Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 620.1: Chân tâm anh hùng

.- Làm... làm thế nào?
.Dương Mông Hạo cầm cái cuốc, khẽ run, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên trán xuống, người ta là cày đồng đang buổi ban trưa, mới có mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, tên ngốc này cuốc còn chưa dính vết đất đã mặt đẫm mồ hôi rồi.
.Triệu Thiên phú cười ha hả nói: - Tiểu Mông, không phải là ngươi rất giỏi sao, sao không động thủ, chúng ta đều không biết trồng trọt, vẫn đang đợi đại đội trưởng ngươi đến dạy chúng ta đấy.
.Dương Mông Hạo mấy cân mấy lạng, gã biết quá rõ ràng rồi.
.Dương Mông Hạo nhìn Triệu Thiên Phú vẻ đáng thương.
.Lúc này, bên cạnh có một người đi tới, nói: - Tiểu Mông, từ nhỏ ta cuốc đất ở nhà, để ta dạy các ngươi đi.
.Dương Mông Hạo vừa thấy người này, lập tức mừng rỡ, vội nói: - Được được được, vậy để Mạnh Tam Ca thị phạm đi.
.Mạnh Tam Ca này là người xuất thân sĩ binh, mà sĩ binh hiện giờ tương đương với nông dân, chắc chắn là một hảo thủ cuốc đất.
.Thôi Hữu Du bọn họ chẳng tốt hơn Dương Mông Hạo chỗ nào, ai nấy đều cầm cuốc, đứng thành một vòng trong, ngươi nhìn ta, ta nhìn gã, cũng không biết nên làm gì.
.Cũng coi như mấy tên ngốc bọn họ, rõ ràng là không biết cuốc đất, nhưng cứ phải đi cùng nhau.
.Hàn Nghệ trong ruộng bên cạnh đột nhiên cao giọng nói: - Đã nói làm người không thể mất gốc a! Nhưng mà có những người chỉ biết ăn lương thực, nhưng không biết lương thực này làm sao mà có, thật là đáng thương a!
.Thôi Hữu Du bọn họ đều trợn mắt lườm Hàn Nghệ.
.Ngôn Hào đột nhiên đi qua nói: - Thôi công tử, Vi nhị công tử, hay là để ta giúp các người cuốc nhé.
.Cảm tình này tốt a!
.Mấy người đều sắc mắt vui vẻ, nhưng lập tức lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ dường như cũng không chú ý đến bọn họ.
.Mấy người vốn định chấp nhận, nhưng lướt mắt nhìn qua, phát hiện rất nhiều con cháu quý tộc đều đang học những con cháu nhà nghèo này cuốc đất như thế nào, chẳng biết lúc nào, tất cả mọi người trở nên nhiệt tình hẳn lên, dường như cảm thấy vui vẻ vì mình có kỹ năng mới.
.Vẫn là câu nói đó, người không phải cỏ cây, không thể vô tình, trải qua sự tiếp xúc mấy ngày này, đặc biệt là sau khi bọn họ bắt đầu giảng bài, quan hệ của mọi người đã dần dần trở nên hòa hợp hơn, quan niệm giai cấp dần dần xóa nhòa, hơn nữa bọn họ cũng nhắc nhở bản thân từng giây từng phút, phải học tập tổ tiên, bởi vì bọn họ không cảm thấy học họ cách cuốc đất là một kiểu sỉ nhục.
.Thôi Hữu Du, Vi Phương bọn họ thấy, lại liếc nhìn nhau một cái.
.Vẫn là Tiêu Hiểu sảng khoái, nói: - Một mình ngươi đã có thể cuốc được bao nhiêu đất, ngươi cứ việc dạy chúng ta cuốc như thế nào đi, dù sao chúng ta cũng đang làm việc thiện.
.Vi Phương bọn họ cũng liên tục gật đầu.
.Ngôn Hào cười nói: - Vậy được! Thật ra cuốc đất vô cùng đơn giản, mấy vị công tử thông minh tuyệt đỉnh, chắc chắn vừa học là biết ngay.
.Tại sao Hàn Nghệ coi trọng Ngôn Hào, cũng là bởi vì người này thông minh, sở dĩ lúc nãy gã nói như vậy, chính là gã cũng đoán được Thôi Hữu Du bọn họ sẽ không biết cuốc lắm, hơn nữa cũng cho bọn họ một lối thoát.
.Trịnh Thiện Hành ở bên bờ ruộng đang đôn đốc mọi người, nhìn thấy những con cháu quý tộc này giao lưu hòa hợp như vậy không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
.Thật ra giúp đỡ lẫn nhau cũng một trong những mục đích của "nhiệm vụ khẩn cấp" mà Hàn Nghệ an bài lần này, bởi vì trước lúc này vẫn đều là con cháu quý tộc giúp đỡ con cháu nhà nghèo học tập tri thức, kiểu giúp đỡ đơn phương này bất lợi với việc đoàn kết, Hàn Nghệ nhất định phải khiến bọn họ hiểu được giúp đỡ lẫn nhau, kiểu hữu tình này mới là đáng quý nhất.
.Nhưng bên Hàn Nghệ cũng chẳng tốt bao nhiêu, Hàn Nghệ biết cuốc ruộng, dù sao trước đây ở Mai thôn hắn cũng thường xuyên giúp nhà Dương Lâm cuốc ruộng, đã học được không ít kiến thức, Lư Sư Quái cũng biết, nhưng Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ ba người thì hoàn toàn không biết cuốc ruộng, thế là Hàn Nghệ và Lư Sư Quái liền bắt đầu dạy bọn họ cuốc ruộng như thế nào.
.Trong quá trình dạy, Hàn Nghệ phát hiện tính cách đặc trưng của mấy người bọn họ rất rõ ràng, Nguyên Liệt Hổ thuộc phái kích động, thích động thủ, không thích nghe người khác thuyết giáo, ngươi chưa nói mấy câu là gã ta đã vung cuốc lên, còn nói Hàn Nghệ quá dông dài.
.Còn Trưởng Tôn Diên dường như có chút tự ti, lúc y còn chưa học đã nhận định chắc chắn mình không học được, tính tích cực không cao.
.Còn Lư Sư Quái thì thật là cẩn thận tỉ mỉ, chú trọng tính thực dụng, đối với bất cứ chuyện gì y đều vô cùng chấp nhất.
.Mà Độc Cô Vô Nguyệt chính là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cũng giống như khuôn mặt không có một khiếm khuyết của y, hết sức chú trọng chi tiết, ống tay áo và ống quần của y đều xắn lên hết sức đẹp mắt, tuy y chưa từng cuốc đất, nhưng y không giống như Nguyên Liệt Hổ, Trưởng Tôn Diên, nóng lòng muốn làm nhanh, trước khi cuốc y đều suy nghĩ một lượt, cuốc cũng hết sức chậm, nhưng chỗ đất y cuốc nhìn còn đẹp mắt hơn, cũng tiêu chuẩn hơn cả hai người biết cuốc là Hàn Nghệ và Lư Sư Quái, quan trọng hơn là, trên người y chẳng dính một chút bùn đất nào.
.Còn cả Vương Huyền Đạo không đến kia, thật ra y cũng đã phái một vài người đến, nhưng y chết cũng không chịu đến đây, bởi vì chỗ này quá bẩn, y ghét ở cùng với người bẩn.
.- Phù... ! Mệt quá a! Ta nghỉ một lát, ta nghỉ một lát.
.Trưởng Tôn béo ú vung cuốc một lúc đã mệt đứt hơi, đi sang một bên, lấy khăn rải trên mặt cỏ sau đó mới ngồi xuống, cầm lấy bình nước, nhưng đã trống rỗng, dù sao thì y cũng béo, thiếu nước, bình nước mang theo chốc lát đã uống hết rồi, thế là hỏi: - Hàn Nghệ, ở đây chỗ nào có nước uống?
.- Nước đến đây! Nước đến đây!
.Nghe thấy một tiếng kêu vui vẻ.
.Chỉ thấy sườn núi bên kia có một đám người đi xuống, xông lên trước nhất chính là Hùng Đệ và Tiểu Dã, hai người bọn họ mỗi người xách một thùng nước, còn có đám người Thẩm Tiếu, Hoa Tử, ngoài những người này ra, phía sau bọn họ còn có một đám phụ nữ và trẻ con đi theo.
.Sau khi từ trên sườn núi đi xuống, các nàng lập tức xách thùng nước đi về phía bờ ruộng, đặt thùng trên bờ ruộng, những đứa trẻ kia hết sức hiểu chuyện bưng những bầu nước chứa đầy nước suối cho các đại ca ca đang cuốc đất giúp bọn họ, còn những phụ nhân lão nhân kia thì cảm động nước mắt rưng rưng, luôn miệng nói lời cảm ơn những học viên này.
.Cuộc sống của bọn họ vô cùng gian khổ, thuộc dạng đói kém, trụ cột trong nhà đã không còn hoặc là đã tàn phế, con cái thì chưa trưởng thành, tuy nói vương triều Đường cũng có những giúp đỡ đối với tướng sĩ chết trận, tiền trợ cấp chính là bắt đầu từ triều Đường, luật pháp cũng có ghi rõ, nhưng có ích gì, không có người cày cấy a, có những phụ nhân thậm chí phía trước cõng một, phía sau cõng một xuống ruộng làm việc.
.Cày bừa vụ xuân đối với bọn họ mà nói thật sự là việc vô cùng gian nan.
.Bởi vậy bọn họ vô cùng cảm kích những người đến đây giúp đỡ bọn họ.
.Điều này khiến rất nhiều học viên có chút thụ sủng nhược kinh, bọn họ vốn là bị Hàn Nghệ lừa đến đây, trong lòng vẫn mang oán hận, bởi vậy khi bọn họ bưng bát nước này, nghe lời cảm ơn của mọi người, trong lòng thấy rất ngại ngùng, đặc biệt là những con cháu quý tộc, bọn họ chưa từng cảm nhận sự cảm kích xuất phát từ tâm gan này, trong lòng không những không thấy vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy rất hổ thẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận