Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1301: Người khai thác

.Luyện tập giai đoạn này là khó nhất. Bởi vì bọn họ phải thành thạo nắm bắt được làm thế nào dựa vào hướng gió và sức gió để khống chế cánh lượn. Thiên phú chỉ là một mặt, cốt lõi vẫn phải siêng năng luyện tập, việc này liên quan đến tính mạng, không đùa được.
.Hàn Nghệ dự tính ít nhất cũng luyện tập ở chỗ này một hai tháng.
.Nhưng hắn cũng không lo lắng bọn Nguyên Ưng sẽ chán ghét. Ngay cả kiểu bay siêu thấp đó mà còn sung sướng như vậy, huống hồ chi là bay lượn ở đây.
.Mà ngay lúc bọn Nguyên Ưng đang chinh phục bầu trời, hai tập đoàn vận chuyển lớn cũng đang hoàn thành lần thông đường thủy đẳng cấp sử thi. Trên con kênh thông ra sông rộng, từng chiếc, từng chiếc thuyền đậu chật kín, trải dài hàng dặm. Hàng trăm ngàn người khuân từng thùng hàng chất lên thuyền. Tập đoàn Quan Trung không có nhiều người như vậy, những người này hơn phân nửa là những nông phu ở những thôn làng xung quanh. Do thu hoạch vụ mùa đã qua, bọn họ không có việc gì làm, vừa lúc nơi này tuyển công nhân khuân vác thời vụ, vả lại tiền công trả ngay tại chỗ, so với việc ngồi ở nhà nhàn rỗi còn không bằng đến đây khuân hàng. Tiền thu nhập đối với bọn họ mà nói là vô cùng khả quan. Cố gắng một chút, tiền mừng năm mới có thể kiếm trong tay, bọn họ cũng vô cùng vui vẻ.
.Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này vô cùng hoành tráng. Do vậy, cũng dẫn đến không ít người đến xem.
.Hiện tại gió bắc gào thét, nhưng chính là cơ hội tốt để xuống phía Nam.
.Đây là lần vận tải tư nhân có quy mô lớn nhất. Trước đây, đều là tào vận, là do triều đình tổ chức. Mà lần này toàn bộ đều là thương nhân chủ trì, song quy mô đã vượt qua tào vận, chỉ việc khuân vác hàng hóa lên thuyền, cũng phải vài ngày mới xong.
.Dù sao chuyện này đã trù bị rất lâu rồi, càng quan trọng hơn là do Hàn Nghệ đem đến rất nhiều sản phẩm mới như măng mùa xuân mọc. Nhưng việc này đều xảy ra tại Trường An, dựa vào một thành Trường An, đi cung ứng cho cả nước, quy mô như thế nào không cần nói cũng biết.
.Ở phía tây ngoại ô, Nguyên Ưng, Tiểu Dã đã bay một ngày rồi, Hàn Nghệ cũng bớt chút thời gian đến đây thị sát.
.- Kho hàng của chúng ta xem như trống rồi.
.Tang Mộc nhìn từng thùng từng thùng gỗ có dán dấu hiệu của Phượng Phi Lâu được khuân lên thuyền, liền thở phào một hơi. Bởi vì sản lượng trong một hai năm nay của Phượng Phi Lâu cao hơn nhiều so với lượng tiêu thụ, khiến cho cung vượt quá cầu. Xưởng sản xuất đều dồn hết sức để làm việc, kho hàng sớm đã bị chất đầy rồi. Cần phải biết, cái này còn chưa tính tới những sản phẩm cùng hợp tác sản xuất với các thương nhân khác, giống như xưởng rượu của Hàn Nghệ chuyên sản xuất một loại rượu cho Tiền Đại Phương. Loại rượu này chỉ có Tiền Đại Phương mới có thể mua được, e là Hàn Nghệ cũng không thể mua được, Hàn Nghệ chỉ phụ trách sản xuất mà thôi. Nhưng cho dù có như vậy, vẫn dồn quá nhiều hàng trong tay như vậy cũng khiến cho Tang Mộc lo lắng không thôi, hiện giờ xem như có thể thở phào một hơi rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy, khẽ cười, nói: - Tang Mộc, ngươi nói hiện tại tiền chúng ta kiếm được có thể đủ cho chúng ta sống một đời không?
.Tang Mộc đầu tiên là sững sờ, sau đó liền nói: - Đừng nói là một đời, chỉ sợ mười đời cũng đủ.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu đã như vậy, đối với chúng ta mà nói, kiếm tiền còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
.Tang Mộc ngẩn người, không tự chủ được mà trầm ngâm. Qua một lúc, ông ta mang vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Lúc trước khi chúng ta ở Dương Châu, một nghèo hai trắng tay, tất nhiên ngày ngày đều nghĩ đến làm thế nào để kiếm tiền. Mà hiện nay, kiếm tiền đã không còn là chuyện mà chúng ta phải suy nghĩ hàng đầu nữa rồi, chúng ta phải đặt tầm nhìn ở nơi cao hơn. Làm thế nào để có thể tạo ra một môi trường càng tiện lợi hơn và có thể liên tục phát triển, đó chính là điều mà chúng ta nên làm. Nói đơn giản, quan thất phẩm là quan, quan nhất phẩm cũng là quan, nhưng chuyện mà bọn họ suy nghĩ tuyệt nhiên không giống nhau.
.Tang Mộc suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói: - Ta hiểu rồi.
.Hàn Nghệ cười, gật đầu nói: - Những người xuống phía Nam đều đã sắp xếp thỏa đáng?
.Tang Mộc vội đáp:
.- Xin ân công yên tâm, đều đã sắp xếp thỏa đáng. Những người này đều là từ thợ thủ công thăng tiến đến chủ quản. Đều có thể độc lập một mặt, đi Giang Nam mở xưởng chắc hẳn không phải là vấn đề gì.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Khí hậu Nam Bắc không giống nhau, nguồn tài nguyên sản xuất cũng rất khác nhau. Cũng cùng là dùng gạo để nấu rượu, mà rượu dùng gạo Giang Nam để nấu ra khẳng định là có hương vị khác. Muốn hàng hóa của Trường An có thể dễ bán ra ở Giang Nam, đồng thời nhất định phải khiến cho Giang Nam trở nên giàu có. Làm cho hàng hóa của Giang Nam dễ dàng tiêu thụ ở phương Bắc. Mua bán, mua bán. Mua và bán không thể thiếu một trong hai.
.Tang Mộc nói: - Nhưng chỉ dựa vào Phượng Phi Lâu của chúng ta, chỉ sợ là như muối bỏ biển.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta chỉ là người đi khai thác, nhưng chỉ khi nào chúng ta thành công rồi, tự nhiên sẽ có nhiều người đi theo chúng ta. Giang Nam giàu có chỉ là vấn đề thời gian. Mà việc chúng ta cần phải làm chính là cố gắng rút ngắn thời gian. Đời người ngắn ngủi, muốn sống lâu, thì phải lợi dụng mỗi phút giây một cách đầy đủ.
.- Ai ôi, Hàn Thị lang đến rồi. Nhanh, nhanh. Hai tiểu tử các ngươi, nhanh đến bái kiến Hàn Thị lang.
.Chợt thấy một lão ông kéo hai thanh niên chạy tới trước mặt Hàn Nghệ, quỳ xuống đất bái lạy.
.- Ấy ấy ấy!
.Hàn Nghệ vội vàng tiến lên, kéo ba người bọn họ lại, có chút nghiêm túc nói: - Đào lão bá, chắc hẳn ông biết ta ghét những việc này nhất.
.Ba người này là cha con Đào Thổ.
.- Dạ dạ dạ.
.Đào Thổ vội đứng dậy, lau khóe mắt, nghẹn ngào nói: - Lúc đầu nếu không phải là Hàn Thị lang, tiểu lão nhi làm sao có được ngày hôm nay. Đừng nói là dập đầu vài cái, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa vì Hàn Thị lang, ta cũng hồi báo một phen.
.Hàn Nghệ vỗ bả vai ông ta, nói: - Nhưng ta không muốn ông lên núi đao, xuống biển lửa. Kiếm tiền nhiều một chút, cho ta viện cớ tăng tiền thuê lên một chút là ta hài lòng rồi.
.- Nên tăng, nên tăng.
.Đào Thổ liên tục gật đầu, cười ngây ngô, hoàn toàn không giống một thương nhân.
.- Ai ôi, lão Đào, ngươi cũng không thể như vậy. Hiện giờ ngươi kiếm tiền đầy bát đầy bồn, một chút tiền thuê này có thể không để vào mắt, nhưng mà chúng ta lên giá không nổi.
.Chỉ nhìn thấy Tiền Đại Phương, Triệu Tứ Giáp cùng những thương nhân Ngõ Bắc bước tới.
.Đào Thổ là một thương nhân thật thà, nhìn bọn Tiền Đại Phương, ngượng ngùng không thôi.
.Lại nghe Triệu Tứ Giáp nói: - Hàn Thị lang, ngài không biết đấy thôi, những nồi niêu chum vại này đều là của nhà lão Đào đấy. Hiện tại, quy mô xưởng của ông ta sắp đuổi kịp xưởng may của Trịnh công tử rồi.
.Đào Thổ vội nói: - Điều này may là nhờ có Hàn Thị lang chỉ giáo cho tiểu lão nhi loại nắp bình xoắn ốc, việc buôn bán của tiểu lão nhi mới nâng lên một bước.
.Nắp bình xoắn ốc này, kỳ thật chính là đến từ nguyên lý con ốc vít. Ốc vít khẳng định là làm không được, bởi vì không có máy cắt gọt kim loại. Vì thế Hàn Nghệ liền đem nguyên lý này dạy cho Đào Thổ, xem có thể sử dụng trên đồ gốm sứ hay không. Nào biết cũng thật sự để cho Đào Thổ làm ra được, đây thật sự chính là sự sáng tạo mang tính cách mạng. Bởi vì, điều này có tác dụng thúc đẩy cực lớn đối với tính khép kín, cũng thật sự làm cho Đào Thổ trở nên giàu có. Nước hoa và rượu đều cần có dụng cụ để đựng. Do vậy, mọi người đều đến Đào gia để mua đồ gốm sứ, ngay cả Nguyên gia cũng trực tiếp đặt hàng gồm sứ tại Đào gia.
.Hiện tại, Đào Thổ nhà người ta đã không làm nghề buôn bán lẻ nữa rồi, trong tiệm chỉ để mấy cái hàng mẫu, chuyên tiếp nhận đơn hàng lớn của thương nhân. Nhưng đồng thời, xưởng đồ gồm cũng từ từ tăng nhiều hơn. Bởi vì sản phẩm tăng lên, đồ đựng khẳng định cũng tăng nhiều, chuyện làm ăn này không lỗ được.
.Hiện tại, Đào Thổ tuyệt đối là đại phú thương số một của Trường An. Nhưng chẳng qua Đào Thổ người này chất phác, vô cùng khiêm tốn, không phô trương, ăn mặc cũng rất bình thường, hoàn toàn nhìn không ra một người lưng giắt đầy tiền.
.Tiền Đại Phương rất ngưỡng mộ liếc Đào Thổ. Năm đó, lúc ông ta trở nên giàu sang, Đào Thổ chỉ là một thổ nông, hiện giờ lại giàu hơn ông ta biết bao xa. Ông ta cho rằng đây đều là Hàn Nghệ ban cho Đào Thổ, liền ưỡn mặt cười nói: - Hàn Thị lang, cái này ngươi không được thiên vị đâu đấy, chúng ta đi theo ngươi lâu như vậy, ngươi cũng chỉ điểm cho chúng ta vài chiêu chứ.
.Bọn Triệu Tứ Giáp cũng đều là một bộ mặt lấy lòng, cười nịnh nhìn Hàn Nghệ.
.Làm sao mà Hàn Nghệ không biết bọn họ đang nghĩ gì chứ. Nhưng hắn cảm thấy, đây không phải là công lao của hắn, hắn chỉ là chỉ điểm một vài câu, chủ yếu vẫn là về phương diện đồ gốm, trình độ của Đào Thổ vô cùng giỏi. Nếu là ở hậu thế, tuyệt đối sẽ là một bậc thầy đẳng cấp. Vả lại, Đào Thổ đối đãi với người khác rất thành khẩn, chưa bao giờ cắt xén vật liệu. Nếu trong tình huống cung không đủ cầu, vẫn bảo đảm chất lượng hàng trước sau như một. Nhìn bọn Tiền Đại Phương một cái, nói: - Các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như vậy. Nhớ năm đó ta không ngừng nhắc nhở các ngươi, trong vòng ba năm, thương nghiệp của Đại Đường sẽ có một thời kỳ bùng nổ, bảo các ngươi đi mở rộng sản xuất, nghênh đón thời kỳ cao điểm, nhưng mà các ngươi ai đã nghe lời ta chứ? Từng người, từng người chỉ biết tính toán chi li, không biết nhìn xa trông rộng, bây giờ kiếm được ít, đúng là tự chuốc vạ vào thân.
.Tiền Đại Phương xấu hổ cười mãi, không dám lên tiếng.
.Lúc đó, Hàn Nghệ không ngừng khuyên nhủ bọn họ, nhanh chóng thay đổi hình thức sản xuất gia đình lạc hậu, nâng cấp thành hình thức sản xuất công xưởng. Tuy là có không ít người nghe theo kiến nghị của hắn, nhưng chỉ là mở rộng quy mô một cách từ từ. Những thương nhân hoàn toàn nghe lời Hàn Nghệ mà làm, đều kiếm tiền đầy chậu đầy thau. Do sự bắt đầu của kế hoạch Tây Bắc, hàng hóa vận chuyển về phía tây tăng lên một cách rõ rệt. Hiện giờ sắp sửa xuống phía Nam, càng không cần phải nói. Trịnh Thiện Hành, Đào Thổ đó đã là hai nhân vật tiêu biểu rồi.
.Đào Thổ sớm đã xem Hàn Nghệ như một vị thần, Hàn Nghệ nói thế nào, ông ta liền làm theo như vậy. Bởi vì sở trường của ông ta là làm đồ gốm sứ, nếu nói về bản lĩnh buôn bán, ông ta không bằng Tiền Đại Phương và những người khác, nhưng cũng chính là như vậy, ông ta liền hoàn toàn nghe lời Hàn Nghệ. Ngay cả quyển sách kinh tế học đó, mặc dù Đào Thổ không biết chữ, nhưng ông ta vẫn mướn người đọc cho ông ta nghe, nghe cho đến khi ông ta thuộc lòng mới thôi.
.Hàn Nghệ hàn huyên vài câu với bọn họ, lại đi về phía bờ sông, đến bên cạnh một người, cười nói: - Không ngờ thiếu công tử Nguyên gia đại danh đỉnh đỉnh chuyển một chuyển hàng mà cũng căng thẳng đến đổ mồ hôi như vậy.
.Người này chính là Nguyên Triết.
.Y ngẩn người, quay đầu lại thấy Hàn Nghệ, lại nhìn thấy xung quanh không có ai, vừa chột dạ lau mồ hôi, vừa nhỏ giọng nói: - Không giấu gì cô phụ, tiểu chất hiện giờ quả thực rất căng thẳng, bởi vì
.Y muốn nói lại thôi, Hàn Nghệ lại cười nói: - Bởi vì lợi nhuận ở đây thực sự quá hậu hĩnh rồi.
.Nguyên Triết cười ngượng ngùng, nói: - Cô phụ nói phải. Lúc đầu, con cũng không ngờ rằng lợi nhuận trong này sẽ lớn như vậy. Vả lại lúc dự toán, cũng không có nhiều như vậy. Cho đến vài ngày trước, sau khi thống kê xong tất cả những đơn hàng của thương nhân, con mới phát hiện thì ra lợi nhuận trong này lại khổng lồ như vậy. Hiện giờ, cô cô đã có chút không nỡ dùng đội thuyền để vận chuyển lương thực cho Nguyên gia con rồi.
.Lương thực có thể kiếm bao nhiêu tiền, nước hoa có thể kiếm bao nhiêu tiền, vả lại nước hoa xuống phía nam, khẳng định không lo không bán được, nhưng nhìn từ lợi ích của tập đoàn Quan Trung, vận chuyển lương thực là lỗ nhất.
.Nguyên Triết lại tiếp tục nói: - Cái này lại là thứ yếu, quan trọng vẫn là kết quả lần đầu xuống phía nam, nếu như tốt, đơn hàng này chỉ sợ sẽ tăng lên vài lần, nhưng nếu không tốt, vậy thì khó rồi. Trong lòng tiểu chất cũng lo lắng không yên.
.- Đúng vậy. Vạn sự khởi đầu nan mà.
.Hàn Nghệ gật đầu, hắn rất hiểu sự lo âu của Nguyên Triết lúc này. Bởi vì từ lúc Tùy Dạng Đế mở Đại Vận Hà đến nay, sử dụng vẫn tương đối ít, bình thường là triều đình đang sử dụng, đường buôn bán có thể nói là bế tắc. Tập đoàn Quan Trung và tập đoàn Sơn Đông là người mở đường, nếu chuyến này không thể mở thông con đường Nam Bắc, vậy thì tình hình tiêu thụ hàng hóa sẽ không lý tưởng lắm, sau này sẽ càng ngày càng khó khăn rồi.
.Nhưng nói ngược lại, một khi tất cả các kênh đều được khai thông rồi, Trường An lập tức có thể toàn diện nâng cấp dây chuyền sản xuất, trở thành trung tâm sản xuất của cả nước, dù sao thì dân số của Trường An rất đông, là nơi đất chật người đông nhất Đường triều, không lo không có lao động, so với những xưởng nhỏ của Giang Nam, đó thật sự là trên trời và dưới đất. Sau khi ở Trường An sản xuất xong, vận chuyển qua, chỉ sợ cũng còn rẻ hơn ở bản địa. Thành công hay thất bại ảnh hưởng lớn như vậy, trong lòng Nguyên Triết không căng thẳng được sao?
.Lúc đang nói chuyện, Tang Mộc đột nhiên bước nhanh tới, nói: - Ân công, người nhìn bên kia.
.Đầu tiên Hàn Nghệ sững sờ, sau đó nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một đám người đang bước tới đây. Nguyên Triết kinh ngạc nói: - Hình như là hoàng thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận