Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1138.2: Ngươi thật đê tiện.

.Hàn Nghệ thản nhiên nói: - Trước mặt trượng phu khen một nam nhân khác như vậy, nàng cảm thấy như vậy được không? Nguyên Mẫu Đơn quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ ủ rủ của Hàn Nghệ, đúng thật là vừa tức vừa buồn cười, nói: - Nếu nói như vậy, chàng đi Tiêu phủ một chuyến, thì ta phải khóc một đêm, đúng hay không?
.Đây không phải chính là cái nam nữ bình đẳng mà người ta nói sao, đây là cái duy nhất không thể bình đẳng được. Hàn Nghệ cười hi hi, nói: - Ta chỉ là cảm thấy Thiên Lý mã còn cần đến Bá Nhạc, lẽ nào nàng không nên khen ta vài câu sao.
.Nguyên Mẫu Đơn dở khóc dở cười nói: - Với địa vị của chàng hiện nay, người đi nịnh hót trước mặt chàng còn ít sao?
.Hàn Nghệ nói: - Mấy lời đó ta đều không thích nghe, ta chỉ thích nghe nàng khen ta.
.Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn bị đánh bại rồi, đành nói: - Cảm ơn chàng đã kiếm cho Nguyên gia ta nhân tài này.
.- Chỉ như vậy thôi sao? Có vẻ rất không có thành ý đấy! Hàn Nghệ chớp chớp mắt, giống như đang nói, hôn ta, hôn ta là đúng rồi!
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày nói:
.- Chàng muốn thế nào?
.- Ặc.. Về nhà rồi hẵng nói! Ây dô!
.Hàn Nghệ vừa nói xong, liền cảm thấy mu bàn chân đau nhói, không kiềm nổi kêu lên một tiếng.
.Nguyên Mẫu Đơn hai gò má, nổi giận lườm hắn một cái.
.Hàn Nghệ không tiếp thu giáo huấn, càng ôm nàng chặt thêm.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy ánh mắt vừa như tủi thân lại vừa tràn đầy tình ý, lấy đâu ra mà lòng dạ cứng rắn, nhẹ nhàng nép vào trong lòng hắn.
.Hàn Nghệ ôm ái thê, cười ha ha nói: - Mẫu Đơn, thật ra---- thật ra có chuyện này có thể nàng đã hiểu lầm rồi.
.- Chuyện gì?
.- Thật ra Vân Hưu không phải là ta chuẩn bị cho Nguyên gia, mà là ta chuẩn bị cho mình.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nghệ nói: - Chàng nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ oa lên một tiếng nói: - Nàng làm gì mà kích động như vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Hiện nay Nguyên gia chúng ta xuôi nam các nơi như Lĩnh Nam, Quảng Châu, mà Côn Luân nô bên đó nhất thời lại không thể đến, nhân lực vô cùng căng, còn chàng lại phát triển mạnh mẽ, chiêu mộ không ít người đến xưởng, nhân lực lại càng thêm căng, chỉ có thể dựa vào việc liên tục chế tạo nông cụ, kế hoạch nam tiến mới có thể tiếp tục tiến hành được, Vân Hưu đối với Nguyên gia chúng ta mà nói thật sự là quá trân quý rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng mà Mẫu Đơn, thiên hạ không chỉ có mình Nguyên gia, Hiền giả lục viện của ta còn phải cần đến y đi giúp ta chứng minh, nhưng mà nàng yên tâm, ta vẫn sẽ thúc giục y chế tạo nông cụ kiểu mới hơn nữa, để có thể giải phóng nhiều nhân lực hơn nữa, như vậy xưởng của ta mới có thể có thêm nhiều người hơn.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi kinh ngạc nói: - Chàng định để y đến Hiền giả lục viện?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Hàng lông mày đen của Nguyên Mẫu Đơn hơi nhíu lại, nàng vẫn không nỡ bỏ Vân Hưu, loại người như vậy quả thật rất ít ỏi, đúng thật là không thể tin nổi, nhưng nàng cũng biết việc của Hàn Nghệ mới là đại sự, không có sự ủng hộ của Hàn Nghệ trong triều, kế hoạch nam tiến càng bước càng thêm khó khăn, nàng là một người nữ nhân tương đối lý trí, sẽ không nắm chặt không buông, từ bỏ cái tôi để đáp ứng tập thể vẫn là việc mà nàng luôn làm, trầm ngâm một lát, nói: - Chàng muốn y đến Hiền giả lục viện, việc này ta không phản đối, nhưng trước đó, ta mong y có thể giúp ta chế tạo ra một loại công cụ để cấy mạ.
.- Cấy mạ? Hàn Nghệ sửng sốt.
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: - Nguyên gia chúng ta không thiếu súc vật kéo, chỉ thiếu nhân lực, lại thêm bây giờ phổ biến chế độ thuê mướn, giống như mấy việc cày bừa này, có thể dựa vào sức kéo của súc vật để hoàn thành, gieo hạt có xe gieo hạt, duy chỉ có cấy mạ phải cần nhân lực để đi cấy, đặc biệt là với loại mạ lúa mới đưa vào đều cần phải cấy mạ, trên cơ sở của chế thuê mướn, rất khó để hoàn thành việc cấy mạ ở quy mô lớn, nếu như có thể phát minh ra công cụ cấy mạ giống như xe gieo hạt, vậy mới có thể coi như là giải quyết khó khăn này cho Nguyên gia chúng ta.
.Hàn Nghệ như thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, nói: - Ta rất tán thành những gì nàng nói, nhưng mà như vậy lại càng phải nhanh chóng để y sớm đến Hiền giả lục viện, bởi vì công cụ gieo mạ sớm đã tồn tại, y chẳng qua là đang tiến hành một vài cải tạo, nhưng công cụ cấy mạ mà nàng nói, trước đây chưa có, do đó y càng cần phải nhận được nhiều sự ủng hộ, y đích thực là một thiên tài, nhưng thiên tài cần một môi trường thật tốt, và cần Bá Nhạc ở bên cạnh chỉ điểm cho y, ta không tin y có thể đủ điều kiện để chế tạo ra công cụ cấy mạ đó ở đây.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu hàng lông mày đen, nói: - Vậy ý của chàng là?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng thử ép y đi làm trước, hơn nữa nhất định phải ép buộc mạnh một chút, tốt nhất là đủ để y cảm thấy sống không bằng chết, đau đến không muốn sống.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
.- Tại sao phải làm như vậy? Thật ra chỉ cần chàng để y ngày ngày xuống ruộng làm việc, y cũng đã rất khó chịu rồi, căn bản không cần phải giày vò y.
.Lúc đầu Hàn Nghệ đã dặn dò bọn Nguyên Phỉ, tìm người hung hăng chỉnh lý Vân Hưu, nhưng mà sau này Nguyên Mẫu Đơn đã đặc biệt phân phó với cai quản phải trông coi Vân Hưu, không được đánh Vân Hưu, cố gắng đối đãi tốt với y một chút, dù sao người cũng có chút lòng xót thương, đến nay Vân Hưu ngày ngày ăn đòn, nhưng Vân Hưu không quan tâm đến việc bị đòn, điều quan tâm là không muốn làm việc, nhưng điều này là việc không thể nào được.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bởi vì nếu như vậy, ta có thể đóng vai hóa thân của chính nghĩa mà xuất hiện trước mặt y, cứu y trong cơn nước sôi lửa bỏng, đến lúc đó y mới có thể cảm tạ ân đức của ta, và cống hiến hết khả năng, mong muốn ở lại Lục viện, vì ta phục vụ, con người có tính bỉ ổi, chỉ có sau khi mất đi rồi mới biết trân trọng, mới có thể nỗ lực hơn để làm việc.
.Nguyên Mẫu Đơn coi như là đã hiểu rồi, hóa ra Hàn Nghệ là để Nguyên gia bọn họ làm người ác, lập tức khinh thường Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ làm như không nhìn thấy, lại nói: - Còn về xe gieo hạt kiểu mới, nàng nhất định phải giúp ta giữ bí mật!
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Vì sao lại vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Ta muốn đem xe gieo hạt kiểu mới này tới trước mặt bệ hạ và các đại thần diễu võ dương oai đã.
.Đúng thật là chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt mà không để ý đến hậu họa, Nguyên Mẫu Đơn vẫn luôn cho rằng Hàn Nghệ là đang giúp Nguyên gia tìm nhân tài, nhưng không thể ngờ, Hàn Nghệ thực ra là đang lợi dụng Nguyên gia áp bức Vân Hưu, hắn mới thật sự là người hái đào, những người khác đều là quân cờ.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ một hồi, nói: - Chàng thật bỉ ổi!
.Hàn Nghệ vỗ vỗ ngực của mình.
.- Ý gì?
.- Nàng không thấy là ta bây giờ đang mặc quan phục hay sao, có tên nào làm quan không bỉ ổi vô sỉ. Hàn Nghệ vừa nói vừa cười khà khà, nói: - Sau khi ta cởi bỏ bộ quan phục này ra, mới là Hàn Nghệ mà nàng yêu nhất.
.ps: Cầu đính duyệt, cầu đả thưởng, cầu nguyệt phiếu, cầu thôi tiến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận