Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1135: Làm người thần tử

.Vốn dĩ mọi người còn tưởng rằng sẽ là một buổi hội nghị dài đằng đẵng, kết quả là kết thúc rất nhanh.
.Hoàng đế đồng ý, thái tử tán thành, đại thần cũng tán thành, vậy thì còn cái gì để nói nữa.
.Thật ra cuộc hội nghị lần này, trọng điểm không phải ở việc có phế truất thái tử hay không, việc này đã là không thể thay đổi được, trừ phi Trưởng tôn Vô Kỵ còn nắm quyền, điểm mấu chốt là kết cục của Lý Trung!
.Mục đích chính của Hứa Kính Tông bọn họ chính là lập Thái Tử mới, tuy rằng có chút khác biệt trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ vốn dĩ là muốn cách chức Lý Trung ra khỏi kinh thành, nhưng mà mục đích chủ yếu đã đạt được là được rồi, dù sao Lý Trung cũng là con trai của Lý Trị, Lý Trị muốn bảo vệ Lý Trung, vậy ai dám nói nửa lời, hơn nữa Lý Trung cũng không phạm phải lỗi gì, chỉ dựa vào mấy lời vu oan giá họa của bọn họ, nếu thật sự đánh nhau, căn bản là chân đứng không vững.
.Thế nhưng nói trở lại, kỳ thực Lý Trị vốn không thích Lý Trung, đầu tiên, mẹ ruột của Lý Trung chẳng qua chỉ là một cung nhân, tình cảm với Lý Trị cũng không sâu, sau khi trở thành con của Vương Hoàng hậu, lại thành một con cờ do Trưởng tôn Vô Kỵ an bài ở Đông Cung, chẳng khác gì là cái gai trong lòng Lý Trị, bởi vì nếu còn Lý Trung, thì đối với Trưởng tôn Vô Kỵ mà nói, Lý Trị sẽ trở thành người có thể thay thế, bởi vậy lúc đầu khi đánh cờ, đúng thật là không trừ không được, chỉ có điều sau cái chết thảm của Vương hoàng hậu, trong lòng Lý Trị cũng có chút áy náy, lại theo sự ổn định của đại cuộc trong triều, Lý Trị liền cảm thấy không cần thiết phải làm khó Lý Trung nữa.
.Ở đây chỉ bàn luận việc phế truất thái tử, còn về lập ai lên làm thái tử thì không hề nói, trong lòng mọi người đều có tính toán, hơn nữa chắc chắn còn phải họp triều một lần nữa, đến lúc đó lại đề xuất cũng không muộn.
.Mọi người cũng không nóng vội nữa!
.- Chúng thần cáo lui!
.- Ừ!
.Lý Trị gật đật đầu, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói: - Hàn Nghệ, khanh ở lại, liên quan đến khoa cử, trẫm vẫn còn một vài việc muốn thương lượng với khanh một chút.
.Hứa Kính Tông bọn họ liếc nhìn Hàn Nghệ, mắt đầy nghi hoặc mà rời khỏi.
.Đợi bọn họ đi khỏi, trong điện chỉ còn lại Lý Trị và Hàn Nghệ.
.Lý Trị nhìn Hàn Nghệ, thản nhiên nói: - Hàn Nghệ, khanh có biết trẫm tại sao giữ khanh lại không?
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Không phải là vì chuyện khoa cử sao?
.Lý Trị nói: - Khanh nói xem?
.Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói:
.- Vi thần không biết.
.Lý Trị cười như không cười nói: - Không biết thật hay là giả vờ không biết.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần thật sự không biết.
.- Vậy được, để trẫm nhắc nhở cho khanh nhớ! Lý Trị cười một tiếng, nói: - Nếu như trẫm nhớ không sai, trong mấy ngày này, trọng thần trong triều hầu như đều dâng tấu đề xuất phế truất thái tử, duy chỉ có một mình khanh dâng tấu bảo vệ Thái tử, đến cả lúc nãy khanh cũng không bày tỏ thái độ.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần đích thực có dâng tấu bảo vệ Thái tử, lẽ nào vi thần đã làm sai rồi sao?
.Lý Trị nói: - Trẫm muốn biết lý do?
.Hàn Nghệ nói: - Phận làm thần tử, không phải là nên trung thành với bệ hạ và Thái tử sao?
.Lý Trị ngạc nhiên nói: - Chỉ như vậy thôi sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Vi thần có thể có được như hôm nay, đều là nhờ ơn chiếu cố của bệ hạ, tất cả những gì mà thần đang có cũng đều là bệ hạ ban cho, thần luôn ghi nhớ trong lòng, sự trung thành của thần đối với bệ hạ, trời đất có thể chứng giám, vậy thì tất nhiên cũng nên tận trung với Thái tử. Vi thần đã viết rất rõ ràng trong tấu chương rồi, thần cho rằng Thái tử không đến nỗi sai, cho dù có cũng không đến mức phải phế truất, lại bị người chỉ trích, vi thần thân là thần tử, đương nhiên sẽ tận trung với Thái tử, bảo vệ quyền lợi của Thái tử, đây là chức trách của vi thần.
.Lý Trị trầm ngâm một chút, nói: - Vậy có nghĩa là khanh phản đối trẫm lập Thái tử mới?
.Hàn Nghệ nói: - Bẩm bệ hạ, vi thần chỉ là cố gắng làm hết bổn phận của thần tử, không hơn.
.- Ý nói, chính là thần bảo vệ Thái tử, chỉ là vì thần là thần tử, thần không có con đường khác để lựa chọn, nhưng điều này không có nghĩa thần ủng hộ ai, hoặc phản đối người nào, nói cách khác, chính là thần trung thành với Thái tử, không phải là ai khác.
.Lý Trị nghe xong, mặt không chút biểu hiện, qua một hồi lâu, y mới nói: - Đúng rồi, về sách liên quan đến toán học mà khanh đưa, trẫm cũng đã xem qua một ít, cảm thấy tác dụng của toán học còn lợi hại hơn nhiều so với những gì trẫm nghĩ, đặc biệt là về mặt thống kê, đề mục trong sách khiến trẫm hiểu rõ, nếu như có thể sử dụng một phương pháp tính hợp lý để tính toán, thì có thể tiết kiệm được không ít tiền, hơn nữa ở rất nhiều phương diện cũng có thể trở nên chuẩn xác hơn, đặc biệt là về mặt chế tạo vũ khí và phòng thủ, có điều đối với nhân tài về mặt toán học, hiện nay là ít càng thêm ít, đúng như những gì khanh nói lúc trước, Hộ Bộ và Công Bộ quả thật cần nhân tài về mặt này, vì vậy trẫm dự định để toán học đặt sau thi khoa cử, bất kỳ thí sinh nào tham gia khoa cử, đều có thể tham gia khoa mục toán học, khanh thấy thế nào?
.- Bệ hạ thánh minh!
.Trước hết Hàn Nghệ hô to một tiếng, sau đó liền nói: - Nếu như vậy thì, số thí sinh thất bại trong Thường Khoa, vẫn còn có thể tận dụng Chế Khoa để làm quan, thật ra ban đầu thần cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng vi thần cảm thấy nếu như thí sinh một lòng chỉ muốn cầu được vận làm quan, không có hứng thú với toán học, vậy thì chiêu vào Hiền giả Lục viện cũng không phải là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ vi thần đã thay đổi cách nhìn về mặt này, bởi vì hiện nay các nơi đều không chú trọng đến toán học, dẫn đến thí sinh cũng rất không xem trọng, do đó đến cả bản thân họ cũng đều không biết, mình có có thiên phú ở mặt này, và có hứng thú với toán học hay không, để cho họ tiếp xúc một chút, cho họ có chút hiểu biết hơn về toán học, tự nhìn nhận lại rốt cuộc bản thân có thích toán học hay không, việc này cũng không phải là không thể.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Vậy được, cứ quyết định như vậy đi. Về nội dung đề thi toán học, trẫm sẽ giao cho khanh, Lý Thái sử, và Diêm Thượng thư.
.- Vi thần lĩnh mệnh.
.- Khanh lui được rồi.
.- Vi thần cáo lui.
.Hàn Nghệ vừa rời khỏi không lâu, Lý Trị đột nhiên nhìn vào phía sau tấm bình phong nói: - Nàng ra đi!
.Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ sau tấm bình phong, không phải Võ Mỹ Nương thì là ai.
.Lý Trị cười nói: - Hoàng hậu, nàng thấy người thầy Trẫm chọn cho Hoằng Nhi thế nào?
.Võ Mị Nương lại hỏi ngược lại: - Bệ hạ làm sao dám chắc chắn Hàn Nghệ không phải là cố ý làm như vậy?
.Lý Trị nói:
.- Vấn đề này quả thật trẫm cũng có nghĩ qua rồi, nhưng Hàn Nghệ thường nói, trên đời mọi người đều vì lợi ích mà đến, với địa vị của hắn hiện nay, vào Đông Cung cũng là chuyện sớm muộn, hắn sao còn phải làm như vậy? Có thể thấy được Hàn Nghệ hiểu rõ làm thần tử quan trọng nhất là cái gì.
.Không hề biết rằng Hàn Nghệ quả thật cũng không hiểu lắm, về vấn đề này, hắn không thể nghĩ được thấu đáo như bọn Hứa Kính Tông, bởi vì hắn chưa bao giờ trải qua, chỉ có điều đứng đằng sau hắn là Trưởng Tôn Vô Kỵ một người đa mưu túc trí, về việc phế lập thái tử, Trưởng Tôn Vô Kỵ còn lợi hại hơn bọn Hứa Kính Tông nhiều.
.Võ Mị Nương cười nói: - Tất cả đều do bệ hạ làm chủ.
.Lý Trị cười gật gật đầu, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong việc này, thật ra chuyện này chưa giải quyết xong, quả thật y cũng khó chịu.
.Về phía bên Hàn Nghệ vừa mới ra khỏi cửa cung, lên xe ngựa, lúc này toàn thân mới toát mồ hôi ra, hắn vừa lau mồ hôi, vừa nhăn trán nhíu mày, tự lẩm bẩm: - Thái tử? A--- chuyện này đúng là càng lúc càng phức tạp rồi, bỏ không được mà nghĩ cũng không xong, đúng là khiến người ta muốn thắt cổ mà!
.Kỳ thực hắn vẫn luôn lưỡng lự không quyết, trong lòng cũng không nắm chắc, con người tâm tư khó đoán, ai mà biết được bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, thế là hắn chuẩn bị hai bản tấu chương, cho đến sau cùng mới quyết định dâng bản tấu chương đó, đây tất cả là vì sự im lặng của Lý Trị lúc đầu khiến cho hắn cảm thấy Trưởng Tôn Vô kỵ đoán không sai, chỉ có điều cho đến lúc nãy khi Lý Trị mở lời, mới làm cho hắn hoàn toàn yên tâm.
.Song, bởi vì chuyện của Đông Cung hiện nay, đã náo đến mức gà bay chó nhảy, Đông Cung bất ổn thì triều đình bất ổn, triều đình không ổn thì đất nước càng không yên, đạo lý này thật ra rất đơn giản, Đông Cung đại diện cho tương lai, người bên cạnh Thái tử, tất nhiên sẽ không tầm thường, nếu như Lý Trị chậm chạp không hạ quyết định, có thể sẽ có một vài đại thần còn kiêng dè, đặt cược trên người Thái tử, cứ như vậy sẽ dẫn đến sự phân tách trong triều đình.
.Nếu không phải nắm chắc, Hứa Kính Tông bọn họ cũng không liều lĩnh như vậy.
.Nếu như đã quyết định rồi, vậy thì phải nhanh chóng tuyên bố, ổn định triều chính, đừng vì loại việc huyền niệm này mà làm tiêu hao nhiều quốc lực.
.Bởi vậy, không quá hai ngày, Lý Trị đã mở đại triều hội, thương nghị về việc của Thái tử.
.Bởi vì mấy đại thần cốt cán đều đã thông qua rồi, vây cánh của bọn họ đương nhiên ủng hộ, không hề xuất hiện bất cứ tranh chấp nào, nhưng toàn bộ đều nói tốt cho Thái tử, lòng dạ khoan dung, quá nhân hậu, đến ngôi vị thái tử cũng không cần, chỉ dựa vào phần độ lượng này, chắc chắn được phê chuẩn. Các đại thần qua loa một hồi, sau khi nhiều lần do dự không quyết, cuối cùng Lý Trị quyết định phế truất thái tử Lý Trung, phong gã làm Thứ sử Lương Châu, ban cho dinh phủ ở Trường An.
.Song, về việc lập thái tử mới, kiến nghị của các đại thần cũng là nhất trí, tán thành trưởng tử của Võ Mị Nương, Đại Vương Lý Hoằng làm Thái tử.
.Thế là Lý Trị lại hạ chỉ quyết định lập Đại Vương Lý Hoằng làm Thái tử.
.Trận chiến này phe phái của Võ Mị Nương lại đạt được toàn thắng!
.Hậu cung!
.Võ Mị Nương dáng vẻ lười biếng nằm trên giường thấp, trên miệng còn nở một nụ cười đắc ý, nàng ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi, nghĩ tới đây, trong mắt nàng ta đột nhiên hiện lên một chút oán hận, nếu như không phải trận hỏa hoạn đó, con trai của nàng ta sớm đã lên làm Thái tử rồi, nhưng mà rất nhanh nàng ta đã điều hòa lại, hưởng thụ không khí thắng lợi này.
.- Mẫu hậu, mẫu hậu!
.Chợt nghe một tiếng gọi non nớt thốt lên, một đứa bé năm sáu tuổi chạy vào.
.- Hoằng Nhi!
.Võ Mị Nương nhìn thấy con trai, vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
.Đứa bé này chính là đích trưởng tử của Võ Mị Nương, Thái tử Lý Hoằng!
.Võ Mị Nương một tay ôm lấy con, một tay cầm khăn thơm lau mồ hôi cho Lý Hoằng, nói:
.- Hoằng Nhi, xem con kìa, chạy đến mồ hôi đầy mặt, coi chừng cảm lạnh.
.Lý Hoằng nhìn mẫu hậu nói: - Mẫu hậu, nghe nói Trung ca ca không làm Thái tử nữa, phụ hoàng còn để cho hài nhi làm Thái tử, có phải là thật không?
.Võ Mị Nương cười nói: - Thì ra con là vì chuyện này đấy à, đúng vậy, bây giờ con đã là Thái tử rồi đó.
.Lý Hoằng nhướng mày lên nói: - Hài nhi không muốn làm Thái tử.
.Võ Mị Nương mặt biến sắc, nói:
.- Tại sao?
.Lý Hoằng nói: - Ngôi vị Thái tử vốn dĩ là của Trung ca ca, hài nhi sao có thể cướp của Trung ca ca được chứ.
.Ánh mắt Võ Mị Nương lóe lên vài cái, cười nói: - Con ngốc quá, là Trung ca ca con sức khỏe không tốt, có bệnh trong người, không chịu được lao lực, mới chủ động nói với phụ hoàng con từ chức Thái tử, phụ hoàng của con cũng vì lo lắng đến sức khỏe của Trung ca ca con, sợ ca ca quá lao lực, cơ thể sẽ không chịu nổi, mới để con làm Thái tử đấy, con là đang giúp cho Trung ca ca phân ưu, sao có thể nói là cướp được chứ.
.Lý Hoằng nói:
.- Thật sao?
.Võ Mị Nương nói: - Mẫu hậu sao có thể gạt con được, có điều bây giờ con đã là Thái tử rồi, phải ăn nói thẩn trọng, những lời như vừa rồi, không được phép nói nữa đâu đấy.
.- Ồ, hài nhi biết rồi! Lý Hoằng chẳng qua chỉ mới năm sáu tuổi, nói vài ba lời đã có thể đánh lừa được rồi.
.- Thật ngoan! Võ Mị Nương xoa xoa đầu của Lý Hoằng, nói: - Đi chơi đi.
.- Uhm, vậy hài nhi đi chơi đây !
.Lý Hoằng thi lễ xong, sau đó lại hào hứng hớn hở chạy ra ngoài.
.Lý Hoằng vừa đi, Võ Mị Nương lập tức biến sắc, nói: - Người đâu!
.Một cung nữ đi vào, nói: - Hoàng hậu có gì sai bảo?
.Võ Mị Nương nói: - Ngươi đi điều tra xem lúc nãy Thái tử hôm nay đã tiếp xúc với những người nào, đã nói những gì.
.- Nô tì tuân mệnh!
.Cung nữ tuân lệnh một tiếng, liền quay người đi ra.
.Chưa đến một lúc, liền nghe thấy vị cung nữ đó ở ngoài điện nói: - Nô tì tham kiến Đại Quốc Phu nhân.
.- Mẫu thân đến rồi!
.Võ Mị Nương vội vàng đứng dậy, ra cửa nghênh tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận