Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1198.2: Sang hèn ở người

.Lý Tư Văn đột nhiên nói: - Này! Hàn Nghệ, trong này ngươi viết huân chương anh dũng gì đó, ta cũng nghe thấy không ít cảnh sát hoàng gia đang bàn luận chuyện này, sao ta không biết Cục Dân An chúng ta còn có thứ huân chương anh dũng này.
.- Đúng đúng đúng! Lúc nãy ta đã muốn hỏi ngươi chuyện này rồi. Trình Xử Lượng cũng nhìn Hàn Nghệ với vẻ mặt tò mò.
.Hàn Nghệ nói: - Cái này cũng là ta nghĩ đến vào lúc đó, ta cũng không có huân chương anh dũng gì, nhưng ta đã đang thiết kế rồi, đợi đến ngày trại huấn luyện khai giảng, chắc là có thể làm xong.
.Trình Xử Lượng hiếu kỳ nói: - Ngươi định phát ở trại huấn luyện?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta tin việc này có thể là tấm gương vô cùng tốt cho những học viên đó.
.Vi Đãi Giới đột nhiên nói: - Nhưng mà Hàn Nghệ, ngươi có từng nghĩ đến hay không, trước đây truy bắt trộm cướp đều là việc của tuần tốt, nha dịch, mà những người này phần lớn đều là do tiện dân đảm đương, bởi vì bọn họ thường hay có giao tiếp với tội phạm, hơn nữa còn có tính nguy hiểm nhất định, bởi vậy chưa từng có quý tộc đi làm những việc này, mà cảnh sát hoàng gia nghe tuy là sang trọng, nhưng kỳ thật việc làm cũng chẳng khác nha dịch là mấy, ngươi tuyên truyền như vậy, ta tin là rất nhiều người sẽ đột nhiên ý thức được cảnh sát hoàng gia là phải đối mặt với nguy hiểm, vậy sẽ khiến không ít người rút lui, ảnh hưởng đến việc chiêu sinh của trại huấn luyện.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Không biết ngươi có biết quý tộc có thói xấu mua bán hôn nhân hay không?
.Vi Đãi Giới gật đầu, có chút khó chịu nói: - Cái này ta có thể không biết sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng điều này ảnh hưởng đến danh vọng của quý tộc không?
.Vi Đãi Giới trầm ngâm không nói.
.- Theo như ta biết thì không có.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Vì sao? Bởi vì đây là việc quý tộc làm. Thật ra sự tình không phân biệt người sang hèn, người sang hèn chỉ là người mà thôi, cùng một việc, người khác nhau làm, có thể sẽ có hai cách nhìn hoàn toàn khác nhau, cũng giống như xuống ruộng trồng trọt, nông phu trồng, ngươi thậm chí còn không muốn liếc mắt nhìn, nhưng nếu bệ hạ đích thân xuống ruộng trồng trọt thì sẽ tạo nên sự ảnh hưởng rấ lớn. Cùng lý mà nói, việc nha dịch làm trước đây, trong mắt quý tộc, đây là việc của người hạ đẳng, nhưng hiện giờ quý tộc đích thân tham gia việc này, cách nói chắc chắn là khác nhau, người khác chắc chắn sẽ nói, cảnh sát hoàng gia ngươi một lòng vì dân, trừ hại cho dân, anh dũng kiên cường, không hổ là quý tộc, đốc học tu hành, không làm hỏng môn phong.
.Còn về phần nguy hiểm ấy mà, ta cũng cho rằng điều này sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng đối với Cục Dân An mà nói, lợi lớn hơn hại, ta đã xem tình hình chiêu sinh của trại huấn luyện, có không út quý tộc tham gia vào, ta không biết bọn họ có biết cảnh sát hoàng gia phải đối mặt với nguy hiểm hay không, nếu bọn họ không biết, lỡ như sau này bị thương, có thể sẽ còn tìm chúng ta gây chuyện, như vậy cũng đủ để chích ngừa cho bọn họ.
.- Điều này cũng đúng!
.Vi Đãi Giới gật gật đầu, lại nói: - Vậy còn chuyện về Dương Mông Hạo, các ngươi định xử lý thế nào?
.Hàn Nghệ nhìn sang Trình Xử Lượng nói: - Việc này vẫn phải Tổng cảnh ti làm chủ.
.Trình Xử Lượng khẽ nhíu mày, nói:
.- Kỳ thật ta cho rằng chuyện này cũng không có quan hệ lớn với Dương Mông Hạo, hơn nữa bản kiểm kiểm hắn viết cũng khá là sâu sắc, có thể hắn đã ý thức được sai lầm của mình, vậy thì không nhất thiết phải truy cứu tiếp nữa. Hơn nữa ta cho rằng tại sao Tiêu Hiểu lại bị thương, chủ yếu vẫn là vì đối phương nhiều người, cho dù chúng ta chế ngự được đối phương, nhưng trong tình huống không đủ nhân thủ, chúng ta rất khó hoàn toàn khống chế được đối phương, vậy nên có phải chúng ta cần nghĩ một biện pháp hay không.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Tổng cảnh ti nói không sai, nhưng nhân thủ không đủ vẫn luôn là nhược điểm của Cục Dân An chúng ta, bởi vậy ta không thể chỉ dựa vào diệu kế để bù đắp điểm này được, chúng ta có thể còn cần đến muốn ít dụng cụ để hỗ trợ.
.- Dụng cụ?
.- Ừm!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Việc này cứ giao cho Hiền giả lục viện đi.
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói: - Hiền giả lục viện? Đó không phải là nha môn phát minh nông cụ sao?
.Hàn Nghệ không vui nói: - Nghe cho rõ, là Hiền giả lục viện, nông chỉ là một trong số đó, còn có năm viện nữa, trong đó cũng bao gồm công học viện, ở đó chính là chuyên môn nghiên cứu chế tạo một loạt vũ khí.
.Trình Xử Lượng oa một tiếng, nói:
.- Không thể tưởng được Hiền giả lục viện các ngươi lợi hại như vậy!
.Hàn Nghệ giận nói: - Nhất định là ngươi không đọc Đại Đường nhật báo
.Hiền giả lục viện!
.Vân Hưu nằm trên giường của mình, ngón cái của chân phải khẽ lay động lên xuống, chỉ thấy trên ngón cái của y cột một sợi dây, kéo một cái quạt lớn ở phía trên phe phẩy trái phải, gió nhẹ man mát, thật là thoải mái, y lại dùng tay phải nắm chặt một cái tay vịn xoay tròn ở bên giường, chậm rãi lay động, chỉ nghe dưới giường vang lên tiếng cót két cót két, đầu giường từ từ nâng lên, y hơi điều chỉnh tư thế một chút, tay trái lại cầm lấy tay nắm ở đầu giường chậm rãi đẩy về phía trước, chỉ thấy mặt bàn ở đầu giường vẽ ra một đường vòng cung, di chuyển đến trước mặt y, y bưng một chén trà lên uống một ngụm, tay phải lần mò ở phía sau, nắm lấy một sợi dây thường, nhẹ nhàng kéo một cái, chỉ thấy một quyển sách mở ra từ trên kệ đầu giường chậm rãi hạ xuống, vừa hay rơi xuống bên cạnh y.
.Đây là sách Diêm Lập Bản đưa cho y, bảo y siêng năng học tập, nhưng Vân Hưu xem chưa đến một lát đã ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt cụp xuống.
.Cốc cốc cốc!
.Chợt nghe một tràng tiếng gõ cửa: - Vân Hưu, ngươi có trong phòng không?
.Là giọng của Hàn Nghệ.
.Vân Hưu hai mắt trợn ngược, ngồi phắt dậy.
.Bịch!
.Ngực đập thẳng vào mặt bàn đang treo lơ lửng, cái bàn không chắc chắn lắm bị cơ thể gầy gò của y đụng phải liền lật nghiêng trên giường, nước trà bắn ra khắp giường.
.- Vân Hưu! Người làm sao thế? Hàn Nghệ ở ngoài phòng hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên trong.
.- Không sao!
.Vân Hưu kinh hoảng lấy chăn đậy lại, xoay người muốn xuống giường, nhưng quên mất trên ngón chân còn đang buộc một sợ dây, vấp một cái, cả người lao từ trên giường xuống, vừa vặn đụng vào cái giá sách đang treo lơ lửng, lại nghe thấy một tiếng phựt vang lên, cái quạt lớn kia cùng giá gỗ đồng thời đổ sập xuống.
.Hàn Nghệ ở ngoài cửa nghe thấy bên trong đì đì đùng đùng, động tĩnh cũng không nhỏ, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây người, chỉ thấy Vân Hưu nửa thân trên nằm rạp dưới đất, nửa thân dưới treo trên mép giường, trong phòng thì một đống hỗn độn.
.- Xem ngươi đã phát minh ra cách dỡ nhà nhanh nhất rồi. Trôi qua hồi lâu, Hàn Nghệ mới chậm rãi nói.
.Vân Hưu sợ hãi liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, sau đó từ từ dán mặt trên mặt đất.
.Sau một nén nhang.
.Vân Hưu ngồi xếp bằng trên giường thấp, đầu cúi thấp, không buồn lên tiếng, khuôn mặt ngây ngô đỏ bừng bừng.
.Hàn Nghệ cố nhịn cười nói: - Lần sau khi thiết kế mấy cơ quan này, nhất định phải tránh phát sinh những chuyện này.
.Vân Hưu buồn buồn gật đầu vài cái.
.Hàn Nghệ cũng không nhẫn tâm trách cứ y, nghiêm mặt nói: - Vân Hưu, hôm nay ta tìm ngươi, là muốn ngươi làm giúp ta một thứ.
.Vân Hưu ngẩng đầu lên, không dám tin nói: - Ngươi ngươi còn dám bảo ta làm đồ giúp ngươi?
.- Tại sao không, lẽ nào chỉ vì ngươi làm cho phòng của mình hỗn loạn lên sao? Ngươi phải biết rằng, người không có bản lĩnh, hắn muốn làm hỗn loạn cũng không làm được. Hàn Nghệ cười cười, lấy từ trong ngực ra một tờ bản vẽ, đưa ra, nói: - Đây là còng tay ta nghĩ ra, tương lai sẽ dùng ở Cục Dân An, ặc, chính là để cho cảnh sát hoàng gia dùng, chắc ngươi đã nghe rồi chứ, nhưng mà chưa nghe cũng không sao, quan trọng là nguyên lý này đều đã vẽ trên bản vẽ rồi, ta hy vọng ngươi có thể thực hiện giúp ta.
.Vân Hưu nhận lấy, nghiêng đầu, vừa nhìn vừa gãy cằm, qua một lúc lâu, y mới nói:
.- Ta có thể bảo các trưởng bối kia làm giúp ta không.
.Hàn Nghệ không ngờ đợi hồi lâu mà chỉ đợi được một câu nói như vậy, chỉ đành cười gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận