Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 779.2: Quyết đấu công bằng nhất

.Nguyên Mẫu Đơn càng nghe trong lòng càng khiếp sợ, nàng thực thật con không ngờ tới, phương diện này hoá ra bao hàm nhiều như vậy tri thức, thậm chí có không ít quan niệm đều là lĩnh vực mà nàng không biết, một loại cảm giác bị thất bại tự phát, hiếu kỳ nói:
.- Cái này ngươi học được từ đâu?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên là chính mình nghĩ ra, trên đời này ai có tư cách dạy ta làm buôn bán —— à ——!
.Nói xong Hàn Nghệ đột nhiên ngáp một cái.
.Nguyên Mẫu Đơn theo bản năng nói:
.- Ngươi rất mệt sao?
.Hàn Nghệ nghe được ha hả cười, nói:
.- Ta mệt hay không cô còn không biết?
.Trên mặt Nguyên Mẫu Đơn ửng đỏ, trong mắt hiện lên một chút áy náy, hạ giọng nói:
.- Vậy lát nữa ngươi hãy ngủ sớm một chút.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nàng như thế nào trở nên quan tâm ta như vậy, ồ, ta hiểu rồi, đi ngủ sớm một chút liền sớm một chút bị ngươi đùa bỡn, tốt à! Vậy thì xem hôm nay ai đùa bỡn ai.
.Sau khi cơm nước xong, Hàn Nghệ đi ra ngoài tán bộ vài bước, sau đó liền đi tắm, hai thiếu nữ kia tự nhiên đã sớm đứng đợi ở bên cạnh.
.Kỳ thật mục đích đi tắm chính của Hàn Nghệ, chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, bởi vì đêm nay tất nhiên sẽ là một phen khổ chiến, hắn trước tiên là phân phó hai thiếu nữ kia sau một canh giờ hãy gọi hắn, sau đó liền lập tức ngủ, quả thật buồn ngủ chết mất.
.Một canh giờ sau, hai thiếu nữ kia đúng giờ đánh thức Hàn Nghệ.
.Mặc dù mới một canh giờ, nhưng có còn hơn không, Hàn Nghệ trở lại tiểu viện, còn rất lịch sự gõ gõ cửa.
.- Ai?
.- Ta.
.Nói câu "Mời vào" khó khăn như thế sao? Hàn Nghệ đứng ngây một lúc, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa này liền mở ra, cười thầm, coi như ngươi thức thời.
.Vào được trong phòng, chỉ thấy ngồi trong tấm màn lụa mỏng màu tìm một bóng hình xinh đẹp, đang mặc áo trắng, mái tóc theo một bên thẳng tắp hạ xuống, dáng người nổi bật, đường cong mê người, như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn.
.Con mẹ nó thật là mê người à! Hàn Nghệ nuốt xuống nước miếng, khẩn trương thu hồi ánh mắt, tiểu đệ đệ tuổi trẻ khí thịnh đã rục rịch, lắc đầu, đi vào trước bàn uống vào chén nước, lại mở ra tủ quần áo của mình, lẩm bẩm:
.- Ngày mai nên mặc bộ nào cho tốt đây.
.Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn hơi hơi thoáng nhìn trên giường, sau đó tay chân nhẹ nhàng từ bên trong xách ra hai cái thùng đựng nước nhỏ, nói:
.- Ta muốn đi ngủ rồi, nếu cô không có chuyện gì khác, ta liền tắt đèn đây.
.Nguyên Mẫu Đơn trong lòng không yên “ừ” một tiếng.
.Hàn Nghệ lập tức thổi tắt ngọn nến. Sau đó cầm hai thùng nước vụng trộm về phía giường mình, ha hả, cái này thú vị đây.
.Đèn vừa tắt, Nguyên Mẫu Đơn mới hơi hơi xoay đầu lại, nhìn ra ngoài màn, nhưng gần như là một mảnh tối đen, trôi qua một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng thở dài, đem đoản kiếm đặt ở bên gối, sau đó nằm xuống, đem chăn đắp lên, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn phía trên, hàng nghìn hàng vạn vẻ u sầu xông lên đầu, trong đêm đen hai mắt duy nhất sáng ngời lại tràn đầy thần sắc phức tạp.
.Kỳ thật nàng thực sự dự định đêm nay sẽ dùng lại chiêu cũ, dùng cái này để báo thù Hàn Nghệ, đáng tiếc nàng không phải Tiêu Vô Y, lý trí vẫn là chiếm cứ lấy đầu óc của nàng, nàng vừa nãy thấy Hàn Nghệ khổ cực như vậy, chính mình không giúp đỡ thì thôi, còn ở phía sau phá hoại, nàng cảm thấy đây đối với nàng, đối với Hàn Nghệ, đối với Nguyên Triết bọn họ đều không công bằng, nàng thật sự là không thể xuống tay, nhưng nàng lại phi thường căm hận cái điểm này của mình, Hàn Nghệ ức hiếp nàng như vậy, nàng không ngờ lại đối với Hàn Nghệ mềm lòng.
.Một lát sau, một loạt âm thanh kỳ lạ đã cắt đứt suy nghĩ của nàng, thanh âm phi thường nhỏ, nhưng bởi vì quanh thân hoàn toàn yên tĩnh, vì vậy nghe được còn là rất rõ ràng, nàng lông mày kẻ đen vừa nhíu, nhẹ giọng hô:
.- Hàn Nghệ —— Hàn Nghệ?
.Hàn Nghệ không có đáp lại, nhưng tiếng động vẫn tiếp tục vang lên.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng không phải là người nhát gan, nàng cầm lấy đoản kiếm tay chân nhẹ nhàng xuống giường, chợt thấy hình như đá phải cái gì đó, dường như còn có thể động đậy, trong lòng nàng cũng sợ hãi, theo bản năng co chân lại, khẩn trương lấy ra hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ), châm ngọn nến lên!
.Ánh sáng vừa lên, chỉ thấy cua bò đầy đất.
.- A ——!
.Nguyên Mẫu Đơn hoảng hốt thét lên, hỏa chiết tử cũng không biết đã ném đi nơi nào.
.Thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân tới rồi! Hàn Nghệ mở cờ trong bụng, nhảy ra, ưỡn ngực hết cỡ, bày ra tư thế kinh điển của siêu nhân, nói:
.- Xảy ra chuyện gì rồi?
.- Con —— con cua! Thật —— thật nhiều cua a!
.Đáng tiếc Nguyên Mẫu Đơn căn bản không có nhìn hắn, núp ở góc tường, sắc mặt tái nhợt, chỉ về phía đất đầy cua, run rẩy.
.Hàn Nghệ quen Nguyên Mẫu Đơn lâu như vậy, cũng chưa thấy nàng sợ đến như thế này, thầm nghĩ, fuck ! Không có khoa trương như vậy chứ!
.Thật không ngờ lần đó Nguyên Ưng thật sự là dọa Nguyên Mẫu Đơn chết khiếp rồi, dù sao Nguyên Mẫu Đơn lúc trước mới sáu bảy tuổi, con cua quơ hai cái càng to, bộ dáng xấu xí dữ tợn, lại còn kẹp tay nàng, tất cả việc này đã để lại một bóng ma lớn trong lòng Nguyên Mẫu Đơn, về sau nhìn thấy con cua đều theo bản năng né tránh, lúc này vừa mời mở mắt đã nhìn thấy trong phòng mình cua như vậy, da đầu đều run lên, thật sự là sợ đến muốn chết.
.- Không phải sợ! Ta đến bảo vệ cô.
.Hàn Nghệ uy vũ, hiên ngang vọt tới, không hề có chút cảm giác tội lỗi nào đem Nguyên Mẫu Đơn ôm vào trong ngực, thơm ngào ngạt, hai cái banh bao vừa to vừa mềm dính tì vào trước ngực, cái loại cảm giác này, thật sự là quá sung sướng, ngoài miệng lại nói:
.- Yên tâm, có ta ở đây.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc này thật sự cần có người bảo vệ nàng, còn chủ động nép vào trong ngực Hàng Nghệ, vẫy tay nói:
.- Vậy ngươi mau đem bọn chúng nem ra ngoài đi.
.Sau khi ta đem bọn nó ném ra ngoài, thì khi cô chấn tĩnh lại sẽ đem ta ném ra ngoài, ta có ngu như vậy sao. Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Cô mau đưa kiếm cho ta.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức đưa kiếm cho hắn.
.Hàn Nghệ kiếm vừa tới tay trong lòng liền thở ra một hơi, ít nhất tính mạng không lo.
.Nguyên Mẫu Đơn ở trong ngực Hàn Nghệ, không hiểu được có một loại cảm giác an toàn, cảm giác an toàn này vừa đến, dĩ nhiên là bình tĩnh lại, cái này cũng không khó đoán nha, nàng chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Nghệ đúng là cười dài nhìn nàng.
.- Ngươi!
.Hàn Nghệ không đợi nàng nói xong, liền gật gật đầu.
.- Vì sao?
.Nguyên Mẫu Đơn giật mình hỏi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vì sao? Cô nửa đêm đứng lên múa kiếm, còn ở trước mặt ta tới tới lui lui, ta mời một vài lính tôm tướng cua đến bảo hộ ta, cái này rất khó lý giải sao?
.- Ngươi!
.Nguyên Mẫu Đơn vừa tức vừa thấy ủy khuất.
.Hàn Nghệ cười ha hả, vung tay lên, vô cùng ti tiện đem đoản kiếm ném vào trong đống cua.
.- Ngươi làm gì?
.Nguyên Mâu Đơn kinh ngạc nói.
.- Một nữ nhân như cô chơi kiếm làm gì? Có ta ở đây là có thể bảo hộ cô rồi.
.Hàn Nghệ ha hả cười nói.
.Nguyên Mẫu Đơn lúc này mới ý thức được chính mình bị hắn ôm vào trong ngực, tiện nghi này chiếm được thật sự là không lưu lại giấu vết nha, giãy mạnh thoát ra.
.Hàn Nghệ tay chỉ về phía chân nàng, nói:
.- Cẩn thận đừng dẫm lên cua!
.- A!
.Nguyên Mẫu Đơn sợ tới mức lại nhích lại gần.
.Hàn Nghệ khẩn trương lại là ôm lấy, không kìm lòng nổi ở trên eo thon của nàng khẽ sờ vài cái.
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng mở mắt ra, phát hiện xung quanh căn bản không có con cua nào, lúc này mới phản ứng tới, lập tức đẩy ra,
.- Ngươi cái tên tiểu nhân hèn hạ này, mau buông ta ra.
.Hàn Nghệ ôm thật chặt chính là không muốn buông ra, ngoài miệng còn nói:
.- Cô cũng thật làm người thế nào đó, là chính cô nhảy vào trong lòng ta, hiện giờ lại bảo ta buông ra, cô coi ta là cái gì đó.
.- Ngươi buông hay không?
.Nguyên Mẫu Đơn giận trừng mắt Hàn Nghệ.
.- Lúc nữa sẽ buông.
.Hàn Nghệ cợt nhả nói.
.- Ngươi ——!
.Nguyên Mẫu Đơn khổ ở chỗ hai tay bị hắn ôm chặt rồi, dưới sự giận dữ, há mồm liền muốn cắn.
.Mẹ! Lại muốn cắn ta, đồng dạng chiêu số đối phó Tiểu Cường ta đây sẽ vô dụng thôi. Hừ hừ! Ta cược! Hàn Nghệ lựa chọn công bình nhất quyết đấu, quyết đoán dùng miệng đi đấu, bởi vì Nguyên Mẫu đơn cao ngang hắn, đầu cũng không cần cúi xuống, trực tiếp liền chặn lại vừa vặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận