Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 627.2: Nghĩa khí ngất trời.

.Hàn Nghệ đầu tiên là chắp tay thi lễ với Trịnh Thiện Hành, sau đó quay sang Thẩm Tiếu cười nói: - Làm gì? Nhớ ta à!
.- Ngươi còn nói được nữa.
.Thẩm Tiếu có vẻ rất khó chịu, nói: - Ta tới đây lâu như vậy, cũng chỉ gặp ngươi mấy lần.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ngươi ít đến, ngươi có Mộng Nhi các nàng bên cạnh, lại muốn ta ở bên, ta không tin.
.Thẩm Tiếu trợn trắng mắt nói: - Ngươi đừng cứ lấy Mộng Nhi các nàng ra nói chuyện, ta ngàn dặm xa xôi đến Trường An, lẽ nào chỉ là vì Mộng Nhi các nàng? Ngươi biết ta cũng là vì nhớ ngươi mới đến.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy lạnh gáy, nói: - Dừng lại, dừng lại, coi như ta có lỗi với ngươi, nhưng gần đây ta thực sự quá bận, hôm khác có thời gian nhất định cùng ngươi ra ngoài chơi.
.- Đây là ngươi nói đấy.
.Thẩm Tiếu lập tức nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có cần Trịnh công tử làm chứng không a!
.- Cái đó thì cũng không cần.
.Thẩm Tiếu cười ha hả, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: - Nhưng ta tìm ngươi cũng thật sự là có chút chuyện.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện gì?
.Thẩm Tiếu nói: - Trướng phòng và đầu bếp cha ta phái đến đã đến nơi rồi, còn một chuyện nữa e là ngươi không biết, vốn dĩ cha ta sớm đã nhờ Dương thứ sử chuyển tiền đến, chỉ là cha ta căn dặn Dương thứ sử nếu trướng phòng chưa đến, quyết không thể giao tiền cho ta.
.Hàn Nghệ kính nể nói: - Thẩm lão gia tử đúng là xảo quyệt, ồ không, ý của ta là người hiểu con không ai khác ngoài cha.
.Thẩm Tiếu bất mãn nói: - Ngươi đây là ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu Thẩm lão gia tử giao hết tất cả tiền cho ngươi, để ngươi mang đến Trường An, việc này sẽ thay đổi vận mệnh làm ăn mày của ngươi sao?
.Thẩm Tiếu lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, không nói được gì.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói: - Việc này ta cũng nghe nói, nhưng Thẩm Tiếu làm vậy cũng không coi là sai, nếu lúc ấy họ không cứu trợ những người đó, có thể những người đó sẽ chết đói, tiền mất rồi thì có thể kiếm lại, nhưng người chết rồi thì không thể sống lại.
.- Có nghe thấy không, có nghe thấy không.
.Thẩm Tiếu kích động nói: - Trịnh huynh không hổ là danh môn vọng tộc, nói chuyện cũng có chút đạo lý, đâu giống những người nào đó, từ khi làm ăn là giống như biến thành một người khác vậy, ngươi đừng có quên, trước đây nếu không phải ngươi tặng một bình rượu cho Tang Mộc bọn họ, bây giờ ngươi có thể có được trợ thủ tốt như vậy không, có thể thấy lòng tốt vẫn được báo đáp tốt.
.Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, Hàn Nghệ đúng là có chút không chống đỡ được, cười nói: - Ta sai rồi, ta sai rồi, được chưa.
.Thẩm Tiếu nói: - Chỉ nói thôi không được, tối nay ngươi mời khách.
.- Mời mời mời.
.Hàn Nghệ gật đầu lia lịa.
.Thẩm Tiếu cười đắc ý, sau đó ý cười chợt tắt, nói: - Những lời này thì giữ lại để lúc ăn cơm buổi nói, chúng ta nói việc chính trước. Ta dự định thế này, Vô Danh Lâu này từ trước đến nay vẫn thuộc về Trịnh huynh.
.Trịnh Thiện Hành vội nói: - Tiếu ca, không thể nói như vậy, trước đây ta và Hàn tiểu ca đã nói trước, tửu lầu này là hắn chuẩn bị cho ngươi, ta chỉ thuê trước, hiện giờ ngươi đến rồi thì tất nhiên là thuộc về ngươi.
.Thẩm Tiếu nghe vậy quay sang Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Hàn Nghệ, việc này ngươi làm cũng rất nghĩa khí đấy.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Cũng không biết là ai nói ta đã thay đổi.
.Thẩm Tiếu cười xin lỗi, lại nói:
.- Kỳ thật ta muốn nói là, chính vì ngươivà Hàn Nghệ đã nói trước, vì vậy ta cảm thấy lấy lại cũng hợp tình hợp lý, không phải là vong tín bội nghĩa, nhưng ngươi cũng đã tiêu tốn không ít tâm huyết vào tửu lầu này, ta nghĩ hay là chúng ta hợp tác, giống như Tự do chi mỹ của các người, ta chiếm sáu phần, Trịnh huynh chiếm ba phần, Hàn Nghệ là đông chủ của Ngõ Bắc thì chiếm một phần được rồi. Nhưng Hàn Nghệ đã giúp đưa ra không ít chủ ý, hắn không cần bỏ tiền vào.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: - Ta thì không có ý kiến.
.Trước đây khi y và Hàn Nghệ thương lượng đã từng nhắc đến, nếu Thẩm Tiếu đồng ý hợp tác thì mọi người sẽ hợp tác, Trịnh Thiện Hành không cần rút ra.
.Thẩm Tiếu thấy Hàn Nghệ nhíu lông mày không nói, nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi chê ít sao? Vậy hai phần nhé, ta chiếm năm phần, thế nào?
.Hàn Nghệ nghe vậy ngẩn ra, quay sang Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Trịnh huynh, ngươi thật sự định hợp tác với tên này sao?
.Trịnh Thiện Hành cười ha ha nói: - Y cũng như ngươi, y không phải là kẻ ngốc.
.Thẩm Tiếu hừ nói: - Đúng vậy.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Thẩm Tiếu, chân thành nói: - Thẩm Tiếu, gần đây Ngõ Bắc đối mặt với nguy cơ lớn, hay là ngươi hoãn lại đã.
.Hắn thật sự không nắm chắc phần thắng, nếu như thua, nếu tửu lầu này là của Trịnh Thiện Hành, vậy thì Nguyên gia nhất định sẽ bỏ qua, nhưng nếu là của Thẩm Tiếu thì tình hình lại khác.
.Thẩm Tiếu nói: - Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không vội vã mở tửu lầu này, ta đây vẫn chưa chơi đủ nữa.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ý gì?
.Thẩm Tiếu liếc nhìn chung quanh, sau đó thấp giọng nói: - Ta biết hiện giờ ngươirất thiếu tiền, nhưng tiền của ta thì cần phải được lão trướng phòng kia gật đầu mới có thể lấy ra, nếu ta không mở tửu lầu thì tiền này không thể lấy ra, trước tiên chúng ta làm tốt chuyện của tửu lầu thì ta có thể lấy tiền cho ngươi, tuy cũng không nhiều, cũng chỉ khoảng tám trăm quan, nhưng cũng tốt hơn là không có.
.Hàn Nghệ sửng sốt, trong lòng thực cảm động, tám trăm quan này đối với giai cấp người giàu ở Trường An mà nói cũng không phải là ít, đối với Dương gia mà nói, đó thật sự là một món tiền khổng lồ, có thể đến gốc gác cũng lấy hết ra, phải biết Vương gia đã cho vay nặng lãi hai mươi hai năm ở Dương Châu, hãm hại lừa gạt bằng mọi thủ đoạn tồi tệ, nhưng đập nồi bán sắt, đến cuối cùng táng gia bại sản, đến tiểu thiếp cũng bán đi toàn bộ mới miễn cưỡng kiếm đủ một ngàn quan, căn cơ của Thẩm gia mạnh hơn so với Vương gia, nhưng cũng không tốt đến mức nào, có thể thấy lần này Thẩm Thanh Phong vô cùng hy vọng đối với tên phá gia chi tử này.
.Đáng tiếc Thẩm Tiếu vẫn có hình tượng phá gia chi tử không nên này, còn định ném tất cả cho Hàn Nghệ.
.Ân tình này, thật sự là quá nặng rồi. Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Ngươi cũng đúng là có thể bại gia, lỡ như ta mất hết sạch thì làm sao?
.- Thì chúng ta cút ngay về Dương Châu chư sao.
.Thẩm Tiếu khoát tay một cái vẻ bất cần, nói: - Tiền là vật ngoài thân, coi trọng quá thì chẳng có ý nghĩa gì, mất thì mất, chúng ta còn có thể về Dương Châu, chỉ bằng bản lĩnh của chúng ta, tiền này sớm muộn cũng có thể kiếm được.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Hàn tiểu ca, nếu ngươi thiếu tiền...
.- Đưng đưng đừng!
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng không thiếu tiền, nếu ta bây giờ còn thiếu tiền, thì ta dựa vào gì để đấu với Nguyên gia, vấn đề là bây giờ Nguyên gia quá nhiều tiền. Nói tới đây, hắn hơi hơi trầm ngâm, nói: - Như vậy đi, tửu lầu thì các người vẫn mở, tiền của các người thì các người dùng, một phần đó ta cũng không đòi Thẩm Tiếu, ngươi nghe ta nói hết đã, thật ra ngươi có thể ở trong Ngõ Bắc như hiện nay đã là sự ủng hộ lớn nhất đối với ta, còn về một phần kia, thật sự là không cần thiết, chỉ cần tửu lầu của ngươi thành công, ta có thể thu được lợi nhuận cao hơn các người từ tửu lầu của ngươi, cho nên không cần phải như vậy.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói:
.- Ngươi ngươi nói gì? Ngươi có thể thu được lợi nhuận còn cao hơn cả ta và Thẩm Tiếu?
.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải là Trịnh công tử ghen tị chứ.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu thở dài: - Ta vẫn luôn hết sức ghen tị với ngươi.
.Thẩm Tiếu thật sự không quan tâm đến số tiền này, nói: - Hàn Nghệ, sao ngươi không hiểu, ngươi biết ta vốn không thích làm ăn, là vì ngươi, ta mới bắt đầu thử làm ăn, nếu ngươi không tham gia thì còn gì để nói nữa, chi bằng ta không làm nữa, ta đến Trường An chính là muốn cùng ngươi xông pha trời đất.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Ta hiểu, kỳ thật đây cũng là điều ta muốn, nếu không ta sẽ không giữ lại tửu lầu này ở đây, ta sẽ hợp tác với ngươi, hơn nữa là sự hợp tác cá và nước.
.Thẩm Tiếu nói: - Thật sự?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Thẩm Tiếu nói: - Vậy được, cứ quyết định như vậy đi.
.Trịnh Thiện Hành mặt hiện vẻ sầu lo nói: - Hàn tiểu ca, ngươi và Nguyên gia thật sự không có con đường hòa hoãn sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Thẩm Tiếu đĩnh đạc nói: - Hàn Nghệ, ngươi không phải sợ, không phải chỉ là tiền sao, ai thua không nổi, sợ họ làm gì, bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, tiền thì thua được, nhưng đến mấy trăm người Ngõ Bắc thì ta không thua được a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận