Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 576.2: Kế hoạch cản không nổi biến hóa

.êm đã khuya, nhưng Đại Lý Tự vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
.- Phù, cuối cùng đã làm xong rồi.
.Trịnh Thiện Hành ngồi ở trước bàn án, để bút xuống, dùng khăn lau mồ hôi trên ót.
.Hàn Nghệ nhìn nhìn, lập tức đem bản quy trình hỏi cung đưa cho Hình Ngũ, bảo y đi bắt tay vào làm chuẩn bị. Lại thấy ba người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái đã mệt mỏi đến tê liệt ngã xuống ở trên ghế, giờ nếu để người khác làm chuyện này, nhất định là hưng trí dạt dào, nhưng bọn họ đối với mấy cái này cũng không có hứng thú, vì vậy cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Hắn cười nói: - Chúng ta cũng đã bận bịu suốt cả ngày hôm nay rồi, kế tiếp chiếu theo quy trình làm việc là được, chúng ta liền thoải mái rồi.
.Hơn trăm người, khả năng còn chưa kết thúc, hắn cảm thấy giờ mà hỏi từng người một, hắn sẽ chết mất, vì thế hắn liền chế tác ra một phần quy trình hỏi cung, khiến người phía dưới đi tiếp đón những người đó là được.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên trợn mắt lên, vẻ mặt mờ mịt nói: - Hàn tiểu ca, chúng ta đến tột cùng đang làm cái gì đó?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Ta cũng không biết, nhưng ta nghĩ thân trong quan trường, việc này luôn khó tránh khỏi gặp phải đấy.
.Lư Sư Quái đột nhiên nói: - Đây cũng là nguyên nhân chúng ta cho tới nay cũng không muốn nhập sĩ.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Lư huynh, muốn vì nước vì dân, đầu tiên phải đạt được tư cách này, không có quyền lực, ngươi cái gì cũng không làm được.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Chính là đạo lý này, phải tốt hơn so với chúng ta hiện tại, chúng ta hiện tại chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, người bên trên nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế, nếu chúng ta có quyền lực của Thái úy, loại sự tình như thế này là điều có thể tránh khỏi, nhưng trước tiên chúng ta phải nắm được quyền lực trong tay đã.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Hiện tại các ngươi còn có tâm tư thảo luận những thứ này hả, qua ngưỡng này trước rồi nói sau, hiện giờ việc này càng náo càng lớn, đã vượt qua dự tính của chúng ta, cũng không hề bị chúng ta nắm trong tay, đến lúc đó thực không biết nên như thế nào mới xong việc. Hàn tiểu ca, một nước cờ này của ngươi, xem như ta phục rồi.
.Đây không phải ta nói, là Nữ Đế nói, ta cũng vô tội mà. Hàn Nghệ cũng chỉ có thể cười khổ mà chống đỡ, nói: - Kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa, ta cũng thật không ngờ sự tình sẽ diễn biến đến loại tình trạng này, chẳng qua ta cảm thấy việc này thoạt nhìn thì cũng khá náo nhiệt, nhưng kỳ thật bản thân sự việc cũng không phải nghiêm trọng như trong tưởng tượng.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta tán thành lời Hàn tiểu ca nói, sự tình còn chưa nghiêm trọng tới mức như trong tưởng tượng chúng ta, hành động này của bệ hạ phỏng chừng chính là muốn cảnh cáo những người đó mà thôi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng ta thấy quốc cữu công chưa chắc đã bị dọa đâu.
.- Quốc cữu công đương nhiên không bị dọa đến, nhưng cứ tiếp tục náo như vậy, sớm hay muộn sẽ có người chịu không nổi, nếu quốc cữu công không thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được chứng cớ lật lại bản án, vậy thì vẫn chỉ là vô bổ. Hàn Nghệ cười nói: - Đi thôi, ta đang mệt mỏi đến luống cuống rồi.
.Trịnh Thiện Hành thở dài, đột nhiên nói: - Lư huynh, đêm nay ta muốn đến chỗ ngươi ở nhờ một đêm.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nếu ở chỗ ngươi còn có chăn đêm mới ấy mà, ta cũng đang có ý này.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Làm gì thế, nơi này cách nhà các ngươi có vẻ còn gần hơn một chút a!
.Trịnh Thiện Hành tức giận nói:
.- Việc này náo lớn như vậy, nếu ta về đến nhà, khẳng định muốn ngủ cũng không được, chỉ ngay việc ứng phó với những bề trên của ta thôi, chỉ sợ cũng phải ứng phó đến tận sáng ngày mai rồi.
.Vương Huyền Đạo đáng thương gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Thì ra là thế.
.Mấy người kéo lê tấm thân mệt mỏi đi ra Đại Lý Tự.
.Cũng may Lý Trị đủ săn sóc, chuẩn bị cho bọn họ một xe ngựa xa hoa, bốn người vừa lên đến trên xe ngựa, liền ngã trái ngã phải ngủ.
.Cũng không biết đã đi bao lâu, xe ngựa đột nhiên xóc một cái, Hàn Nghệ hơi hơi mở mắt ra, cảm giác xe ngựa ngừng lại, nói: - Đã tới chưa?
.- Còn chưa tới, tuy nhiên Hình thị vệ đến đây.
.Một tên binh lính vừa mới nói xong, chợt nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của Hình Ngũ, nói: - Đặc phái sứ, đã xảy ra chuyện.
.Bốn người đột nhiên bừng tỉnh, lúc này bất luận một chút tình hình nào, đều có thể dẫn phát đại sự.
.Hàn Nghệ vội vàng vén rèm xe lên, nói: - Xảy ra chuyện gì vậy?
.Hình Ngũ đi tới, nhỏ giọng ở bên tai Hàn Nghệ nói vài câu.
.Hàn Nghệ nghe được hai mắt trợn lên, ba người Vương Huyền Đạo cũng đi ra, thấy Hàn Nghệ ngu ngơ không nói, hỏi vội: - Làm sao vậy?
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cau mày nói: - Tưởng Tần thị tự sát ở trong ngục.
.Ba người nghe vậy đều quá sợ hãi.
.Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn muốn ngủ, nằm mơ đi, đám người Hàn Nghệ chỉ có thể lại đi đến nhà giam Đại Lý Tự.
.- Đặc phái sứ, ty chức đáng chết.
.Hàn Nghệ bọn họ đến ngục, sĩ binh trông coi lập tức ôm quyền nói.
.- Lần tới không cần nói những chuyện mà mọi người đều biết nữa.
.Hàn Nghệ lạnh lùng đáp lại một câu.
.Lư Sư Quái cũng không có tâm tình ở trong này vấn tội bọn họ, khẩn trương đi vào nhà tù. Trôi qua trong chốc lát, y mang vẻ mặt buồn bực đi ra, thấy đám người Vương Huyền Đạo nhìn lại, thở dài, lắc đầu.
.Hàn Nghệ nhíu mày hỏi: - Nàng đã chết như thế nào?
.Lư Sư Quái nói:
.- Uống thạch tín tự sát.
.- Tự sát?
.- Chắc là phải đấy.
.Lư Sư Quái cầm một tấm giấy mầu mỡ bò, nói: - Đây là giấy bọc thạch tín, từ nếp uốn và khí vị của giấy này mà xem, hẳn là đã giữ ở trên người mấy ngày rồi.
.Loại chi tiết như thế này hẳn là sẽ không ai chú ý tới. Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày.
.Vương Huyền Đạo nói: - Xem ra Tưởng Tần thị sớm đã chuẩn bị tự sát, nhưng vì sao lại cố tình đợi cho tới hôm nay chứ.
.Hàn Nghệ liếc nhìn sĩ binh trông coi nhà tù kia, ngoéo tay một cái.
.Người sĩ binh kia đã bị dọa thảm rôi, y cũng biết lúc này mà xảy ra sự tình như thế này, mạng nhỏ vô cùng có khả năng khó mà giữ được, nói: - Đặc phái sứ, ty chức đáng chết, ty chức đáng chết.
.- Mấy lời vô nghĩa thế này không cần phải nói nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Ta hỏi ngươi, hôm nay nơi này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?
.Sĩ binh kia lắc đầu, nói: - Không có.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi lại ngẫm lại cẩn thận, nhất là chuyện có liên quan đến Tưởng Tần thị.
.Người sĩ binh kia cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nói:
.- Ồ, nhưng thật ra có một chuyện.
.- Chuyện gì?
.- Buổi sáng hôm nay chúng ta phụng mệnh bắt con trai của Tưởng Hiến là Tưởng Ba vào đây, thời điểm đi ngang qua nơi này, Tưởng Tần thị từng một lần vô cùng kích động.
.Thì ra là thế! Hàn Nghệ nghe vậy nhéo nhéo hai mắt, nói: - Giữa bọn họ nói gì đó không?
.Người sĩ binh kia nói:
.- Chỉ có Tưởng Tần thị ở trong đó khóc hô bảo chúng ta tha cho Tưởng Ba, nói chuyện này không có quan hệ gì với cậu ta, nhưng Tưởng Ba vẫn luôn vô cùng trầm mặc.
.Mấy người nhìn lẫn nhau, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận