Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 822.1: Biện pháp ngu xuẩn

.Gần đây phía nam vùng ngoại ô cũng thực sự là không yên ổn. Mấy ngày trước đây, Chử Toại Vương vừa rời đi mỗi ngày lại nghênh đón khách nhân mới.
.Kèm theo từng tiếng khóc rợn gáy, chỉ thấy một đám người chậm rãi đi tới.
.Những người này đúng là huynh đệ tỷ muội của Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi, lớn nhất đã sáu bảy mươi tuổi, nhỏ nhất là hài nhi cùng lắm cũng chỉ trong tã lót. Mặc dù chỉ có hai người Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi nhưng bọn họ đều là xuất thân từ đại gia tộc, vì việc này mà bị liên quan dính dáng tới. Thực tế là số người này không phải ít, Lý Nghĩa Phủ kia cũng không phải loại lương thiện, trước kia cũng có không ít lần bị những đại gia tộc này áp chế, chèn ép, cuối cùng bây giờ vùng lên đổi đời rồi lại không chỉnh cho bọn họ vào chỗ chết sao. Thật ra thì thế này vẫn coi là ít người đấy, chỉ là thân nhân trực hệ của hai người Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi, nếu không phải có một pho tượng phật là Trưởng Tôn Vô Kỵ kia còn đang ngồi ở triều đình thì số người này e rằng còn phải tăng lên thêm vài lần.
.Trước đó không lâu, bọn họ vẫn là phong quang vô hạn, nhưng mà chưa bao lâu thì cũng đã trở thành tù nhân.
.Khiến người ta chỉ có than thế sự vô thường a!
.Tại một đỉnh nhỏ trên đồi, bốn người đứng chính là Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành và Thôi Tập Nhận.
.- Còn nhớ rõ mấy năm trước, khi đó chúng ta tới nơi này đưa tiễn Giang Hạ Vương, từng nói qua hy vọng sẽ có một ngày có thể bãi bỏ quy chế liên đới. Thật không nghĩ tới là ngày hôm nay cảnh tượng này lại một lần nữa xuất hiện trước mắt chúng ta, so với mấy năm trước đều không có chút nào thay đổi cả.
.Trịnh Thiện Hành ngồi chồm hổm ở trên sườn núi nhìn qua những người đó, tự giễu cười nói:
.- Nếu đến việc nói mà không làm, chỉ sợ trên đời không ai có thể so mà vượt qua mấy người chúng ta rồi.
.Lư Sư Quái tự giễu cười, nói:
.- Vẫn là Hàn Nghệ nói đúng, nếu không phải làm dơ bẩn chính mình thì sao lại có thể đem nước bùn tẩy rửa đi.
.Mấy người bọn họ không ngờ vẫn quá cố chấp với cái gọi là quân tử việc nên làm và việc không nên làm. Bọn họ vừa muốn mở ra khát vọng trong lòng lại không muốn bôi đen cả thân mình. Nếu như lúc trước bọn họ tích cực giúp đỡ Lý Trị thì hiện tại không chừng cũng là một bước lên mây, cũng có thể mở ra khát vọng hoài bão trong lòng. Nhưng vì bọn họ đối với việc này thể hiện rất là tiêu cực, thậm chí còn cố ý tránh xa ngoài việc này, nhất là sự kiện yếm thắng lúc kia, khi Vương Huyền Đạo không muốn chỉ chứng Vương hoàng hậu, làm cho Lý Trị buông tha cho bọn họ.
.Nhưng nếu các ngươi không làm còn có rất nhiều người giành giật để làm, người nào đó muốn rời khỏi có thể sống được thì cứ đi.
.Thôi Tập Nhận bỗng nhiên hướng về phía Vương Huyền Đạo bên cạnh đang trầm mặc không nói, nói:
.- Huyền Đạo, nhà các ngươi không có ý định dùng viện thủ sao?
.Vương Huyền Đạo thoáng cúi đầu nhìn chăm chú vào con rùa đen nhỏ trong tay nói:
.- Đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu, ai còn dám cùng bọn họ dính dáng quan hệ, nhà của chúng ta hiện tại chỉ cần bảo vệ chính mình, một mẫu ruộng còn có ba phần đất.
.Ba người đều nhìn về phía Vương Huyền Đạo, mặt lộ vẻ lo lắng.
.Vương Huyền Đạo nói rất đúng, việc này giờ mới bắt đầu mà thôi, một đời vua một đời thần, hơn nữa máu tanh gió lốc còn đang ở phía sau, ai cũng đều có thể liên lụy dính dáng trong đó.
.Ngày mùa thu ấm áp, trong hoa viên hoàng cung, Hàn Nghệ cùng Võ Chiêu Nghi bước dạo trên thảm cỏ.
.Đối với Võ Mị Nương mà nói, họa lớn trong lòng cuối cùng đã giải quyết xong, còn hung hăng làm nhục Vương hoàng hậu một phen nên trong lòng vô cùng vui sướng.
.Kỳ thật nàng cũng không dễ dàng, nàng mười bốn tuổi vào cung, đến nay đã mười tám năm, trong thời gian đó nàng chịu bao ức hiếp và làm nhục, nếm đủ mọi đau đớn mà mọi người không thể tưởng tượng nổi. Và bây giờ đây tất cả đều dùng hai tay của mình để tranh giành trở lại, nàng cũng không cảm thấy mình thua thiệt bất cứ kẻ nào, đây không phải trời cao ban tặng mà là nàng không ngừng đấu tranh dùng cả tính mạng của mình đoạt tới.
.Hơn nữa, việc này phá vỡ cục diện lũng loạn, độc quyền của quý tộc. Phải biết rằng nàng là một nữ nhân lần đầu tiên đặt sang một bên những luân thường đạo lý, đây là thành quả vô cùng tài ba.
.Võ Mị Nương đang thỏa sức hưởng thụ thắng lợi này vui sướng, cười nói:
.- Nghe nói ngươi vẫn đi tống tiễn Chử Toại Lương?
.Nàng cảm thấy Hàn Nghệ hẳn là đi diễu võ dương oai một phen.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, Hàn Nghệ đi tống tiễn Chử Toại Lương nhất định đã đi thông báo với Lý Trị rồi, nói:
.- Dù sao lúc trước ông ta đối với ta coi như là có ơn tri ngộ, chỉ là ta không có nhận thôi.
.- Chỉ thế thôi sao?
.Võ Mị Nương lại nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Mặt khác, ta cũng muốn nói cho ông ta biết ông ta bại ở chỗ nào, đâm toạc nhuệ khí của ông ta, tránh cho ông ta tự cho là mình đúng, giống như người trong thiên hạ đều thua thiệt ông ta vậy.
.Võ Mị Nương nghe được tò mò nói:
.- Ta cũng muốn nghe xem Chử Toại Lương kết cục bại ở chỗ nào?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Đây chẳng qua chỉ là suy đoán của ta, nếu nói ra Chiêu Nghi có thể đừng chê cười.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Đây là hiển nhiên.
.Vì thế, Hàn Nghệ đem những lời bản thân đã nói với Chử Toại Lương kia nói cho Võ Mị Nương, vẫn ý nghĩa cũ không đổi, chẳng qua khẩu khí và cách diễn đạt thay đổi rất nhiều.
.Võ Mị Nương trầm ngâm một hồi lâu, hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Không thể tưởng tượng được chỉ bằng những lời nói của bệ hạ, ngươi liền có thể đoán ra dụng ý tiên đế.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Nếu như những việc này đều không sảy ra, ta đây cũng khó có thể đoán ra dụng ý của tiên đế, ta chỉ là căn cứ vào tình hình hiện tại để suy ra ý định của tiên đế xưa kia, với lại điều ta nói chưa chắc đã đúng, ai biết tiên đế rốt cục là có ý gì, việc này không thể coi là bản lĩnh được.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, bỗng nhiên mặt lộ vẻ buồn rầu, khe khẽ thở dài.
.Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn có chuyện gì buồn phiền? Hàn Nghệ hơi lo lắng thoáng nhìn chợt hiểu được, nói:
.- Chiêu Nghi là vì tiên đế và Chử Toại Lương cảm thấy phiền lòng sao.
.Võ Mị Nương sững sờ, gật đầu nhẹ.
.Sau đó việc phế Vương qua đi, dĩ nhiên là lập Võ rồi. Nhưng lập Võ mà nói, Võ Mị Nương và Lý Trịnh mãi mãi không vượt được qua cái ngưỡng Lý Thế Dân này, câu nói kia của Chử Toại Lương nói rất hay, Võ Mị Nương từng là tài nhân của Lý Thế Dân, chuyện này thế nhân đều biết, các ngươi làm sao có thể dấu diếm được. Ngươi chuyện loạn luân thì cũng thôi đi, khiêm tốn một chút, ngươi còn kiêu ngạo như vậy, chuyện loạn luân kia người trong thiên hạ sẽ chê cười các ngươi.
.Võ Mị Nương lại nhìn về phía Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi có có biện pháp nào không?
.Bời vì ngày hôm đó Hàn Nghệ cũng ở hiện trường, nàng cũng không ngại bàn bạc việc này với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ trầm ngâm nói:
.- Việc này vẫn cần tận lực không đề cập tới thì tốt hơn.
.Võ Mị Nương thở dài nói:
.- Nếu có thể ta đương nhiên cũng hy vọng không đề cập tới, nhưng chỉ sợ có người “mượn gió bẻ măng” tổn hại uy danh của bệ hạ.
.Hàn Nghệ thầm nghĩ, đây là sự thật hết sức bình thường, dưới tình thế này chỉ có thể dùng cách lừa gạt thôi, nghĩ đến lừa gạt, hắn không kìm được, tâm niệm lay động, nói:
.- Chiêu Nghi, thực ra ta có một biện pháp ngu xuẩn, chẳng biết có được không?
.Võ Mị Nương vội vàng nói:
.- Nói mau.
.Hàn Nghệ nói:
.- Việc này tất cả mọi người đều biết, khẳng định là không thể giấu diếm được, chỉ có thể hơi giả bộ một chút. Sao Chiêu Nghi không kể chuyện khi xưa tiên đế bị bệnh liệt giường, thấy bệ hạ luôn luôn ở bên hầu hạ, chăm sóc, cố ý đem Chiêu Nghi ban cho bệ hạ.
.Võ Mị Nương không kìm nổi mắt sáng ngời, chủ ý này tốt.
.Nếu nói như vậy cả sự tình cũng chỉ có ba đương sự, Lý Trị, Võ Mị Nương và Lý Thế Dân. Lý Thế Dân hiện tại đã chết rồi, chỉ còn lại hai đương sự, hai người bọn họ lại là đồng lõa, bọn họ muốn nói thế nào ngươi điều tra cũng đều không được. Kể từ đó, việc này hợp pháp chẳng khác nào Võ Mị Nương cùng Lý Trị thừa kế từ Lý Thế Dân, đúng là thừa kế hợp pháp.
.Nhưng vì sao Hàn Nghệ nói đây là một biện pháp ngu xuẩn, chính là bởi vì lời nói dối thì không chịu nổi sự cân nhắc. Thiên hạ mỹ nữ nhiều vô kể, Lý Thế Dân không ngu xuẩn đến mức đem vợ bé của mình ban thưởng cho con trai của mình. Chuyện này kẻ ngu si cũng đều biết là giả rồi, nhưng vấn đề là Lý Thế Dân cũng không có khả năng đứng ra bác bỏ, quan còn đều có hai miệng huống chi Hoàng đế, lại trong tình huống không có bất kỳ chứng cớ nào, đương nhiên là Hoàng đế nói là chính xác, chẳng khác nào việc này chính là đem tiếng xấu cho Lý Thế Dân. Là Lý Thế Dân mắc bệnh hồ đồ rồi, chứ không phải là ta háo sắc.
.Bất kể như thế nào, đều đưa ra một lời giải thích vô cùng chính thức, ngươi chỉ có thể ở phía dưới khoa môi múa mép, không dám đứng ra nói bởi vì ngươi không đủ chứng cớ chứng minh lời ta nói là giả dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận