Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1014.1: Ưu thế địa lợi

.Trong lòng Hứa Kính Tông cùng Lý Nghĩa Phủ vẫn cực kỳ thất vọng, lần này có thể nói là một cơ hội vô cùng khó có được đối với bọn họ, nhưng dường như trong đầu Lý Trị cũng không có ý niệm miệt mài theo đuổi, cũng không có giao chuyện xử phạt cho bọn họ đến xử lý, bởi vậy vào ngày thứ hai bọn họ lập tức chạy đi tìm Võ Mị Nương, nhưng biết được kết quả làm cho bọn họ vô cùng buồn bực, ngay cả Võ Mị Nương cũng không thể thay đổi quyết định của Lý Trị, thì càng miễn bàn đến bọn họ.
.Tập đoàn Quan Lũng bởi vậy mà tránh được một kiếp.
.Sau khi bình định hết mọi chướng ngại, rốt cục thì Lý Trị cũng đưa ra trừng phạt cuối cùng cho vụ án này.
.Về vấn đề trừng phạt, Lý Trị toàn quyền quyết định, tự mình phê chuẩn chỉ thị, không qua tay bất cứ kẻ nào, y có thể tiếp thu sách lược của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng trên hết là căn cứ vào bản tấu mà Vi Tư Khiêm dâng lên.
.Chuyện này liên quan đến hơn năm trăm quan ở kinh thành, trong đó có một trăm quan viên tội trạng khá nhẹ, giáng chức một bậc làm cảnh cáo, còn có hơn một trăm người là vương công quý tộc, tổng cộng bị phạt mất ruộng tốt hơn hai trăm khoảnh, lương thực năm mươi vạn thạch.
.Đám vương công quý tộc biết được kết quả này, cũng thở ra một hơi, có thể lấy tiền trừ họa, đã vượt xa dự tính của bọn họ rồi, dù sao trước đó việc này khiến cho ồn ào náo động, rất nhiều tin tức truyền ra từ trong hoàng cung là Lý Trị muốn thanh trừ triều đình, đuổi toàn bộ bọn họ ra khỏi Trường An, nếu không, bọn họ cũng sẽ không chạy đi mời Trưởng Tôn Vô Kỵ xuống núi đâu.
.Nhưng còn có hơn hai trăm quan viên không có số mệnh tốt như vậy, toàn bộ bị giáng chức đuổi ra Trường An, trong đó còn có một số người khiến không ít người chấn động, đó chính là hai ca ca của Võ Mị Nương là Võ Nguyên Sảng, Võ Nguyên Khánh, còn có đường ca (anh họ đằng nội) của nàng là Võ Duy Lương đều bị giáng chức đuổi khỏi Trường An, hai huynh đệ bọn họ nhờ vào gia đình vẫn luôn làm quan ở kinh thành, cũng tham dự vào việc buộc tội Hàn Nghệ.
.Võ Mị Nương hiện giờ như mặt trời ban trưa, sao ca ca của nàng ta sẽ bị giáng chức vậy?
.Người biết nội tình cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì mấy người ca ca này từng ức hiếp Dương thị và Võ Mị Nương, đuổi Võ Mị Nương ra khỏi Võ gia, cướp đoạt tài sản của Dương thị và Võ Mị Nương, trong lòng Võ Mị Nương vẫn luôn nhớ kỹ, chỉ là do vội vàng đối phó với Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên không rảnh quản xem bọn họ làm gì, lúc này xem như tìm được cơ hôi. Nguyên bản Lý Trị đều không có ý định xử phạt hai huynh đệ họ Võ, muốn mở một góc lưới cho đám hoàng thân quốc thích, nhưng Võ Mị Nương kiên quyết không chịu, nhất định muốn Lý Trị phải xử phạt bọn họ.
.Không quan tâm nguyên nhân là gì, lần sửa trị quan lại này, làm người ta phải tâm phục khẩu phục, đến ca ca ruột của hoàng hậu còn bị giáng chức, thì ngươi dựa vào cái gì nói hoàng đế đang thanh trừ dị kỷ chứ.
.Hơn nữa Lý Trị tự mình hạ chiếu lệnh, lập tức phải chấp hành, trong vòng ba ngày phải toàn bộ rời khỏi Trường An, không lưu lại chút không gian ảo tưởng nào cho bọn họ cả, đã phải vội vàng thu thập hành trang chạy đi rồi.
.Mà đất đai của những người này ở Trường An bị tịch thu lại hết, phân phát cho dân chúng cùng các tướng sĩ xuất quân lập nhiều công lao, trong chuyện này quân đội tương đương vừa lòng, vô cùng ủng hộ Lý Trị, bởi vì đây cũng coi như là một hồi đấu tranh mà quan võ áp chế quan văn đấy.
.Đây là đế vương thuật, khi đả kích một đám người, thì nhất định sẽ lung lạc một đám người khác, tuyệt đối sẽ không đắc tội hết tất cả mọi người đâu.
.Trong lúc nhất thời trong ngoài Trường An đều vang lên tiếng kêu than dậy khắp đất trời.
.Nhưng đám vương công quý tộc này vốn ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn dám đứng ra nữa.
.Những quan viên được ở lại Trường An, trong lòng đều nghĩ, những người bị giáng chức này đều là giúp đám người các ngươi tranh đấu anh dũng, kết quả các ngươi chỉ bị phạt nhiều chút tiền, nhưng người ta ngay cả tiền đồ cũng bị mất, vậy mà ngươi ngay cả rắm cũng không thả một quả, lăn lộn với đám người các ngươi, không có kết cục tốt, trong vô hình, đã hình thành ngăn cách giữa quan viên cùng đám vương công quý tộc, đầu năm nay nên lăn lộn cùng hoàng đế, đáng tin hơn nhiều.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mưu kế cao, ngay cả Võ Mị Nương đều không thể không phục, nàng đều không tìm được cớ để phản bác Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Mà Lý Trị đương nhiên là người được lợi lớn nhất.
.Nếu như nói hồi trước là đả kích các đại thần thuộc cơ quan hành chính trung ương, như vậy thì chính sách lần này là nhằm vào quan viên cấp trung, suy yếu các mối quan hệ phức tạp của đám quan cũ.
.Còn chưa dừng ở đây, Lý Trị còn ban bố một chế độ tuyển quan hoàn toàn mới, đó chính là con cháu quý tộc nhập sĩ, có thể cho ưu đãi, không tham gia khoa cử, không cần trải qua thuyên chuyển, nhưng nhất định phải vượt qua thi đình do hoàng đế tổ chức, mới được nhập sĩ, trong cuộc thi chia ra hai bộ phận là thi viết và phần vấn đáp do hoàng đế tự mình đảm nhiệm, người thông qua có thể trực tiếp nhận chức, do Lại bộ an bài, mà tham gia khoa cử còn phải qua Lại bộ thuyên chuyển, mới có thể nhận chức, vẫn là có ưu đãi, nhưng so với trước kia, đã càng thêm quy phạm và nghiêm khắc hơn, cũng tiến thêm một bước làm suy yếu sự kiềm chế của quý tộc đối với hoàng quyền, tăng cường chính quyền trung ương tập quyền, chọn ai làm quan, đều là do hoàng đế định đoạt, quý tộc cũng phải dựa vào hoàng đế, mà không phải hoàng đế dựa vào quý tộc.
.Tuy rằng chuyện này có chút đột nhiên, nhưng đây thật là chuyện mà các hoàng đế Đại Đường đều vẫn làm, đó chính là không ngừng làm suy yếu thế lực của quý tộc, kỳ thật Nam Bắc triều, triều Tùy đều vong quốc trong tay những quý tộc này, kính trọng những thứ truyền thống, nhưng cũng biết thay đổi thời thế, Lý Thế Dân, Lý Trị cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ, nên nhất định phải đả kích quý tộc.
.Qua một chuyện này, tất cả mọi người đều biết vị hoàng đế này thật sự không phải là hổ giấy, y động thủ cũng không kém so với Lý Thế Dân.
.….
.Tiêu phủ!
.Hàn Nghệ bưng một ly rượu ngon, gối đầu lên cánh tay, gác chân, nằm dựa vào chiếc giường trải da thú trong khuê phòng của Tiêu Vô Y, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý, chuyện cho tới bây giờ, kế hoạch của hắn đều thành công hết, bất kể là thi hành chế độ thuê mướn, kế hoạch nam tiến, hay là tập đoàn Quan Lũng, không sót chuyện nào, loại cảm giác này thật sự quá mỹ diệu.
.Vì sao bọn người Thôi Tập Nhận luôn cảm thấy lúc này Hàn Nghệ quá vĩ đại, hy sinh tiền đồ của mình, đắc tội cả triều văn võ, để đổi lấy việc Lý Trị tăng mạnh hoàng quyền, cho dù là Lý Nghĩa Phủ hay Hứa Kính Tông cũng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, làm việc trong triều, ân tình là lớn nhất, ngươi đắc tội hết tất cả mọi người, cho dù hoàng đế tin ngươi một bề, thì con đường làm quan của ngươi cũng sẽ không được thuận buồm xuôi gió, dù sao không thể tự chơi một mình được.
.Đây là vì bọn họ cũng không biết một tầng quan hệ giữa Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Vô Kỵ, việc bảo vệ những thành viên nòng cốt của tập đoàn Quan Lũng mới là quan trọng nhất đối với Hàn Nghệ, hắn không có mất đi tất cả, đây chỉ là biểu hiện giả dối thôi.
.Lúc này trong lòng hắn thật sự có chút đắc ý, dù sao những người tham gia ván cờ này đều là các đại nhân vật hàng đầu, nhưng hắn lại ở trước mặt những người thông minh như vậy, sử dụng chiêu rút củi dưới đáy nồi, nên trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thành tựu a!
.Chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc ập đến, chưa kịp ngẩng đầu, chợt nghe được một tiếng nói vô cùng hiếu kỳ: - Chàng cười gian trá như vậy, có phải lại tính toán làm chuyện xấu gì phải không?
.Hàn Nghệ ngẩng đầu, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn đại mỹ nhân trước mặt: - Nàng thôi đi, ta sẽ không bị nàng lừa nữa đâu, làm gì có chuyện mỗi lần ta cười gian trá, đều bị nàng nhìn thấy chứ.
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ, nói: - Đương nhiên không phải thế, số người chàng đã lừa gạt nhiều hơn số lần ta nhìn thấy chàng cười gian trá đấy, ta chẳng qua chỉ nhìn thấy một góc của núi băng thôi.
.- Tiểu nhân không đề cập đến nỗi hổ thẹn năm đó.
.Hàn Nghệ trợn mắt xem thường.
.- A? Tiểu nhân? Tiêu Vô Y cười khẽ nói: - Coi như chàng tự hiểu lấy mình.
.Hàn Nghệ thấy nàng cười tươi như hoa, cảm giác thành tựu trong lòng cũng không còn sót lại chút gì, bèn ngồi dậy, đặt chén rượu ở bên cạnh, vươn tay kéo Tiêu Vô Y qua, để nàng ngồi trên đùi mình, hắn không kìm nổi nói: - Vô Y, nàng xinh đẹp đến mức khiến ta nghẹt thở.
.Tiêu Vô Y cẩn thận nhìn hắn: - Có phải chàng lại làm chuyện gì có lỗi với ta phải không, chàng nói ra trước đi, rồi để ta xem có thể tha thứ cho chàng hay không.
.- Trời ạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận