Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 501: Các bạn nhỏ

.Hàn Nghệ không chỉ nói qua một lần, giờ mới là bắt đầu thôi, đáng tiếc chính là, đám công tử này cũng không nghe thấy, nếu không, bọn họ tuyệt đối không thể ngủ ngon giấc như vậy.
.Hôm sau.
.Trời vẫn chỉ mới tờ mờ sáng.
.Bịch bịch bịch!
.Chỉ một nháy mắt, tiếng trống dồn dập như trời rung đất chuyển vậy.
.- Trời ơi!
.- Lại tới nữa rồi.
.- Tiếng trống chết tiệt này.
.- Được rồi, được rồi, chúng ta thức dậy là được rồi, con mẹ ngươi đừng có gõ nữa, ầm ĩ chết người.
.- A —— ta sắp muốn điên lên rồi!
.Trong ký túc xá lập tức lại truyền tới từng tiếng động oán giận.
.Bọn họ hôm qua khổ cực một ngày, thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, gặp lúc này lại đang ngủ say, vừa lúc lại bị người đánh thức, như vậy là muốn lấy mạng người đấy, có một số người trực tiếp lấy đầu đập vào giường, tức đến muốn chết.
.Nhưng so sánh với lần đầu tiên, trong đó lại có chút phục tùng, bọn họ thà rằng bị đánh thức, cũng không muốn bị người dùng nước lạnh tạt tỉnh.
.Đều là vô cùng không tình nguyện từ trong chăn đứng lên, nhưng động tác lại rất chậm chạp, có một số người thậm chí còn ngồi ở trên giường ngẩn người ra.
.Đông đông đông!
.Lại là một tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
.Nghe được tiếng bước chân này, học viên trong ký túc xá động tác lập tức trở nên nhanh chóng hẵn lên, không cần nghĩ, nhất định là người hắt nước tới rồi.
.Cạch cạch cạch!
.Từng cánh cửa ký túc xá được mở ra.
.Nhưng khi bọn họ thấy cảnh tượng bên ngoài, không khỏi lại ngây ngẩn cả người, chỉ thấy ngoài cửa còn là hai tên lính giữ một cánh cửa, mặt khác, còn có một nhóm binh lính đứng ở phía trước ký túc xá, đứng ở phía trước nhất là đám người Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng, điểm khác biệt duy nhất là, có thêm Lư Sư Quái, thiếu đi Trưởng Tôn Xung.
.- Không phải là thức dậy sao, cần gì dàn trận lớn như thế?
.Thôi Hữu Du cắn chặt răng nói.
.Nhưng trong lúc y cầm chậu rửa mặt chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt, binh lính gác cửa đột nhiên cầm trường thương chặn ngoài cửa.
.Thôi Hữu Du sợ tới mức giật mình, lập tức nổi giận nói:
.- Các ngươi làm gì vậy?
.Không chỉ có y, ký túc xá còn lại đều gặp phải tình huống này.
.Ngay lập tức lòng người bàng hoàng.
.Lần này là muốn làm gì vậy?
.Hàn Nghệ đột nhiên tiến lên một bước, cất cao giọng nói:
.- Các vị không cần phải sợ, đối với các vị có thể đúng giờ thức dậy, ta cảm thấy rất vui mừng. Hôm nay ta đến nơi đây, là muốn nói cho các ngươi biết khi thức dậy rồi nên làm chuyện gì đầu tiên.
.Chuyện đầu tiên nên làm khi thức dậy? Không phải là tiểu tiện sao?
.Trên mặt bọn học viên hoang mang.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Hôm qua lúc xế chiều, ta đến kiểm tra qua ký túc xá của các ngươi, phát hiện một hiện tượng vô cùng tệ hại, chính là trong các ngươi, chỉ có năm mươi mấy người thu xếp lại giường chiếu, còn có bốn trăm mấy người trên giường đều lộn xộn, nơi đây chính là Hoàng cung, không phải là ổ chó của các ngươi, đừng mang thói quen xấu này đến nơi đây, nếu đúng lúc bệ hạ đến đây kiểm tra, nhìn thấy ký túc xá này, trong lòng sẽ nghĩ sao? Đây là một loại hành động làm nhục Hoàng cung.
.- Ngoài ra, đối với cá nhân các ngươi mà nói, cũng vô cùng tệ hại. Trong số các ngươi hơn phân nửa là xuất thân là quý tộc, tin rằng các ngươi từ nhỏ đã trải qua giáo dục rất tốt, hẳn sẽ không xa lạ chuyện mũ áo chỉnh tề. Thái Tông Thánh Thượng cũng từng nói. Lấy đồng làm kính, có thể sửa sang áo mũ. Sửa sang lại áo mũ của mình, sửa sang lại ký túc xá của mình, là chuyện nhất định cần phải làm của mỗi người, cũng thể hiện được tố chất cơ bản của một người, đối với Cảnh sát Hoàng gia mà nói, cũng rất quan trọng đấy.
.Bùi Thiếu Phong hừ nói:
.- Ngươi nói nhiều như vậy, không phải chỉ là để cho ta xếp chăn đệm chứ?
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Đúng là như thế.
.- Vậy ngươi cũng không cần phải làm như dàn trận chiến lớn vậy.
.- Ta chỉ là muốn cho các ngươi hiểu được, tầm quan trọngcủa chuyện này.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu các ngươi muốn có đầy đủ thời gian đi ăn sáng, hãy nhanh tay thu xếp gọn gàng lại giường chiếu của mình đi, ta xin nhắc lại một lần. Thực đường không thuộc ta quản lý, nếu vượt qua thời gian này, các ngươi cũng chỉ có đói bụng thôi, vì vậy không nên trả giá thêm với ta nữa, điều các ngươi cần làm là tuyệt đối tuân theo.
.Một đám học sinh giận mà không dám nói gì, dù sao những binh lính này đều là mài vũ khí đến sáng như tuyết, sáng đến bọn họ sợ trong lòng, mà con người Hàn Nghệ lại không ra bài như lẽ thường, trời biết người này lại chuẩn bị combo gì để chiêu đãi bọn họ.
.Không có cách nào khác, chỉ có thể trở về thu xếp lại giường chiếu của mình.
.Nhưng —— thu xếp lại giường chiếu?
.Từ chỉ hành động này thật sự quá xa lạ đối với bọn họ.
.Đây đều là việc mà hạ nhân làm nha!
.Rất nhiều người đều nhìn cái giường khó coi của mình, ngây ngốc ngẩn người ra, cũng không biết nên bắt tay từ đâu.
.Còn có một số người, lại là ngồi ở trên giường, làm bên này một chút, làm bên kia một chút, kết quả —— càng thêm hỏng bét.
.Hàn Nghệ và đám người Trình Xử Lượng tuần tra dọc theo hành lang trước cửa ký túc xá, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn lại càng cảm thấy đau đầu, nói cho cùng, chỉ là thu xếp lại giường chiếu thôi, nhưng nhìn thấy bọn họ dường như là nhìn thấy những người lại tham gia khoa thi nữa, buổi sáng trời rất lạnh, ai cũng đều mồ hôi đổ đầy đầu, mấu chốt là không có một cái nào được thu xếp xong.
.- Oa ——! Ta còn chưa có tỉnh ngủ sao? Tất cả những thứ này nhất định đều là ảo giác, ta rốt cuộc nhìn thấy gì nào, các ngươi đang giỡn mặt với ta sao? Hay là kháng nghị không tiếng động, nếu là như vậy, lòng ta sẽ dễ chịu rất nhiều đấy. Ta chỉ bảocác ngươi thu xếp lại giường của mình thôi, không phải bảo các ngươi thiết kế Hoàng cung —— Trời ạ! Ta thật sự cho rằng ống quần càng thích hợp với hai tay của các ngươi hơn, như vậy cũng sẽ không có người cười nhạo các ngươi —— Thật ra các ngươi hoàn toàn có thể làm thử một chút, dùng chân để thu xếp, ta tin rằng có thể sẽ thu được hiệu quả đấy, không, là nhất định sẽ thu được hiệu quả đó, bởi vì không thể tưởng tượng được còn gì tệ hại hơn được nữa —— Ta thực sự cảm thấy áy náy về chuyện này, thật sự, là ta đánh giá quá cao chỉ số thông minh của các ngươi rồi, cho nên giao nhiệm vụ khó khăn này cho các ngươi, thật có lỗi, thật sự là rất có lỗi —— Nói thật, ta cố gắng dùng mấy chữ thật có lỗi để hóa giải mấy câu làm nhục đang ngăn ở cổ họng ta, cũng như hôm qua ta đã nói qua, thật ra ta làm nhục các ngươi, cũng có thể xem như là đang trình bày một cái sự thật quá chính xác.
.Hàn Nghệ không ngừng kêu la, múa chân múa tay vui sướng, giọng điệu truyền cảm, cuốn hút.
.Đám người Lư Sư Quái, Trình Xử Lượng khi nghe được cả người đều run rẩy, cố sức nín cười, bọn họ thật sự là không muốn châm dầu vô lửa, những học sinh này thật sự rất đáng thương.
.Thật ra đừng nói là bọn họ, các binh lính ai ai cũng cau chặt mặt mày, chỉ có thể nói Phó Đốc Sát này rất thích trêu người.
.- Ngươi nói đủ chưa.
.- Lão tử con mẹ nó không làm nữa.
.- Không thu xếp nữa, không thu xếp gì hết.
.Những học sinh kia thật sự là không nhịn nổi. Vốn dĩ thu xếp giường chiếu đã là một chuyện vô cùng phiền lòng đối với bọn họ rồi, bên này còn phải bị Hàn Nghệ chế nhạo, bọn họ đã nhịn không được, nếu không phải binh lính gác cửa dùng trường thương sắc bén ngăn tại cửa, bọn họ thật sự sẽ lao tới xé nát Hàn Nghệ.
.Không có ai lại làm nhục người khác như vậy cả.
.Hàn Nghệ nói:
.- Làm gì? Ta nói sai à? Ta chỉ là kêu các ngươi thu xếp lại giường chiếu thôi, nhưng tự các ngươi nhìn lại đi, sau khi các ngươi thu xếp xong cái giường, còn tệ hơn so với vừa rồi. Trời đang rất lạnh, ta tới đây giám sát các ngươi thu xếp lại giường chiếu, ta dễ dàng lắm sao, các ngươi đang làm chậm trễ giờ cơm của ta, chẳng lẽ còn không cho ta oán trách vài câu sao.
.- Chúng ta chưa bao giờ thu xếp giường chiếu, ngươi kêu chúng ta làm sao thu xếp đây!
.- Ngươi làm như vậy rõ ràng là cố ý làm khó dễ chúng ta.
.- Buồn cười, quá buồn cười, ta chịu đủ rồi.
.Các học sinh đều trợn mắt tới tấp, trong đó còn bao gồm bọn Dương Mông Hạo.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nhìn các ngươi đi, nhìn các ngươi nóng nảy kìa, thật là làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Ta chỉ là bảo các ngươi thu xếp lại giường chiếu thôi, chỉ có vậy thôi, các ngươi nói thử đi yêu cầu này của ta làm khó dễ các ngươi đến cỡ nào? Chẳng lẽ bản thân các ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
.Thôi Hữu Du đột nhiên nói:
.- Phó Đốc Sát, ngươi rõ ràng chính là nhằm vào chúng ta, ngươi xuất thân là nông dân, từ nhỏ không có học hành gì cả, bởi vậy chữ của ngươi xấu không chịu nổi, khó có thể lọt vào trong tầm mắt, làm người ta buồn nôn, ngay cả trẻ cn ba tuổi cũng không bằng. Chúng ta xuất thân là quý tộc, cho tới bây giờ cũng không cần phải làm việc này, làm không tốt cũng là chuyện đương nhiên rồi.
.Bùi Thiếu Phong cười nói:
.- Đúng vậy, ta dùng chân viết chữ còn đẹp hơn rất nhiều so với ngươi đấy.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ lui lại một bước, vẻ mặt xấu hổ nhìn bọn họ.
.Các công tử lúc này tìm được cơ hội, đều công kích chữ của Hàn Nghệ, nói thô tục khó nghe lọt tai.
.Hàn Nghệ cả người run rẩy lên, đột nhiên giận dữ hét:
.- Đủ rồi!
.Thôi Hữu Du cười nói:
.- Xem ra Phó Đốc Sát bắt đầu hiểu rõ tại sao chúng ta lại oán trách rồi.
.Một trận cười ha ha vang lên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Không thể không nói một câu, các ngươi nói như vậy quả thật có lý. Là ta suy xét không chu đáo, đối với việc này ta cảm thấy thật có lỗi, các ngươi cũng đã cười nhạo chữ của ta, chúng ta như vậy là huề nhau rồi. Để bù lại sơ xuất của ta, ta thấy nên phái người đến dạy các ngươi thu xếp lại giường chiếu.
.Nói xong, hắn nói với Hình Ngũ:
.- Mời bọn họ vào đi.
.Sau khi Hình Ngũ tuân lệnh, thì lui xuống.
.Một lát sau, chỉ thấy đi tới một đám người, khuôn mặt mỗi người đều ra vẻ ngây ngô, không phải nói bọn họ không già dặn, mà bọn họ thật sự khoảng mười hai mười ba tuổi.
.Uất Trì Tu Tịch kinh ngạc nói:
.- Ngươi gọi lũ nhóc con tới làm gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Dạy các ngươi thu xếp lại giường chiếu đó! Trong tương lai bọn họ sẽ là giáo sư sinh hoạt của các ngươi, dạy các ngươi một ít kỹ năng trong sinh hoạt.
.- Phụt!
.Trình Xử Lượng lúc này thật sự nhịn không được rồi, cười ra tiếng, thầm nghĩ, thằng nhãi này Hàn Nghệ thật sự là một tên gian tặc.
.Đám người Lư Sư Quái, Độc Cô Vô Nguyệt cũng không nhịn được cười.
.Đúng như Hàn Nghệ nói đó, hắn thật sự là đang trả thù.
.- Cái gì?
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ngươi kêu lũ nhóc con này đến dạy chúng ta thu xếp lại giường chiếu, ngươi rõ ràng là đang làm nhục chúng ta.
.- Không, tuyệt đối không phải, ta thật sự đang giúp đỡ các ngươi.
.Hàn Nghệ cực kỳ chân thành nói:
.- Đầu tiên, bên trên chỉ bỏ ra chút tiền thôi, người lớn ta mời không nổi, bọn nó tốt đó, chỉ cần bao ăn bao ở là được, hơn nữa cho màn thầu là thỏa mãn rồi, không cần phải trả bất cứ thù lao gì cả. Còn nữa, bất kể khi học về thứ gì, đều là từ cạn đến sâu, như năng lực thu xếp lại giường chiếu bây giờ của các ngươi, bọn họ dạy các ngươi là dư dả lắm rồi, nếu mời người quá lợi hại đến đây, các ngươi ngược lại sẽ học không được. Đương nhiên, nếu các ngươi cho là mình lợi hại hơn bọn họ, ta có thể thu lại lời nói vừa rồi của ta, nếu làm không được, thì đừng có ở đó mà nhiều lời.
.Lệnh Hồ Tu Nhân nổi giận nói:
.- Cái gì là nhiều lời, nói đến đường hoàng như vậy, ngươi dám nói ngươi không phải cố ý đang chơi chúng ta.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Thánh nhân có nói, thông minh hiếu học, không ngại học hỏi kẻ dưới. Các ngươi bây giờ oán giận, chỉ là thể hiện một loại ngu muội, vì sao các ngươi không thể khiêm tốn học tập theo bọn nó, hoặc là, cố gắng chứng minh mình mạnh hơn bọn nó, lải nhải oán giận, sẽ giúp các ngươi học được thu xếp lại giường chiếu của mình sao? Nếu có thể, ta đồng ý bỏ cả ngày đi nghe các ngươi oán giận? Hay là, các ngươi cho rằng thánh nhân nói như vậy là sai rồi? Ồ, thiếu chút nữa quên nói cho các ngươi biết, về chuyện sạch sẽ trong ký túc xá, sẽ ghi điểm khi kiểm tra đánh giá đấy, không thông qua việc này, cho dù mặt khác các ngươi ưu tú thế nào, cũng không thể thông qua kiểm tra đánh giá, Dân An cục tuyệt đối không nhận một người ngay cả giường đều cũng thu dọn không tốt. Mặt khác, ký túc xá ngăn nắp sạch sẽ kém nhất, sẽ lợi dụng ngày nghỉ quý giá của các ngươi để quét mảnh đất trống phía trước này.
.- Ngươi ——!
.- Còn nữa, các ngươi có thể lựa chọn bị một đám trẻ con ép ra ngoài Trại huấn luyện hoàng gia, ta sẽ không ngăn cản các ngươi.
.- Không phải là thu xếp lại giường chiếu sao? Ta cũng không tin ta làm không được.
.Thôi Hữu Du nổi giận nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta cũng nghĩ như vậy.
.Nói xong, hắn vỗ vỗ tay nói:
.- Các bạn nhỏ, bắt đầu làm việc.
.- Vâng!
.Một đám trẻ con cùng kêu lên đáp lại, sau đó mỗi người đi đến một căn ký túc xá, không có một người nào lặp lại đấy.
.Rất rõ ràng là đã sớm phân công xong rồi, nói cách khác, vừa rồi Hàn Nghệ như vậy làm nhục bọn họ, chỉ là gài một cái bẫy, cho bọn họ chui vào bên trong thôi.
.- Đại ca, thật ra thu xếp lại giường chiếu rất đơn giản, các huynh thông minh như vậy, nhất định vừa học là biết ngay thôi.
.Các bạn nhỏ ngây ngô này, dường như vẫn còn có chút sợ hãi các công tử này, lúc nói chuyện, trong ánh mắt rất sợ hãi.
.- Hừ!
.Nhóm công tử này tức giận đến cũng chỉ có thể dùng một chữ độc nhất này để đáp lại.
.Nhất là Uất Trì Tu Tịch, chỉ có thể dùng cái đầu đi đập vào cánh cửa, là đập thật sự đó, bịch một tiếng, y đã tức điên quá sức, một chút cũng không cảm thấy được đau đớn.
.Kêu một đứa bé đến dạy bọn họ thu xếp lại giường chiếu?
.Còn có chuyện gì làm nhục người khác hơn chuyện này chứ?
.Những đứa bé này thấy tình huống này, cũng không dám đi nói lung tung nữa, yên lặng bước đến trước giường, bắt đầu thu xếp lại, một đôi tay nhỏ bé dường như có ma lực vậy, vừa rồi bọn họ thu xếp cỡ nào cũng thu xếp không xong cái giường, trong chớp mắt đã trở nên ngăn nắp sạch sẽ.
.Uất Trì Tu Tịch liếc mắt nhìn trộm, lập tức kinh ngạc không ngừng, không kìm nổi đi đến trước giường, nhìn đệm chăn gần giống hình vuông kia, há to mồm,
.- Ngươi —— ngươi làm như thế nào vậy? Hạ nhân nhà ta cũng xếp không tốt bằng ngươi đó.
.Đứa bé kia nói:
.- Việc này rất đơn giản đấy, chỉ cần kiên nhẫn một chút là được rồi, ta xếp lại một lần đi.
.Nói xong, cậu lại thu xếp lần nữa.
.Năng lực tự lo liệu của bọn họ tuy rằng không kém, nhưng bản lĩnh xếp chăn này, vẫn là do Hàn Nghệ dạy đấy.
.Những ký túc xá còn lại cũng giống như thế, từ lúc đầu tức giận, khinh thường, đến khiếp sợ, lại đến ngoan ngoãn đứng ở một bên học tập.
.Phục rồi!
.Cái này không có cách nào không phục đấy!
.Cách xếp này thật sự là rất kinh khủng, bọn họ thật sự không làm được.
.Rất nhanh, tất cả học viên cũng bắt đầu học cách xếp chăn.
.Một đám trẻ con kiên nhẫn theo chân bọn họ giảng dạy, việc này nếu đổi lại Hàn Nghệ mà nói, sẽ không có kiên nhẫn thế này đâu.
.- Ha ha! Nhìn đi, ta xếp xong rồi, cũng đơn giản thôi, ha ha, ta thật sự là quá thông minh.
.Uất Trì Tu Tịch học được mấy lần, cuối cùng cũng xếp ra dáng rồi, điều này làm cho y cảm thấy rất có thành tựu, hoàn toàn quên mất vừa rồi Hàn Nghệ làm nhục y, sờ cái đầu của đứa bé kia nói:
.- Nhóc con, đại ca có phải thông minh lắm không!
.Đứa bé bị làm cho sợ rồi, yếu ớt gật đầu.
.- Ha ha ——!
.Uất Trì Tu Tịch vui vẻ không thôi nói:
.- Nhóc con, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, đi về nhà chơi bùn đi.
.Đứa bé lắc đầu, nói:
.- Đại ca, chiều nay đệ còn phải dạy các huynh giặt quần áo, phơi quần áo, cùng với làm sao quét dọn ký túc xá.
.- Ách.
.Một câu nói kia khiến nhiều công tử hốc mắt đều đỏ lên.
.Chênh lệch này thật đúng là rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận