Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 793: Nỗi lo lắng của Võ Mị Nương.

.Phải biết rằng hiện giờ Hàn Nghệ mới hai mươi mốt tuổi, tinh thái của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng dù sao cũng đã sống hai kiếp, cũng không phải là tâm cảnh của thiếu niên, hơn nữa hắn đến triều Đường, cũng có nghĩa là hắn đã mất đi mọi thứ của kiếp trước, tuy nói kiếp trước không có nhiều thứ đáng để hắn lưu luyến, nhưng cũng không phải là không có, còn có rất nhiều chuyện, rất nhiều người đáng để hắn lưu luyến, hắn từng nếm trải nỗi đau mất mát, như vậy hắn cũng hết sức quý trọng tất cả mọi thứ lúc này, quý trọng mỗi một giây, mỗi một phút ở bên Tiêu Vô Y.
.Hơn nữa hắn cũng hết sức thẳng thắn, nói với Tiêu Vô Y biết tình ý của mình với nàng hết sức thẳng thừng, đây cũng là vì khi ở Dương Châu, Hàn Nghệ và Tieu Vô Y luôn né né tránh tránh, khi dẫn đến phải phân ly, trong lòng hai người đều vô cùng hối hận, có những lời tại sao lúc đó không nói ra, tại sao phải khó hiểu như vậy, đây cũng là lý do khi Tiêu Vô Y và Hàn Nghệ gặp nhau, nàng chủ động cầu hôn Hàn Nghệ, nhàng cũng không muốn lãng phí thời gian trên một việc mập mờ hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
.Phải để mình đi qua cuộc đời này mà vô oán vô hối, đây chính là suy nghĩ trong lòng Hàn Nghệ, hắn không muốn dùng những ngày tháng gần đất xa trời của mình để hối hận.
.Nhìn từ điểm này, có thể nói là sơn trung nhất nhật, thế thượng thiên niên. (thần tiên sống một ngày, bằng ngàn năm của người phàm)
.Chỉ thời gian một đêm, tâm tình mà Hàn Nghệ nói, có thể còn nhiều hơn người ta nói cả đời, mỗi một phút, mỗi một giây, đều trôi qua hết sức đầy đủ.
.Ở trên Cô Phong ba ngày, Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y liền đi xuống núi.
.Trở lại Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ lại lập tức vùi đầu vào công việc, đầu tiên là hắn cùng đông chủ của các tửu lầu như Tào Tú, Vạn Lý Xuân gặp mặt, hy vọng bọ họ có thể cử người đến Phượng Phi Lâu học cách diễn kịch, mong sao giảm bớt tình cảnh nhân thủ không đủ của Phượng Phi Lâu. Cuộc họp này hết sức thoải mái, tất cả các ông chủ tửu lầu đồng loạt đồng ý, bỏ tiền bỏ người đều không thành vấn đề, hiện giờ kịch nói phát đạt như vậy, tất nhiên bọn họ cũng muốn mình sáng tác kịch, bây giờ Hàn Nghệ nói ra câu này, bọn họ đâu có lý gì mà không đồng ý.
.Thật ra Hàn Nghệ cũng phát hiện chỉ dựa vào một mình Phượng Phi Lâu là khó có thể quảng bá kịch nói, hắn cần có trăm hoa đua nở, như vậy mới có thể quảng bá kịch nói của hắn tốt hơn, với lại Phượng Phi Lâu hiện giờ cũng không kiếm ăn dựa vào kịch nữa.
.Đám người Trịnh Bá Ngung cũng đã gửi bài văn đã sửa xong đến, lần này đã tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên, mặc dù vẫn không phải là bài văn trong lý tưởng của Hàn Nghệ, nhưng cũng đã đủ rồi, thật ra chủ yếu là Hàn Nghệ muốn mượn uy danh của bọn họ để tuyên truyền cho báo của mình, tuyên truyền cho tư tưởng khoa học thác cổ cải chế của mình.
.Bài văn này vừa đưa đến, Hàn Nghệ lập tức đích thân thiết kế trang báo, dù sao thì cũng chẳng ai biết thứ này, chỉ có thể đích thân động thủ.
.- Tiểu Nghệ ca, trong cung có người đến.
.Hàn Nghệ vừa mới thiết kế xong trang báo, bản thân còn chưa kịp thưởng thức, một tôi tớ đến trước cửa thông báo. Hàn Nghệ đi ra ngoài, thấy không phải là Trương Đức Thắng, mà là thái giám bên cạnh Võ Mị Nương.
.Phái nữ của triều Đường cũng tương đối độc lập, tuy đại thần không thể vào hậu cung, nhưng tần phi vẫn có thể gặp gỡ với đại thần, việc này rất bình thường, nếu không thì những nữ nhân của hoàng thất triều Lý đó làm sao đi yêu đương vụng trộm với người khác, sau Võ Tắc Thiên thì bắt đầu có hạn chế hơn đối với phái nữ, nhưng vẫn tương đối cởi mở, thật ra cho dù là đến Bắc Tống, phái nữ vẫn có quyền tự chủ cực cao, sau khi loạn Tĩnh Khanh qua đi, nữ nhân của hoàng thất Bắc Tống chịu sự ức hiếp của Kim Quốc, dẫn đến Nam Tống liền bắt đầu đề xướng trinh tiết, lại có trình chu lý học hộ tống, nữ nhân phải thà chết không theo, đến Minh Thanh thì quy phạm càng nghiêm khắc hơn.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu lần này Võ Mị Nương tuyên hắn vào cung, nhất định là chủ đề còn trì hoãn lần trước, đó là muốn phát động quyết chiến cuối cùng, trong lòng thầm than một tiếng, chuyện nên đến vẫn phải đến.
.Đương nhiên, theo quy định trong cung, đại thần không thể vào hậu cung, nhưng cũng không thể lén lút gặp nhau trong một gian phòng nhỏ, cho nên thái giám kia vẫn dẫn Hàn Nghệ đến thủy tạ cách trại huấn luyện tương đối gần, hết sức yên tĩnh, nhưng bên cạnh vẫn có không ít cung nữ, thị vệ.
.Võ Mị Nương lúc này đang ngồi trên một cái ghế trúc, hết sức có hưng trí pha trà, nhìn từ thủ pháp, tuyệt đối là cao thủ pha trà, từ điểm này cũng có thể nhìn ra tại sao Võ Mị Nương có thể giữ chặt được trái tim của Lý Trị, cao thủ pha trà trong cung nhiều không kể hết, tại sao nàng ta phải tự làm, không phải chính là để lấy lòng Lý Trị sao, người giống như Vương hoàng hậu thì nhất định sẽ không học.
.- Hàn Nghệ bái kiến Chiêu nghi!
.Hàn Nghệ đứng bên ngoài, chắp tay thi lễ.
.- Ngươi đã đến rồi! Ngồi đi!
.Võ Mị Nương mỉm cười, duỗi cánh tay ngọc ra.
.Triều Đường này cũng có điểm khác với Tống Minh Thanh, không phải nói hoàng đế ngồi, thì thần tử đều phải đứng, thông thường trong tình huống cho phép, mọi người đều cùng ngồi, trong trường hợp Lý Trị gặp riêng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đều vẫn đáp lễ, bắt đầu từ triều Tống, các đại thần mới bắt đầu đứng trên triều, tới triều Thanh thì phải quỳ trên triều, hơn nữa hoàng đế sẽ chỉ ăn một mình, tuyệt không cùng ăn với bất cứ người nào, bao gồm cả phi tần. Ở triều Đường, quân thần đối chiếu mà ngồi, nâng chén ngôn hoan, cũng là chuyện thường xuyên thấy, càng huống hồ đối phương chỉ là Chiêu nghi mà thôi.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ tiến lên ngồi xuống, thoáng liếc nhìn, chỉ thấy hôm nay Võ Mị Nương mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt, hết sức rộng rãi, mái tóc đen bóng búi lại thành một búi dày, giống kinh điểu dục phi, vô cùng hợp với khí chất của Võ Mị Nương, đôi mắt long lanh, da trắng nõn nà, hồng hào, tựa như thiếu nữ hai mươi tuổi, nhưng dáng người lại cực kỳ trưởng thành, bầu ngực lấp ló nửa kín nửa hở, khe ngực từ nông đến sâu, vô cùng mê người.
.Ở triều Đường chỉ có quý phụ mới có tư cách lộ ngực, đây là một kiểu thời trang, Hàn Nghệ lại càng là đã quá quen rồi, chưa đến mức xấu hổ, cũng không đến mức kích động, thưởng thức là được rồi.
.- Vừa mới pha xong, ngươi nếm thử xem.
.Võ Mị Nương cười, tay chỉ vào chén trà trong khay trà.
.- Có thể thưởng thức trà do đích thân Chiêu nghi pha, Hàn Nghệ thật sự là thụ sủng nhược kinh.
.Hàn Nghệ bưng một ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm.
.Võ Mị Nương hỏi: - Như thế nào?
.- Hương tra thanh đạm, vị ngọt mà đắng.
.Hàn Nghệ nhấp nhấp môi, lại nói: - Tuy nói đắng không được mọi người thích, nhưng thần lại chỉ thích mỗi vị này, không biết đắng trong đắng, sao có thể chịu được cực khổ, thành công không có mồ hôi thì không thể cảm nhận được niềm vui của thành công, đời người nhấp nhô lên xuống mới càng thêm thú vị.
.- Hay! Hay!
.Võ Mị Nương nghe nói vậy mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, có phần hơi kích động nói: - Không giấu ngươi, ta và ngươi giống nhau, cũng chỉ thích mỗi vị đắng này.
.Thật ra rất nhiều người thích sự thanh đạm ngọt đắng của lá trà, nhưng lại không phải "đắng" mà Hàn Nghệ nói. Tại sao Võ Mị Nương thích giao lưu với Hàn Nghệ, chủ yếu vì khó khăn mà hiện giờ bọn họ đối mặt là giống nhau, lúc nói chuyện thường có một cảm giác tâm linh tương thông.
.- Chiêu nghi quá khen.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu.
.Võ Mị Nương nhẹ nhàng khoát tay, nói: - Một chén trà bé con, ngươi cũng có thể phẩm xuất ý cảnh như thế, cũng khó trách những đại nho đó đều rất tán thưởng ngươi.
.Hàn Nghệ không khỏi sửng sốt, lẽ nào hôm nay cô ta tìm đến là có mục đích khác.
.Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, nói: - Tuy ta ở trong thâm cung, nhưng cũng không phải là không biết gì về chuyện bên ngoài, ta nghe nói gần đây ngươi lại rất nổi tiếng, và còn có được sự giúp đỡ của Thôi Lư Trịnh Vương tứ đại gia tộc, cùng với sự ủng hộ của các nho sinh Trường An, thật là khiến người ta cảm thấy kinh ngạc a.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: - Chuyện này, chỉ là mọi người đều có nhu cần thôi.
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng điều khiến ta tò mò là, nhu cầu của ngươi là gì? Ngươi không phải người đọc sách, càng không phải người trong Nho giáo, hơn nữa nhìn từ tác phong làm việc của ngươi, cũng không giống như người tôn sùng Nho học.
.Kỳ lạ! Bây giờ là trước lúc quyết chiến, tại sao cô ta lại có hứng thú với chuyện này như vậy. Trong lòng Hàn Nghệ cũng thật sự có chút không hiểu, sở dĩ hắn lựa chọn lúc này tôn sùng Nho học, thác cổ cải chế, chính là vì hiện nay đại thần trong triều đang ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không để ý đến những cử động này của hắn, nhưng hắn không nghĩ là Võ Mị Nương lại chủ động nhắc đến chuyện này với hắn, hơi trầm ngâm, nói:
.- Có lẽ Chiêu nghi biết hoàn cảnh của thần trong triều, nói hơi không khách khí, thì giống như là chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
.Nhưng truy cứu đến gốc rễ, vẫn là ở xuất thân của thần, nhưng cái này thì thần không thể nào thay đổi, việc duy nhất thần có thể làm chính là nghĩ cách nâng cao danh vọng của mình trong dân gian, giành được nhiều tôn trọng hơn, nhận được sự công nhận của mọi người, như vậy thần mới có thể đi xa hơn trên con đường làm quan. Thần từng nói với những học sinh trong giờ học ở trại huấn luyện, thần mong muốn trở thành Thôi Lư Trịnh Vương, không phải là thần đang nói đùa.
.Đương nhiên hắn sẽ không nói mình dự tính thác cổ cải chế, tôn sùng tư tưởng khoa học, lời này quá cao thượng, cũng sẽ không có quá nhiều người tin tưởng, cho dù là đám người Thôi Tập Nhận, cũng cho rằng Hàn Nghệ muốn mượn Nho học để nâng cao danh vọng của mình, Hàn Nghệ cũng biết không giấu được Võ Mị Nương, bởi vì hành động này của hắn, lợi ích duy nhất có được chính là danh vọng, cho nên hắn cứ nói thẳng ra.
.Võ Mị Nương khẽ gật đầu, thật ra Hàn Nghệ đã lựa chọn đường lối không giống với Lý Nghĩa Phủ bọn họ, Lý Nghĩa Phủ bọn họ là kéo bè kết phái, củng cố con đường làm quan của mình, đây là cách làm thường quy, còn Hàn Nghệ thì là củng cố danh vọng của mình trong dân gian, theo Võ Mị Nương thấy, đây là vì không có ưu thế của đám người Lý Nghĩa Phủ, chỉ có thể đi trên con đường của mình, nói: - Tại sao ngươi chọn Nho giáo, mà không phải Đạo giáo, hoặc là Phật giáo.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Thật ra từ nhỏ thần không có đọc sách gì, cũng không phải là hiểu biết nhiều đối với tam giáo này, có lẽ Chiêu nghi cũng nhìn ra, thần đưa kiến thức mới vào trong Nho học, như vậy thần mới có con đường phát huy, thần lựa chọn Nho học, chủ yếu là vì tư tưởng Nho học có tính bao dung, có điểm để tiến vào.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, hơi hơi nhíu mày, lộ ra một vẻ u sầu.
.Trong lòng Hàn Nghệ thật sự là tò mò, hắn tưởng rằng chuyện này không có quan hệ gì với Võ Mị Nương, nếu như có quan hệ, thì chắc chắn hắn cũng sẽ thêm một mối băn khoăn, quyết định hỏi trực tiếp: - Chiêu nghi, có phải thần làm như vậy có gì không ổn hay không?
.Võ Mị Nương liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, trầm mặc một lát, mới nói: - Ở đây cũng không có người ngoài, vậy thì ta sẽ nói thẳng.
.Hàn Nghệ vội nói: - Chiêu nghi mời nói.
.Võ Mị Nương nói: - Chắc là người rõ, Nho gia vô cùng trọng lễ pháp, ta không nói điều này không tốt, nhưng nếu như ai ai cũng tôn sùng lễ pháp Nho gia gấp đôi, điều này cực kỳ bất lợi đối với ta hiện nay.
.Hàn Nghệ nghe xong, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.
.Trong lễ pháp Nho gia tất nhiên bao gồm cả quan hệ vợ chồng, nếu như nhìn từ góc độ lễ pháp, Vương hoàng hậu cũng không có lỗi lớn, hơn nữa Võ Mị Nương trước đây còn là tài nhân của Lý Thế Dân, phế Vương lập Võ, là hoàn toàn đi ngược với tuân theo lễ pháp của Nho gia, nếu như người người hướng Nho, vậy thì áp lực của Võ Mị Nương sẽ vô cùng lớn, đại thần không đồng ý, bách tính cũng không công nhận nàng ta, vậy thì làm sao còn vui vẻ chơi tiếp được.
.Đừng thấy việc này có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng làm quá lớn rồi, thì có thể sẽ có đả kích mang tính hủy diệt đối với Võ Mị Nương.
.Hàn Nghệ cũng thật sự không suy nghĩ đến điểm này, bởi vì hắn cũng không phải người tôn sùng lễ pháp, hơn nữa hắn muốn tôn sùng tư tưởng khoa học nhiều hơn, thật sự không quá chú ý đến phương diện này.
.Lần này thì lúng túng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận