Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1051.2: Học viện quân sự Đại Đường

.Cái mặt già nua của A Sử Na Di Xạ đỏ bừng, khom người nhặt cái yếm đỏ và túi tiền lên, cất vào trong ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Đồng thời, đám người Khế Bật Hà Lực, Trình Xử Lượng vội vã tránh xa thằng nhãi này, tên này biết yêu pháp.
.Trên mặt Hàn Nghệ lại nở nụ cười người lẫn vật đều vô hại, đến đây, mọi người tới làm hại lẫn nhau!
.Đi vào trong đại sảnh, mọi người nhao nhao ngồi xuống.
.Khế Bật Hà Lực vẫn chưa thỏa mãn, nói:
.- Ta nói này Hàn Thị lang, cuộc thi của trại huấn luyện các ngươi thực sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt, chuyện này là ai nghĩ ra vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Trại huấn luyện bọn ta chú trọng tinh thần đoàn thể, đây là do bọn ta thiết kế.
.Cao Khản nói:
.- Vậy——Vậy sự phối hợp giữa những thứ kia thì sao?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói:
.- Đó là Độc Cô Giáo Úy nghĩ ra?
.Độc Cô Vô Nguyệt lập tức nói:
.- Hàn Thị lang quá khiêm tốn, kỳ thực một vài hoạt động trong sự phối hợp này đều là Hàn Thị lang nghĩ ra, ta chỉ là thêu hoa trên gấm thôi.
.Khế Bật Hà Lực kinh ngạc nói:
.- Hàn Thị lang, ta nói ngươi là một thương nhân, làm sao còn có thể biết những thứ này?
.Lý Trị cười ha hả, nói:
.- Khế Bật tướng quân, chẳng lẽ ngươi đã quên dẹp yên Tây Bắc lần này là ai chỉ huy ba quân toàn diệt toàn bộ chủ lực của A Sử Na Hạ Lỗ?
.- Đúng đúng đúng! Làm sao ta có thể quên mất chuyện này nhỉ, Hàn Thị lang cũng được coi là ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng.
.Khế Bật Hà Lực vỗ trán nói.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói:
.- Đại tướng quân quá khen, kỳ thực tất cả đều là nhờ có long ân cuồn cuộn của bệ hạ, nếu bệ hạ không tin tưởng vi thần, vi thần cũng không thể làm được tất cả chuyện này.
.- Ngươi đừng đẩy công lao này lên người trẫm.
.Lý Trị cười ha ha, trong lòng lại vô cùng đắc ý, thực ra mỗi một đại công Hàn Nghệ lập nên, đều có liên quan đến y, chính vì sự đặc cách đề bạt của y, mới có hào quang của Hàn Nghệ, thiên lý mã cũng cần Bá Nhạc đấy, lại nói với Hàn Nghệ:
.- Hàn Nghệ, tuy rằng sự sắp đặt lần này của các ngươi làm cho người ta mở rộng tầm mắt, nhưng trẫm lại vô cùng hiếu kỳ, vì sao ngươi lại sắp đặt như vậy, ví như cứu đồng sự của mình và cứu thiếu nữ?
.Không ít tướng quân liên tiếp gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Sở dĩ bệ hạ và các vị Đại tướng quân cảm thấy khó hiểu, đó là vì việc huấn luyện trong quân đội chính là làm thế nào để giết kẻ địch, bởi quân nhân chính là vì chiến tranh mà sinh ra, nhưng Cảnh sát Hoàng gia là vì trị an, là vì dân chúng, là đại diện cho chính nghĩa, sao có thể lấy việc giết người là việc chính, đương nhiên là phải lấy cứu người là việc chính.
.- Nói có lý!
.Lý Trị gật gật đầu, lại hiểu ra, quả thực sắp đặt như vậy, làm cho y cảm nhận được hào quang của Cảnh sát Hoàng gia.
.Trái lại Khế Bật Hà Lực không có hứng thú với điều này, nói:
.- Hàn Nghệ, sao ngươi huấn luyện bọn họ chỉnh tề như vậy, xem ra có thể oai hùng hơn cấm vệ quân của bệ hạ một chút.
.Rào rào rào!
.Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hàn Nghệ.
.Lý Tích nói:
.- Đại Đường ta có thể luyện binh nhất, không ai qua được Hầu Quân Tập, là tướng soái kỷ luật nghiêm minh nhất Đại Đường, nhưng về mặt kỷ luật và bề ngoài của Cảnh sát Hoàng gia, vẫn thắng quân Phi Hổ.
.Tiết Nhân Quý cũng gật đầu nói;
.- Bên trong này quả thực có rất nhiều chỗ làm cho người ta khen ngợi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đây đều là Độc Cô Giáo Úy huấn luyện.
.Độc Cô Vô Nguyệt lập tức nói:
.- Ta chỉ huấn luyện, phương pháp huấn luyện đều do Hàn Thị lang nghĩ ra.
.Khế Bật Hà Lực rời mắt, Hàn Nghệ là Tể tướng, phẩm giai so với hắn thì ông ta kém hơn, không tiện lôi đi lắm, nhưng Độc Cô Vô Nguyệt thì tốt, quan trọng là diện mạo xinh đẹp như vậy, hàng ngày nhìn cũng thoải mái, ha hả nói:
.- Vô Nguyệt, vào quân của lão phu, giúp lão phu luyện binh.
.A Sử Na Di Xạ nghiêng mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói:
.- Tiểu Hổ, vậy ngươi tới đội quân của ta đi.
.Đám Tiết Nhân Quý cũng muốn đào góc tường, nhưng người mở miệng đều là các đại lão, vai vế không đủ, chỉ có thể từ bỏ.
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu, nói:
.- Đa tạ sự ưu ái của Đại tướng quân, ta không muốn làm binh.
.Lý Trị thấy tình huống này không đúng lắm, ta để cho các ngươi xem cuộc thi, không phải để các ngươi đến đào góc tưởng của ta, ha ha nói:
.- Độc Cô Giáo Úy và Nguyên Giáo Úy đã nhậm chức ở Dân An cục, hơn nữa Dân An cục cũng cần bọn họ, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa.
.Lý Tư Văn, Trình Xử Lượng, Vi Đãi Giá đồng thanh nói:
.- Bệ hạ thánh minh!
.Khế Bật Hà Lực và A Sử Na Di Xạ đều xem thường đám người kia, các ngươi đã huấn luyện xong xuôi, còn chiếm cái nhà xí làm gì.
.Đột nhiên Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Bệ hạ, vi thần có bản tấu.
.Lý Trị sững sờ, nói:
.- Nói.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Vi thần cho rằng có thể ứng dụng trại huấn luyện lên phương diện quân sự.
.Học viện quân sự?
.Trong đầu Hàn Nghệ lập tức hiện lên một suy nghĩ.
.Lý Tích nghe vậy, trong mắt lập tức sáng lên.
.Lý Trị trừng mắt nhìn, nói:
.- Ứng dụng trên phương diện quân sự?
.Độc Cô Vô Nguyệt gật đầu nói:
.- Đúng vậy, học viên trại huấn luyện chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến, một khi có kinh nghiệm, bọn họ có thể trở thành binh sĩ tinh nhuệ ngay lập tức, quan trọng nhất là, mỗi người bọn họ đều biết chữ, bọn họ có thể hiểu rõ vô cùng chính xác kế hoạch tác chiến của cấp trên. Mà tướng lĩnh cấp thấp của triều đình ta, hơn phân nửa là không biết chữ, còn những tướng lĩnh có thể chỉ huy tác chiến trên chiến trường thực sự, đều là các tướng lĩnh cấp thấp, mà không phải Thống soái, bọn họ không thể hiểu được chính xác kế hoạch tác chiến của Thống soái, điều này liên quan đến toàn bộ tình hình chiến sự.
.Vi thần hết sức phản đối đưa võ tướng vào trong khoa thi cử, hành quân đánh giặc không phải chuyện của cá nhân, mà là một quần thể, một người này càng lợi hại, tướng sĩ dưới quyền không giỏi, vậy thì chắc chắn đánh không thắng, làm sao có thể lấy năng lực của một người để phán đoán. Bởi vậy vi thần đề nghị bệ hạ ứng dụng trại huấn luyện vào phương diện quân sự, chú trọng bồi dưỡng tướng sĩ trọn vẹn cho quốc gia, giả sử tướng sĩ khắp thiên hạ đều xuất thân từ trại huấn luyện, huấn luyện binh sĩ đều được thống nhất, vậy thì bất kỳ Thống soái cho dù dẫn theo binh sĩ nào của Chiết Xung Phủ, cũng sẽ không xảy ra tình trạng tướng không biết binh, binh không biết tướng, bởi vì mọi người đều xuất thân từ một trại huấn luyện.
.Đây là hiệu ứng hồ điệp*, không có Hàn Nghệ sẽ không có những lời này của Độc Cô Vô Nguyệt. Độc Cô Vô Nguyệt có hùng tâm tráng trí từ nhỏ, y không muốn làm một gã canh gác, trái tim của y vẫn ở trong quân đội, lúc nào y cũng suy nghĩ cường quân là thế nào, làm thế nào để tiêu diệt hết tất cả kẻ địch, hơn nữa y là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, y không thích Chiết Xung Phủ hiện giờ, cảm thấy tố chất của binh lính không cao, y hy vọng áp dụng chính sách tinh binh, như vậy đánh trận mới hăng hái, ở trại huấn luyện y nhìn thấy sự trưởng thành và thay đổi của những học viên này, mà bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân trong đó, vì sao lại như vậy, lại nghĩ có thể lấy cơ chế này chuyển dời vào trong quân đội hay không.
.* Hiệu ứng hồ điệp: Thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó.
.Lý Trị cũng cảm thấy phương án này rất tốt, nói:
.- Các vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.Khế Bật Hà Lực lập tức nói:
.- Thần thấy được.
.Các tướng lĩnh còn lại cũng rối rít gật đầu.
.Đột nhiên Lý Tích nói:
.- Tuy rằng biện pháp của Độc Cô Giáo Úy khả thi, nhưng lão thần vẫn cho rằng không thể xóa bỏ võ cử, ý nghĩa của võ cử không hoàn toàn ở chỗ đề bạt nhân tài cho triều đình, quan trọng hơn là chứng tỏ triều đình coi trọng quân đội, điều này vô cùng cần thiết, nếu tương lai có kiểu trại huấn luyện này, có thể để cho những người đỗ võ cử đến trại huấn luyện học tập.
.Độc Cô Vô Nguyệt vội vàng ôm quyền nói:
.- Tư Không nói đúng, là ty chức suy nghĩ không thấu đáo.
.Lý Trị gật đầu, nói:
.- Nếu các vị ái khanh đều cảm thấy khả thi, chứng tỏ điều này quả thực có thể giúp quân đội Đại Đường ta đã giỏi càng phải cố gắng để giỏi hơn, vậy sẽ thành lập một——nhưng trại huấn luyện này nên gọi thế nào?
.Hàn Nghệ thuận miệng nói:
.- Học viện quân sự Đại Đường.
.Trong mắt Lý Trị sáng lên, nói:
.- Cái tên này hay, sẽ gọi là Học viện quân sự Đại Đường. Độc Cô Giáo Úy, nếu đã do ngươi đề xuất, điều lệ chi tiết sẽ do ngươi trình lên.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Độc Cô Vô Nguyệt ôm quyền, nói tiếp:
.- Bệ hạ, phương pháp luyện binh, không chỉ ở chỗ huấn luyện, kinh nghiệm cũng rất quan trọng, binh không được lười biếng, nếu không sẽ hạ thấp sức chiến đấu của binh sĩ, vi thần cho rằng Đại Đường ta nên tiếp tục duy trì chiến tranh đối ngoại, làm cho binh sĩ có thể được mài dũa trong chiến trường.
.Nguyên Liệt Hổ nhíu mày.
.Lý Trị liếc mắt nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, nói:
.- Dường như lời nói của ngươi có hàm ý khác nhỉ?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Khởi bẩm bệ hạ, hiện giờ phản loạn Tây Bắc đã được dẹp yên, theo cách nhìn của vi thần, Đại Đường ta nên xuất binh chinh phạt Cao Ly, hoàn thành di chí vẫn chưa xong của tổ tiên, thu phục khu vực Liêu Đông, báo thù rửa hận cho con cháu Trung Quốc.
.Lời này vừa nói ra, không khí của toàn bộ yến hội lập tức trở nên vô cùng tế nhị.
.Tất cả Thống soái đều rộn rạo, thậm chí ánh mắt của Lý Tích len lén liếc về phía Lý Trị, không đánh trận, tác dụng của võ tướng sẽ ngày càng hạ thấp, giữa văn võ sẽ mất cân bằng, đương nhiên võ tướng muốn đánh trận.
.Nhưng sắc mặt của Lý Trị có chút cứng ngắc, ánh mắt trái phải chớp liên tục, từ từ nặn ra nụ cười.
.Đúng lúc này, đột nhiên Hàn Nghệ đứng ra, nói:
.- Bệ hạ, có một chuyện vi thần quên nói.
.Lý Trị nói:
.- Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Là như vậy, vi thần dự định mấy ngày sau, sẽ tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp cho những học viên này, hy vọng bệ hạ và các tướng quân có thể tới tham dự?
.- Buổi lễ tốt nghiệp!
.Lý Trị cười ha hả, nói:
.- Thú vị! Thú vị! Đến lúc đó, Trẫn nhất định tới tham dự. Trẫm mời các ngươi một ly, cảm tạ các ngươi đã bồi dưỡng một đám Cảnh sát Hoàng gia ưu tú như vậy cho trẫm.
.Những Thống soái này ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả trong mắt Lý Tích cũng hiện lên một chút thất vọng khó có thể để người khác phát hiện ra. Ngược lại mặt của Độc Cô Vô Nguyệt đưa ra kiến nghị này lại không hề thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận