta không muốn nói, mà là ta cũng cần nghỉ ngơi, còn phải chỉnh sửa một chút, xem xem những gì ta nói phía trước có cần bổ sung gì không, Nguyên Triết cũng phải tiêu hóa một chút, liền quyết định như vậy đi. Bây giờ ăn cơm, ăn cơm xong nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tiếp tục.
.Nguyên Triết thấy Hàn Nghệ vẻ mặt kiên quyết cũng biết không thể tiếp tục nữa, vì vậy nói: - Cô phụ nói đúng, cô cô người mang thai, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi.
.Oa! Bây giờ ngươi mới bày tỏ thái độ, thật sự cũng là quá dối trá rồi, Hàn Nghệ thầm mắng một câu, miệng lại nói: - Nguyên Triết nói không sai, kế hoạch này vốn dĩ không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, nóng lòng trong phút chốc chỉ có thể bỏ ra nhiều nhưng thu lại chẳng bao nhiêu.
.Nguyên mẫu Đơn cũng chỉ có thể từ bỏ.
.Hàn Nghệ liền cùng Nguyên Mẫu Đơn trở lại tiểu viện của bọn họ, nghỉ ngơi một chút. Lúc này bữa tối đã được mang lên, sau khi ăn cơm tối xong, Hàn Nghệ lại cùng Nguyên Mẫu Đơn đi đến hoa viên tản bộ.
.- Thật không ngờ, kế hoạch của chàng lại lâu dài như vậy, hơn nữa còn thành thục như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa chậm rãi bước đi vừa nói chuyện. Nàng nghe kế hoạch của Hàn Nghệ liền cảm thấy không phải là nghĩ ra một cách vô căn cứ, mà là một kế hoạch vô cùng thành thục, nghe thì thấy giống như đã thực nghiệm vô số lần rồi, suy nghĩ chu đáo mọi mặt.
.Hàn Nghệ trừng mắt, nói: - Thật không ngờ sự im lặng trong thời gian dùng bữa tối của ta vẫn không đổi lại được sự thông cảm của nàng.
.Trước lúc dùng cơm tối, Hàn Nghệ cố ý ngậm miệng không nói, chính là sợ Nguyên Mẫu Đơn truy hỏi hắn những chuyện này, thực ra trong lòng hắn rất muốn nói với Nguyên Mẫu Đơn những việc vụn vặt trong cuộc sống.
.Đáng tiếc Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện đó.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: - Về công về tư, việc này đều không phải chuyện nhỏ, chúng ta phải xử lý cẩn thận.
.Hàn Nghệ lại nói: - Là ta chứ không phải chúng ta, việc này ta sẽ làm tốt, nàng cứ yên tâm dưỡng thai đi.
.Nguyên Mẫu Đơn theo lý tranh giành nói: - Chàng xem bây giờ không phải ta rất tốt sao?
.Hàn Nghệ cười bất đắc dĩ, đơn giản nói: - Thực ra chỗ khó nhất của việc này là làm thế nào để chiễm lĩnh những đảo kia, nếu như đã chiếm được rồi, vậy thì tất cả đều dễ giải quyết rồi, nàng không cần lo lắng nữa. Thực ra cuộc sống trước kia của những thổ dân đó chắc chắn không dễ dàng, hơn nữa đại đa số người cũng ít nhiều chịu sự áp bức của thủ lĩnh bộ lạc, nếu không cũng không có nô lệ bị bán đến Đại Đường chúng ta, mà chúng ta đã mang đến kỹ thuật sản xuất tiên tến hơn, quy phạm nhân tính hóa hơn, ít nhất sẽ không để bọn họ chết đói. Tuy chúng ta cũng đang bóc lột bọn họ, nhưng so với cuộc sống trước kia của họ, chúng ta đã có thể coi như phổ độ chúng sinh rồi. Nếu muốn đối phương tin tưởng sự thực này, trước tiên chúng ta phải tự tin tưởng sự thực này, nếu chúng ta tin tưởng sự thực này, vậy thì chúng ta chính là đang hành thiện, nếu đây là hành thiện, vậy thì không cần lo lắng rồi.
.Nói đến đây, hắn lại khẻ nắm tay Nguyên Mẫu Đơn, nói: - Việc này nàng không cần tham gia nữa, ta không muốn con của chúng ta nghe những chuyện tàn khốc như vậy mà sinh ra.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, việc này nàng thật sự chưa từng nghĩ đến, thì ra Hàn Nghệ còn đang lo lắng những việc này, cười nói: - Vậy chàng muốn nói chuyện gì, Lý Nghĩa Phủ sao? Chỉ sợ việc này còn tàn khốc hơn.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Nàng cũng nghe nói sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên một chút lo lắng, nói:
.- Thực ra Nguyên gia chúng ta trước nay không quá mong muốn tham dự việc trong triều, lo sợ cũng chính là việc này, việc trong triều không có đúng sai, chỉ có thắng bại, nhưng trên đời này làm sao có thể có tướng quân luôn thắng trận, nghĩ đến Thái úy đã làm Tể tướng hơn ba mươi năm, quyền thế khuynh đảo một thời, nhưng trong thời gian một hai năm, ông ta đã nhàn rỗi ở nhà, ngay cả ra ngoài cũng rất ít.
.Nói xong, nàng không khỏi lo lắng nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nàng nói rất đúng, không có gì tàn khốc hơn chuyện trong triều, trong một đêm có thể có tất cả, trong một đêm cũng có thể mất đi tất cả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống tiếp, chúng ta bây giờ có thể sống yên ổn cũng là vì chúng ta đủ lớn mạnh. Có lẽ nàng cũng biết tại sao ta lại tới Trường An, trên ý nghĩa nghiêm túc mà nói, phải nói là sung quân, chỉ là Dương Công không định tội ta thôi, mà nguyên nhân chỉ là ta xuất phát từ việc bảo vệ mình và người nhà mà đánh công tử của một nhà sĩ tộc nho nhỏ, nếu ta vẫn là tên quê mùa vừa mới đến Trường An, nàng cho rằng với tính cách của ta, có thể sống thoải mái tự tại như bây giờ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chàng nói cũng không phải không có lý, tuy rằng bây giờ chàng đã là Đồng trung môn hạ tam phẩm tôn quý, nhưng mỗi lần đều có thể làm cho người ta sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh.
.Hàn Nghệ đột nhiên cười, nói: - Nhớ những nông phu ngoài thành kia, mỗi ngày đều vì một miếng cơm mà phấn đấu, nhưng họ lại có thể sống vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô tư, mà chúng ta ngồi trên vàng bạc phú quý, lại ở đây than vắn thở dài, chuyện trên đời này thật đúng là không thể nói rõ ràng được.
.Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng cười, nói: - Làm sao không nói rõ được, nếu chúng ta nghèo rớt mùng tơi, cho dù có chết cũng không hề mất đi quá nhiều, chính là vì chúng ta có vàng bạc phú quý, chúng ta mới càng sợ chết.
.- Phu nhân nói có lý!
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại nghiêm mặt nói: - Tuy nhiên nàng cứ yên tâm, vì nàng, vì các nàng, ta sẽ không thua đâu.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng ta chính là không muốn chàng quá đắm chìm trong quyền lực, có những lúc nên lui thì lui, không cần cưỡng cầu.
.Vô Y tỷ mở miệng chính là biểu dương việc thiện, trừng trị việc ác, giết chết Lý Nghĩa Phủ, mà với nàng, càng lo lắng cho Hàn Nghệ nhiều hơn, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, nàng không thèm để ý đến sống chết của các đại thần trong triều kia, dù sao cũng đều là cá mè một lứa, đấu đá lẫn nhau.
.Ôi hiện giờ ta làm sao có thể lui ra được. Hàn Nghệ trong lòng cười khổ một tiếng, nhưng lại gật gật đầu với Nguyên Mẫu Đơn.
.Vì trong thời gian này, phu thê hai người họ lại ít gặp mặt, vì vậy ở trong hoa viên đi lại hơn một canh giờ mới trở về phòng nghỉ ngơi.
.Sáng ngày thứ hai, Nguyên Triết cầm giấy bút mực nghiên đứng ở trước tiểu viện của Hàn Nghệ chờ đợi. Nhìn hai vành mắt đen sì của y, chắc chắn thức đêm nghiên cứu kế hoạch tập đoàn siêu cấp kia của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vốn muốn bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn lâu một chút, thậm chí định buổi chiều mới tiếp tục, nhưng nhìn thấy cái đức hạnh này của Nguyên Triết, cũng không có cách nào khác, sau khi ăn sáng, lại bắt đầu nói về đại kế xâm lược của hắn.
.Nguyên Triết nghe đến mê mẩn tâm thần, hạ bút như có thần trợ.
.Mãi đến lúc gần tối, toàn bộ chương trình mới được viết ra.
.- Nguyên Triết... Nguyên Triết
.- À? Cô phụ có chuyện gì phân phó?
.Nguyên Triết vẫn còn đang đắm chìm trong đại kế xâm lược này, đây thật đúng là thiên đường của thương nhân, nếu áp dụng mô hình quản lý của thương nhân, vậy thì chính là do thương nhân định đoạt, phải biết thương nhân hiện giờ chính là tầng lớp thấp hèn, chuyện gì cũng không đến lượt thương nhân làm chủ, sự tương phản to lớn này thực là làm cho người ta quá phấn khích rồi.
.Hàn Nghệ trừng mắt, nói:
.- Kế hoạch tập đoàn siêu cấp này phải từ từ, trước mắt, chúng ta làm tốt những chuyện trước đó đã, chính là cắt cử thêm nhiều quản lý tinh anh đến những hòn đảo kia, chỉ dựa vào hơn một trăm người của Nguyên Kiệt không đủ để hoàn thành kế hoạch này, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng sắp xếp nhân thủ, hơn nữa nhất định phải tinh anh, ít nhất cũng phải biết chữ, biết tính toán.
.Nguyên Triết gật đầu nói: - Cô phụ người yên tâm, việc này con sẽ lập tức sắp xếp.
.Nguyên Mẫu Đơn lại nói: - Muốn hoàn thành kế hoạch tập đoàn siêu cấp này, nhân lực của Nguyên gia chúng ta chỉ sợ cũng không đủ.
.Hàn Nghệ nói: - Mẫu Đơn nói rất đúng, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng bồi dưỡng một số nhân tài, không thể lại giống như lúc trước, chỉ cần bọn họ tứ chi hoàn thiện là được rồi, bây giờ chúng ta phải cần nhân lực đầy đủ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chúng ta có thể để hậu bối của đầy tớ trong nhà tiếp nhận giáo dục, chuẩn bị tốt cho tương lai. Nói xong nàng lại nói với Hàn Nghệ:
.- Phu quân, chàng xem Nguyên gia chúng ta lại quyên thêm chút tiền cho Học viện Chiêu Nghi được hay không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nếu là Học viện Chiêu Nghi thì không được, không thích hợp với kế hoạch tập đoàn siêu cấp, chúng ta bắt buộc phải đào tạo mang tính mục đích, phải huấn luyện ra nhân tài hoàn toàn trung thành với Nguyên gia chúng ta, điều này vô cùng quan trọng, ta sẽ lại viết ra một kế hoạch giáo dục, nhưng bắt buộc phải lập tức tiến hành. Ngoài ra, bảo Nguyên Kiệt mang một số tù binh đến Lĩnh Nam, bổ sung cho nhân lực không đủ của Lĩnh Nam.
.Nói tới đây, hắn đột nhiên cười, nói: - Xem ra ông trời cũng đứng về phía chúng ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận