Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 569.2: Hợp tình hợp lý

.- Ha ha! Quốc Cữu Công lần này phải hao tổn tinh thần nha.
.Thôi Nghĩa Trung ngồi trên giường tháp, vui vẻ bật cười, nói: - Xét theo nhân chứng vật chứng hiện nay, vụ án này hơn phân nửa do Trương Minh gây nên. Mà Trương Minh lại do một tay Quốc Cữu Công cất nhắc lên, đây có thể sẽ trở thành vết nhơ không thể tẩy sạch trong đời Quốc Cữu Công, đến lúc đó ông ta còn muốn cất nhắc ai lên nữa, phỏng chừng rất nhiều người đều sẽ lấy Trương Minh ra mà nói, chuyện này gây ra thương tổn cho Quốc Cữu Công không nhỏ nha.
.Thôi Nghĩa Huyền bên cạnh vuốt râu nói: - Nghĩa Trung, đệ đừng vui mừng quá sớm, Quốc Cữu Công không phải người bình thường, vụ án này chưa đến cuối cùng, không ai nói trước được kết quả.
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Cho dù thế nào thì Trương Minh và Tưởng Tần thị thông gian đã là chuyện ván đóng thuyền, ta không tin ông ta còn có thể đảo ngược chuyện này.
.Thôi Nghĩa Huyền gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Thôi Tập Nhận trầm mặc không nói bên cạnh, nói: - Tập Nhận, con đang nghĩ gì?
.Thôi Tập Nhận ngẩn ra, nói: - Đại bá, cha, vui sướng khi người gặp họa chỉ là vui sướng nhất thời, nhưng không chút quan hệ gì đến Thôi gia chúng ta cả.
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Loại chuyện đồi phong bại tục này, Thôi gia chúng ta dĩ nhiên là kính nhi viễn chi.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên nhìn về phía Thôi Nghĩa Huyền nói: - Cha, chẳng phải cha muốn ở lại Trường An sao?
.Thôi Nghĩa Huyền sững ra, khẽ gật đầu.
.Thôi Tập Nhận cười, nói: - Người có hứng làm Ngự Sử Đại Phu không?
.Thôi Nghĩa Huyền ngẩn người, nói: - Ngự Sử Đại Phu là Phó Tể Tướng, hơn nữa hết sức quan trọng trong triều, sao có thể nói làm thì có thể làm chứ.
.Thôi Tập Nhận ha ha nói: - Có lẽ thực sự có khả năng này.
.Thôi Nghĩa Huyền nhíu mày, nói: - Con nói vậy là sao?
.Thôi Tập Nhận nói: - Bây giờ con còn chưa dám xác nhận, nhưng con cảm thấy cơ hội này hẳn sẽ đến nhanh thôi.
.Thôi Nghĩa Trung kinh ngạc nói: - Con dựa vào cái gì mà nói như vậy?
.- Chỉ bằng Hàn Nghệ.
.Ánh mắt Thôi Tập Nhận lấp lóe.
.Buổi tối!
.Trong bối cảnh cấm đi lại ban đêm, triều Đường rất ít khi thẩm án buổi tối, nhưng Hàn Nghệ lại cứ thích thẩm án buổi tối, cũng giống như ngày đầu tiên, hắn lại chậm rãi ăn cơm tối xong rồi, lắc la lắc lư đến Đại Lý Tự, phảng phất như không có hứng thú với mọi thứ, hắn chỉ đang ứng phó mà thôi.
.Lần này Lưu Yến, Trương Duệ Sách thật sự tin rằng Hàn Nghệ cái gì cũng không biết, bởi vì Hàn Nghệ vừa đến Đại Lý Tự thì đã khẩn cầu bọn họ tiếp tục hỗ trợ.
.Phải biết là hôm nay thẩm tra hai thủ phạm nha!
.Xét xử hôm nay sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hướng đi của kết quả.
.Tên này cũng không thẩm vấn, vị quan chủ thẩm ngươi còn có tác dụng gì, thật sự là đi qua đi lại thôi sao?
.Nhưng cho dù thế nào, yêu cầu này của Hàn Nghệ vô cùng có lợi đối với bọn họ, sau khi vờ vịt từ chối thì cũng đồng ý.
.- Tuyên phạm nhân Tưởng Hiến.
.- Tuyên phạm nhân Tưởng Hiến.
.Chốc lát sau, Tưởng Hiến liền được dẫn lên, có điều do vết thương của y chưa khỏi, nên nằm trên giường trúc, được người ta khiêng đến, tay chân, thắt lưng đều quấn vải thật dày.
.- Tội nhân Tưởng Hiến !
.- Miên đi miên đi, bây giờ ngươi mang thương tích trong người, lễ này miễn đi, để tránh người ta nói Đại Lý Tự ta ngược đãi phạm nhân.
.Hàn Nghệ khoát tay, ngăn Tưởng Hiến thi lễ, còn cưỡng ép quy Đại Lý Tự về dưới trướng mình nữa.
.Trương Duệ Sách nghe mà khó chịu, ngươi quan hệ quái gì đến Đại Lý Tự hả, lại thấy ánh mắt thành khẩn của Hàn Nghệ, thế là mở miệng nói:
.- Tội phạm Tưởng Hiến, còn không nhanh chóng khai thật. Lời nói cũng không có sức lực, quan trọng là ông ta không phải quan chủ thẩm, hỏi ra câu này luôn cảm thấy kỳ lạ, muốn phát lực, nhưng lại có Hàn Nghệ ngồi bên trên, cổ họng giống như có cái gì đó chặn lại, ngữ khí thiếu đi mấy phần uy nghiêm so với lúc trước.
.Tưởng Hiến cũng rất ngoan, rủ rỉ thuật lại cả sự việc bằng giọng điều đáng thương.
.Nhưng vừa nói được một lát, Trương Duệ Sách đột nhiên cắt ngang lời y, nói: - Ngươi nói là ở nhà trọ ngươi nghe có người nói thê tử ngươi hẹn hò với Trương Minh ở trong chùa?
.Tưởng Hiến gật gật đầu.
.- Người nào? Trương Duệ Sách hỏi.
.Đương nhiên là người tốt hăng hái làm việc nghĩa nha! Hàn Nghệ nhủ thầm một câu.
.- Việc này ta không biết, lúc đó ta trốn sau tường, không nhìn rõ dáng vẻ bọn họ. Tưởng Hiến lắc đầu nói.
.Trương Duệ Sách nói: - Khi đó ngươi liền tin?
.- Lúc đó ta rất muốn ra ngoài hỏi rõ, nhưng vừa nghĩ đến đây là chuyện vô cùng mất mặt, thế là ta nhịn lại, nhưng ta không tin tưởng, Trương Minh là huynh đệ tốt nhất của ta, ta không tin ông ta lại làm chuyện này, nhưng nhưng ta luôn thấy bất an, thế là ta quyết định lặng lẽ vào chùa, nghe ngóng đến cùng.
.- Vậy ngươi quay về chùa miếu thì nhìn thấy gì?
.- Ta nhìn thấy thê tử của ta và Trương Minh quả thật lén lút hẹn hò trong một sương phòng ở chùa. Tưởng Hiến nói đến đây thì trên mặt không mang vẻ phẫn nộ, mà mang vẻ bi thương.
.Hàn Nghệ nghĩ thầm, nếu thật sự do tên này làm, thì kỹ năng diễn xuất của gã ta thật sự không thua gì ta nha, nắm chắc tình tiết rất đúng chỗ.
.- Sau đó thì sao?
.- Lúc đó ta giận dữ đến mức chỉ muốn giết đôi cẩu nam nữ này giải hận, thế là ta cầm đao vọt vào.
.- Vậy vì sao ngươi lại không động thủ?
.- Lúc đó ta thật sự muốn giết họ, nhưng lại bị ba người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão, La Văn ngăn cản.
.- Ba người họ sao lại ở đó?
.Tưởng Hiến nói: - Trước đó ta cũng không ngẫm kỹ, về sau Trương Minh nói với ta, bọn họ vốn đang du ngoạn ở gần đó, đột nhiên nhìn thấy ta chạy về, trong lòng tò mò, thế là liền đi theo.
.Lưu Yến nói: - Vậy khi đó ngươi đã tha thứ cho họ?
.- Đương nhiên không có. Tưởng Hiến kích động nói, sau đó cụp mắt xuống, nói: - Nhưng nhưng Nguyên Đức nói không sai, cho dù ta không lo cho mình, ta cũng không thể không lo cho nhi tử của ta. Nếu ta giết họ, chuyện này nhất định sẽ truyền ra, vậy thì cả nhà ta xong đời. Nhi tử ta cũng không thể ngẩng đầu lên được nữa, nói không chừng còn bị ta liên lụy. Khi đó ta thật sự rất hoang mang, ta - ! Nói đến đây, y còn lau mắt, nhìn thấy một đại hán như thế lại rơi lệ, thực sự khiến người ta thở dài nha!
.Có điều bọn Lư Sư Quái nghe thấy lại hơi cau mày.
.Trương Duệ Sách nói: - Ngươi nói tiếp.
.Tưởng Hiến lại nói tiếp, đoạn này lại giống như Tưởng phu nhân nói, trở về thì cãi nhau một trận, sau đó ông lại tự phản tỉnh sâu sắc, hơn nữa tha thứ cho thê tử, bắt đầu lại lần nữa.
.Trương Duệ Sách mỉm cười một tiếng, nói: - Ngươi thật rộng lượng nha, chuyện xấu như vậy mà ngươi có thể tha thứ cho đối phương.
.Tưởng Hiến rưng rưng nói: - Chuyện này tuy nội tử phạm lỗi không thể tha thứ, nhưng ta cũng có sai, là ta bỏ mặc nàng trước, nàng mới ở bên cạnh Trương Minh, hơn nữa chuyện đã xảy ra rồi, ngoài trừ làm thế, ta còn có thể làm gì?
.Lưu Yến nói: - Nói như vậy, ngươi không phải thật lòng tha thứ cho thê tử, mà là bị bắt thỏa hiệp.
.Tưởng Hiến gật đầu, nói: - Tuy rằng lúc đó ta cũng có chút áy náy, nhưng ta chỉ nghĩ cho nhi tử, cho cái nhà này, có điều ta sợ nàng chạy đi tìm Trương Minh, thế là ta ngày ngày ở nhà, nhưng sau đó trong quá trình chung sống, ta phát hiện nội tử thật sự là một nữ nhân tốt, lúc trước nàng thật sự chịu không ít uất ức. Ta thường không ở nhà, mỗi lần say rượu về nhà đều bạc đãi nàng, cho nên ta dần tha thứ cho nàng, chỉ cần nàng và Trương Minh đoạn tuyệt quan hệ, ta có thể không tính chuyện cũ.
.Lưu Yến hơi nhíu mày, lời khai này thật sự là rất hợp tình hợp lý, nói: - Vậy ngươi có tha thứ cho Trương Minh không.
.Tưởng Hiến đột nhiên kích động nói: - Ta chết cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.
.Mắt Trương Duệ Sách sáng bừng, lập tức nói: - Cho nên trong lòng ngươi vẫn muốn trả thù ông ta.
.Tưởng Hiến hít sâu một hơi, nói: - Lúc mới bắt đầu, ta đích thực từng nghĩ thế, nhưng sau khi ta tha thứ cho thê tử, ta không định báo thù Trương Minh nữa, ta chỉ muốn quên chuyện này sớm chút, ta thậm chí còn xin Trương Minh điều ta ra khỏi Ngự Sử Đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận