Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1369.2: Đã rét vì tuyết lại giá vì sương

.Đoàn người đi đến đỉnh núi, nhìn về phía Tây Bắc, chỉ thấy xa xa ánh lửa ngút trời.
.- Hình Hình như là thành Phục Sĩ.
.- Chẳng lẽ chúng ta đã hạ được thành Phục Sĩ?
.Đạc Phục nhìn thấy ánh lửa này, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, đêm hôm khuya khoắt như thế này làm sao có thể thành công.
.- Báo
.Chỉ nghe thấy một âm thanh cao vút truyền đến từ chân núi, lại qua một hồi, một binh sĩ báo tin mặt đen thui trèo lên núi nói: - Khởi bẩm Đại tướng quân, trước đây không lâu Tố Hòa Quý đã từ bỏ thành Phục Sĩ, lựa chọn trốn đi, nhưng mà, nhưng mà, ông ta còn ra lệnh cho người đốt sạch kho lương.
.- Cái gì?
.Sắc mặt Đạc Phục đại biến, thành Phục Sĩ này là thủ đô đấy, kho lương của thủ đô không nghĩ cũng biết. Qua một lúc, ông ta giậm chân nói: - Lão tặc đáng chết này, nhất định phải bắt được lão tặc này. Lão tử nhất định phải băm hắn ta thành trăm mảnh.
.Hàn Nghệ nghe vậy bất giác nhắm mắt thở dài. Điều này đối với Thổ Dục Hồn vốn đang bị trong ngoài vây khốn mà nói, đúng là đã rét vì tuyết lại giá vì sương mà. Tại thời điểm mấu chốt này, lương thực thật sự vô cùng quan trọng.
.Không chỉ như thế, Tố Hòa Quý cũng đã trốn thoát thành công. Tin tốt duy nhất chính là công chúa Hoằng Hóa cuối cùng đã đoạt được thành Phục Sĩ, nhưng mà thành Phục Sĩ hiện nay, chẳng qua chỉ là một gánh nặng mà thôi, bởi vì mất đi kho lương, lại có được một thành dân chúng, việc này rất khó xử.
.Mà cùng lúc đó, Đại Mạc Môn cầu cứu vô vọng, để tạm thời bảo toàn tính mạng, chỉ có thể đầu hàng Thổ Phiên.
.Việc này trực tiếp dẫn đến thế cục Thổ Dục Hồn tràn ngập nguy cơ. Bởi vì kẻ địch chân chính của bọn họ không phải là Tố Hòa Quý mà là Thổ Phiên, mà còn Nặc Hạt Bát đã chết, khó có thể điều động các bộ lạc ở địa phương khác đến đây cứu viện. Vì vậy, Đạc Phục, Hàn Nghệ bọn họ không có vào thành, tiếp tục kiên trì trấn thủ Đại Phi Xuyên, mà là công chúa Hoằng Hóa tự mình dẫn quân đến Đại Phi Xuyên, chi viện Đạc Phục. Nàng ta gần như không có ở lại một ngày nào trong thành Phục Sĩ.
.Hàn Nghệ, Đạc Phục cũng đích thân đến xuyên khẩu nghênh đón công chúa.
.Xa xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một thiếu phụ mặc ngân giáp chừng ba mươi mấy tuổi, thân hình cao gầy, đầu mang vải trắng, tóc mai bay trong gió, mắt phượng mày thanh, má ngọc môi anh đào, khóe miệng mang một chút đau thương, thân hình thướt tha, cưỡi trên con ngựa trắng, từ xa nhìn lại, phong tư yểu điệu, tư thế hiên ngang.
.Không hổ là người của Lý gia, gene cũngquả thật rất mạnh. Hàn Nghệ nhìn thấy công chúa Hoằng Hóa, không khỏi kính nể hẳn lên. Chồng, con trai mới vừa chết, nhà cũng bị người khác chiếm, bên cạnh chỉ còn một đứa con nhỏ, dưới tình huống này, nam nhân cũng chưa chắc có thể chịu đựng được, huống hồ chi nàng ta còn là một nữ tử.
.Dù là Trần Thạc Chân nhìn thấy cũng không khỏi tự thấy xấu hổ. Nàng ta nữ nhân đã từng làm hoàng đế đấy, nhưng mà nếu đem ra so sánh, nàng ta vẫn thật sự không có phong phạm vương giả như công chúa Hoằng Hóa, thứ này vẫn thật sự là do trời sinh mà.
.- Mạt tướng Đạc Phục tham kiến khả đôn.
.- Hàn Nghệ bái kiến công chúa Hoằng Hóa.
.Đợi công Chúa Hoằng Hóa tiến lên phía trước, Hàn Nghệ, Đạc Phục vội vàng tiến lên hành lễ.
.- Nhị vị mau mau miễn lễ.
.Công chúa Hoằng Hóa vội vàng xuống ngựa, giơ tay đỡ hai người đứng dậy. Không khỏi đánh giá Hàn Nghệ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Nàng ta đương nhiên đã nghe qua đại danh của Hàn Nghệ, cũng biết được Đại Đường có một vị nhân tài mới xuất hiện, nhưng mà vừa nhìn thấy còn trẻ như thế này, vẫn không khỏi cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ là lóe lên trong chốc lát mà thôi, nói: - Kiếp nạn lần này, nếu không có hai vị tương trợ, chỉ sợ là dựa vào một mình ta rất khó đánh bại nghịch tặc Tố Hòa Quý kia, xin hai vị nhận một lễ của ta.
.Nói xong nàng ta liền chắp tay thi lễ.
.- Không dám, không dám.
.Hàn Nghệ, Đạc Phục vội vàng chắp tay đáp lễ.
.Lại nghe công chúa Hoằng Hóa thở dài, nói: - Chỉ tiếc không bắt được lão tặc này, sợ là sẽ lưu lại tai họa về sau.
.Bởi vì binh lực của bọn họ không đủ để vây thành, Tố Hòa Quý đánh trận thì không được, nhưng chạy trốn thì vẫn được. Ông ta có thể đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình rồi.
.Đạc Phục vội vàng an ủi nói: - Khả đôn, loại gian thần nghịch tặc Tố Hòa Quý này, không chém hắn ta thành trăm mảnh quả nhiên đáng tiếc, nhưng cũng không đáng để lo nghĩ.
.Công chúa Hoằng Hóa lắc đầu nói: - Đại tướng quân không thể sơ suất, Tố Hòa Quý này mặc dù không đáng để lo nghĩ, nhưng mà ông ta biết hư thật của chúng ta. Ta nghĩ lần này ông ta đi nhất định là nương nhờ Thổ Phiên.
.Chỉ đôi ba lời nói này, nhưng lại càng khiến trong lòng Trần Thạc Chân, Hàn Nghệ nảy sinh kính nể, vị công chúa này không đơn giản a!
.- Khả đôn nói đúng, là mạt tướng suy nghĩ không chu đáo.
.Đạc Phục chỉ cảm thấy trong lòng hèn mọn. Lúc Nặc Hạt Bát còn sống, ông ta không có loại cảm giác này. Sau đó, lại dẫn công chúa vào trong xuyên cốc.
.Đi vào trong trướng ngồi xuống, công chúa Hoằng Hóa lập tức hỏi:
.- Tình huống tiền tuyến hiện giờ như thế nào? Bên phía Thổ Phiên xuất động ra bao nhiêu quân lính?
.Đạc Phục nói: - Chỉ sợ không ít hơn tám vạn, mà chúng ta chỉ có binh lực không đến ba vạn, hơn nữa người kiệt sức, ngựa hết hơi. Hiện giờ Đại Mạc Môn cũng đã thất thủ, tin tưởng rằng đại quân Thổ Phiên không cần nhiều ngày là có thể đến Đại Phi Xuyên, đến lúc đó bọn họ có thể dĩ dật đãi lao (lấy quân mạnh đánh quân yếu).
.Ông ta nói xong lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Công chúa xin yên tâm, thần đã viết thư báo cho Trường An, không qua mấy ngày nữa là viện quân của Đại Đường đến nơi rồi.
.- Như vậy thì còn gì bằng. Công chúa Hoằng Hóa cười nói: - Thổ Phiên dấy binh mười vạn đến tấn công, ta thấy cũng là nửa lợi nửa hại. Vào thời điểm giá lạnh này, vấn đề tiếp viện vô cùng khó khăn. Mà còn ta cho rằng Thổ Phiên cũng không có chuẩn bị tốt để giằng co, vì vậy chỉ cần chúng ta có thể chống chọi thế tấn công của Thổ Phiên, đợi khi quân Đại Đường vừa đến, thu phục những nơi đã mất tuyệt đối không có vấn đề gì, trận chiến này chúng ta tất thắng.
.Hàn Nghệ nghe xong có chút chột dạ, ta chỉ tùy tiện nói như vậy, cô cũng tin thật.
.Đạc Phục nói: - Nhưng mà chúng ta chỉ có chút ít binh lính này, làm thế nào có thể ngăn cản được đại quân Thổ Phiên.
.Công chúa Hoằng Hóa tự tin cười nói: - Hành quân đánh giặc chú ý nhất là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Địa hình Đại Phi Xuyên phức tạp, dễ thủ khó công, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, thì nhất định sẽ có thể giữ được.
.Đoàn kết một lòng, thì có thể giữ được. Nhưng mà làm sao để giữ, nàng ta cũng không có nói, rõ ràng chính là khích lệ sĩ khí.
.Đạc Phục cũng hiểu được, nhưng mà ông ta đúng là kinh nghiệm phong phú, ở vào thế cục như thế này, không có sự viện trợ của Đại Đường, là không thể đánh thắng. Đầu tiên, Tố Hòa Quý vô cùng hiểu rõ tình hình binh lực và bố trí của Đại Phi Xuyên, mà còn được Thổ Phiên tiếp tế khó khăn, nhưng mà bọn họ còn khó khăn hơn, Tố Hòa Quý đốt hết lương thảo, điều này rất tổn thương sĩ khí, không có lương thực, ai còn bằng lòng đi đánh trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận