Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 480: Chồng chất như núi.

.Rắc rắc. !
.Một đám chim chóc đập cánh, từ một mảng lá cây rậm rạp bay ra.
.Lại nghe được một tiếng hí dài, chỉ thấy con ngựa ô cường tráng ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra từ trong một bụi cỏ rậm rạp, trên lưng ngựa ngồi một người, thân mình thẳng đứng, mặt không chút biểu tình, hai mắt như đuốc lộ ra một cỗ thần sắc không thể mạo phạm, một người một ngựa này coi như là ăn ý mười phần.
.Lại nghe được trong bụi cỏ phát ra hai tiếng vang, chỉ thấy hai người hầu theo sau xuất hiện, hai vai và trên lưng đều treo con mồi, một người trong đó hưng phấn nói: - Đại công tử ngươi thật sự là lợi hại, lúc này mới bao lâu, liền săn được nhiều thế này rồi.
.Người trên lưng ngựa đó lại chỉ là không có biểu tình gì "Ừ" một tiếng, mà ánh mắt lại hướng tới một cô gái đứng cách hơn mười bước phía trước, bất đắc dĩ nói: - Tỷ, ngươi đây là đang gian dối.
.Nàng kia lại nói: - Vô Nguyệt, đệ còn nhớ khi tỷ lần đầu tiên truyền thụ binh pháp cho đệ, từng nói qua cái gì không?
.Cô gái này chính là Tiêu Vô Y, mà vị công tử này dĩ nhiên là là Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi hơi nhíu mày nói: - Binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa).
.Tiêu Vô Y cười nói: - Đệ không có quên là tốt, lấy ra đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Nhưng Mẫu Đơn tỷ cũng coi như là tẩu tẩu ta.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta là tỷ của đệ, nàng là tẩu tẩu đệ, cái quan hệ thân thân thích này, chẳng lẽ đệ không phân biệt được sao, hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn cũng chỉ là tẩu tẩu trên danh nghĩa của đệ thôi.
.- Tẩu tẩu cũng chia danh và thực?
.Độc Cô Vô Nguyệt cảm thấy có chút kinh ngạc.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Đó là đương nhiên, đệ mau nhanh lấy ra, đừng ép ta động thủ với đệ.
.Độc Cô Vô Nguyệt hai mắt rủ xuống, nhẹ nhàng thở dài, phất tay, tên hạ nhân mới vừa nói liền lập tức mang con mồi đưa đến.
.Tiêu Vô Y sau khi nhận được con mồi, lập tức vui vẻ ra mặt, nói: - Vẫn là Vô Nguyệt đệ ngoan nhất. Tỷ liền đi trước đây. Ồ, đệ đợi chút hãy đi ra, đừng để lộ dấu vết.
.Độc Cô Vô Nguyệt "Ừ" một tiếng.
.Người hầu kia nhìn Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Đại công tử, như vậy được chứ?
.Độc Cô Vô Nguyệt chỉ nói: - Nàng là tỷ ta.
.Sau nửa canh giờ.
.Hùng ưng bay lượn trên không phát ra vài tiếng phá không
.Chỉ thấy đám người Nguyên Ưng, Trịnh Thiện Hành đứng trên khoảng đất trống trước khu rừng rậm rạp, mỗi người đều có thu hoạch.
.- Nguyên Mẫu Đơn, tỷ thua.
.Tiêu Vô Y đứng trước một đống con mồi, kia là xuân phong đắc ý đến bức nào, cũng không biết có phải hay không là bởi vì nàng từ nhỏ đã theo Lý Tĩnh học được binh pháp, dẫn đến cái tư tưởng binh bất yểm trá đã thâm căn cố đế và trong lòng nàng, nàng cũng không vì gian trá mà cảm thấy nửa điểm xấu hổ, ở trong mắt nàng chỉ có thắng và bại, cái tư tưởng này là do Lý Tĩnh dậy nàng, chẳng qua Lý Tĩnh nói đến là việc trên chiến trường, mà nàng lại ứng dụng vào trong cuộc sống. Đây là sự khác biệt giữ nam nhân và nữ nhân.
.Nguyên Mẫu Đơn vừa nhíu mày ngài, đột nhiên ánh mắt liếc về phía Độc Cô Vô Nguyệt đứng ở nơi xa nhất, cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, Nguyên Thứu đứng ngáp ở một bên đột nhiên nói: - Tiểu muội, ngươi cũng thật sự là bướng bỉnh nha, một chút cũng không kính già yêu trẻ, luôn luôn ức hiếp người ca ca thật thà này. Lần này lại càng quá đáng, không ngờ đem ca ca như người làm để sai khiến. Khiến ca giúp muội khiêng con mồi, thật sự là vô lý, mau đem một ít con mồi của muội lấy đi.
.Nói đến phần sau, ông ta vẫy tay một cái.
.Người hầu bên cạnh ông ta, lập tức đem toàn bộ con mồi trong tay mang đến chỗ Nguyên Mẫu Đơn, con mồi của Nguyên Ưng để xuống bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn. Lập tức hiện ra ưu thế áp đảo.
.Tiêu Vô Y nhất thời ngẩn ra, vội vàng kêu ầm lên: - A a a, các ngươi đây là gian dối nha.
.Nguyên Ưng kinh ngạc nói: - Gì? Gian dối? lời này làm sao như vậy được? Ta đây thân làm ca ca chiếu cố một chút muội muội, giúp nàng cầm một ít vật nặng, cái này hợp tình hợp lý a! Ngươi cũng có thể khiến Vô Nguyệt giúp ngươi cầm nha. Dù sao các ngươi đều là bối chữ Vô đấy.
.Một câu nói kia bị nghẹn Tiêu Vô Y đầy mặt đỏ bừng,
.- Ngươi.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Vệ Quốc Công chẳng lẽ không có dạy muội, gậy ông đập lưng ông đạo lý sao.
.Tiêu Vô Y giận nói: - Buồn cười, hai các ngươi huynh muội ức hiếp ta một, không biết xấu hổ sao, chẳng lẽ ta vốn không có đệ đệ sao. Nói xong nàng liền hướng tới Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vô Nguyệt, đệ còn không qua đây hỗ trợ.
.Độc Cô Vô Nguyệt lộ ra một tia buồn bực nói: - Tỷ, cho dù ta cho tỷ hết, tỷ vẫn thua.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, không khỏi lại nhìn hướng ba người Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Thôi Tập Nhận, nhưng lại nhìn con mồi của bọn họ, lại so sánh, không khỏi mắng: - Mấy người các ngươi sao lại vô dụng như vậy, mới săn được một ít mồi như vậy.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Các cụ nói rất hay, lên núi nhiều có ngày gặp hổ (đi đêm lắm có ngày gặp ma)
.Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái đều là cười mà không nói.
.Tiêu Vô Y hoàn toàn nổi giận, chỉ cảm thấy chúng bạn xa lánh, đột nhiên nhớ tới mình còn có một trượng phu không gì không làm nổi, đột nhiên khanh khách mỉm cười, nói: - Can gia gia (ông nuôi) còn từng dạy ta một kế, đó chính là minh tụ sạn đạo, ám độ Trần Thương (giương đông kích tây). Mẫu Đơn tỷ thắng ta thì như thế nào, dù sao vừa rồi không có trừng phạt đấy, nếu là tiểu Hổ thua bởi Hàn Nghệ, vậy các ngươi nguyên gia sẽ là mất hết mặt mũi.
.Nói đến giống như tự mình đem tất cả con mồi tặng cho Hàn Nghệ vậy.
.Đám người Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành đều trợn mắt.
.Nguyên Ưng cười ha hả nói: - Một chiêu dương đông kích tây thật khá, tuyệt vời, tuyệt vời.
.Cái tên con ông cháu cha lão tổ đáng giận này, vì sao ta mỗi lần đụng vào ông ta, ta đều là ở thế hạ phong. Tiêu Vô Y cắn răng hừ nói: - Ông đã không tin, vậy chúng ta đánh cuộc một hồi như thế nào?
.Nguyên Ưng cười tủm tỉm nói:
.- Nghe nói ngươi gần đây muốn mở một tiệm Vô Y Cầm, nếu ngươi thua, ngươi hãy đem Vô Y Cầm của Vô Y Cầm điếm tặng cho ta.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được không khỏi mím môi cười.
.Tiêu Vô Y khó chịu nhất là bị người ta khích, nhất là người Nguyên Gia, nghĩ thầm rằng, ta ngay cả mình đều đã thua bởi Hàn Nghệ, còn để ý đến cái cửa hàng đàn này sao. Nói: - Được! Nếu ông thua, trừ cái thân xác thối của ông ra, ta cái gì cũng muốn, bao gồm ưng của ông, đám bằng hữu lang cẩu của ông, còn có con sóc con ông để trong lồng nhực, ta muốn ngay trước mặt ông, đem chúng nó toàn bộ giết đi.
.Nguyên Ưng mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí, mặt lộ vẻ khiếp đảm vẻ, lắc đầu nói: - Không hổ là nữ ma đầu, quả thực đủ lòng lang dạ sói đấy, không đánh cuộc, không đánh cuộc, đánh cuộc gì đều được, duy chỉ có cái này không được.
.Đám cẩu này và hùng ưng kia chính là đồng bọn tốt nhất của ông ta, ông ta biết Tiêu Vô Y đã rất tức giận rồi, Tiêu Vô Y dưới loại trạng thái này, chính là việc gì cũng có thể làm, vạn Nhất Nguyên Liệt Hổ thua, vậy ông ta khẳng định phải quỵt nợ trốn chạy đấy.
.- Thật sự là nhát như chuột.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nhưng mà sau khi Nguyên Ưng nhượng bộ. Làm cho nàng không hiểu tại sao đối với Hàn Nghệ rất là tin tưởng, lại nói: - Vậy không bằng như vậy, ta dùng Vô Y Điếm của ta đánh cuộc với Nữ Sĩ Các tại Bắc Ngõ của tỷ.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Muội cũng không nên quên, tiệm của muội vẫn là thuê của ta đấy, như vậy cái đánh cuộc này không khỏi cũng quá không công bình. Như vậy đi, muội vừa mới bắt đầu buôn bán. Khó tránh khỏi rất cần tiền, ta dùng năm trăm quan đánh cuộc với Vô Y Cầm của muội, nếu muội thua, Vô Y Cầm của muội phải sửa thành Mẫu Đơn Cầm. Thế nào?
.Lan Lăng Tiêu thị mặc dù là cao cấp quý tộc, nhưng tài sản vẫn không thể so cùng nguyên gia, không có khả năng tùy tùy tiện tiện xuất ra năm trăm quan cho Tiêu Vô Y buôn bán, một trăm quan chỉ sợ đều ngại nhiều nha.
.Tiêu Vô Y nói: - Một lời đã định.
.Nguyên Mẫu Đơn thông minh một đời, lại như thế nào cũng không ngờ rằng, Tiêu Vô Y chính là vợ của Hàn Nghệ. Hơn nữa Hàn Nghệ chưa bao giờ khiến vợ hắn thất vọng qua, sự tín nhiệm giữa hai người, thì không cần phải nói ra.
.Vừa dứt lời, chợt nghe được trong rừng có người lớn tiếng kêu la, - Mệt chết ta, mệt chết ta.
.Chỉ thấy một người phi ngựa nhảy ra, so sánh với Độc Cô Vô Nguyệt tôn quý, người phi ngựa này càng hiện bá khí.
.Nguyên Liệt Hổ chạy gấp tới trước mặt mọi người.kéo dây cương, tuấn mã đứng thẳng. Hơi có vẻ kinh ngạc nói: - Các ngươi nhanh như vậy đi ra.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Chúng ta vừa rồi không có cùng người đánh cuộc, không cần tận tâm tận lực như vậy.
.Nguyên Ưng nói: - Tiểu Hổ, con mồi của các con đâu?
.Nguyên Liệt Hổ ha hả nói: - Ở phía sau rồi, tuy nhiên hơi nhiều một chút, vì vậy bọn họ chạy tương đối chậm.
.Chỉ thấy bốn năm người từ trong rừng nhấp nhô đi ra, trên vai khiêng con mồi thì không cần nói. Một người còn kéo một con mồi rất lớn.
.Càu nhàu một tiếng, Trán Tiêu Vô Y bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Liệt Hổ, Con mồi trong rừng này sợ rằng đã bị ngươi săn hết.
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nói: - Làm gì đến mức đó, dù sao ta nhìn thấy đều ở nơi này.
.Nguyên Ưng nhìn chung quanh, nói: - Thời gian cũng sắp hết rồi. Như thế nào Hàn Nghệ tiểu tử kia còn không có đi ra.
.Tiêu Vô Y trong lòng bắt đầu yên lặng cầu nguyện rồi, Hàn Nghệ, lần này chàng nhất định phải thắng, bởi vì chuyện này liên quan tôn nghiêm vợ chồng chúng ta.
.Chợt nghe trong rừng vang lên tiếng ca, - La la la! La là la! Ta là một thợ săn nhỏ, không đợi bình minh đi tìm mồi, một mặt đi một mặt nhìn, hôm nay nai con đi đâu vậy, cũng chỉ bắn được một con chim nhỏ. La lá la.
.Thuận theo tiếng hát vui vể, chỉ thấy Hùng Đệ đầy sinh lực đi ra, trên đầu còn đội một cái vòng cỏ.
.Tiêu Vô Y thấy Tiểu Mập như vậy sung sướng, trong lòng không khỏi vui vẻ.
.- Đại tỷ tỷ.
.Hùng Đệ nhìn thấy Tiêu Vô Y, vội vàng chạy tới, gỡ cái vòng cỏ trên đầu xuống, giơ giơ lên, nói: - Đại tỷ tỷ, nhìn có được không?
.- Đẹp đẹp.
.- Hì hì. Đây là Hàn đại ca mới vừa rồi giúp ta làm đấy.
.- Mới mới vừa rồi.
.Tiêu Vô Y buồn bực nói: - Không phải là đệ đi săn sao?
.Hùng Đệ ồ một tiếng: - Cái này là tại thời điểm trước lúc con mồi xuất hiện, Hàn đại ca giúp ta làm đấy, hắn còn dạy ta một bài hát săn mồi.
.Làm vòng cỏ? Ca hát? Tiêu Vô Y chỉ cảm thấy một trận đầu choáng váng hoa mắt, liền hai canh giờ, kia nhất định phải giành giật từng giây nha, còn có tâm tư làm vòng cỏ? nhưng nghĩ lại, không đúng, Hàn Nghệ không giỏi dùng cung, hơn phân nửa là dựa vào Tiểu Dã, Tiểu Dã mới là trọng yếu nhất, vì thế vội vàng hỏi nói: - Tiểu Dã đâu rồi?
.- Tiểu Dã và Hàn đại ca bọn họ ở phía sau rồi. Tỷ xem, bọn họ đi ra rồi.
.Hùng Đệ tay chỉ về phía rừng cây bên kia.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ, Dương Phi Tuyết, Tiểu Dã ba người vừa nói vừa cười đi ra.
.Tiêu Vô Y đầy cõi lòng chờ mong nhìn phía phía sau của bọn họ, đột nhiên, nàng ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, vội vàng hướng Hùng Đệ dò hỏi: - Tiểu Mập, các ngươi hôm nay đi ra có dẫn theo hạ nhân không?
.Hùng Đệ lắc đầu nói: - Không có. Hơn nữa Phượng Phi Lâu chúng ta cũng không có tôi tớ, Hàn đại ca nói tất cả mọi người là bình đẳng đấy.
.Nguyên Ưng cười dài nói: - Cái này chính là văn hóa của Phượng Phi Lâu?
.Hùng Đệ gật gật đầu.
.Nguyên Ưng ha hả cười, nói: - Thú vị, thú vị.
.Khi nói chuyện, Hàn Nghệ đã đã đi tới, hắn tả hữu vừa nhìn, nói: - Ta không có vượt qua thời gian chứ.
.Nguyên Ưng cười nói: - Cái này thì không có.
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi cũng đừng có nói là ngay cả một con mồi ngươi cũng không săn được nhé.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngược lại bắt được một chút.
.Tiêu Vô Y vội vàng nói: - Chỉ có một chút sao?
.Trong lòng Hàn Nghệ quá cảm động, không thể tưởng được nàng khẩn trương như vậy vì ta. Nói: - Xem như một ít đi.
.- Ở nơi nào? Ta cái gì cũng không thấy, ngươi cũng đừng nói là nhét vào trong túi quần đấy nhé? Nguyên Liệt Hổ tưởng thật còn cẩn thận xem xét.
.Ngươi mới nhét vào trong túi quần đấy. Ta trong túi quần, chỉ có một con hùng ưng có thể cất cánh bất cứ lúc nào. Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện là như vầy, trong quá trình săn thú ta đột nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, ngươi xem mấy người chúng ta mỗi người thân đơn lực mỏng, lại không có có gì có thể giúp đỡ, thật sự là gánh không nổi, kính xin các vị thứ lỗi, theo ta mọi người cung quá đó xem.
.Nguyên Ưng khoát tay nói: - Không sao, không sao, vậy chúng ta hãy cùng Hàn Nghệ qua đó xem con mồi mà hắn săn được.
.Tiêu Vô Y khẩn trương cẩn thận liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhìn ở trong mắt, nghĩ thầm rằng, cái này hà tất phải căng thẳng như vậy. Nhưng hắn cũng không biết rằng xảy ra chuyện gì, chỉ có thể suy đoán tò mò, dẫn theo mọi người lại đi vào trong rừng cây.
.Đi được một hồi lâu, đoàn người lại đi tới bên dòng suối nhỏ đó. Hàn Nghệ chỉ vào khối đá lớn nói:
.- Ta đã đem con mồi đặt ở phía sau khối đá đó.
.Nguyên Liệt Hổ gấp gáp, bước vài bước lên đã tới, đi đến phía sau khôi đá, nhưng này vừa thấy, hai tròng mắt trâu chút nữa thì rơi ra.
.Lúc này, đám người Nguyên Ưng cũng đã tới, nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng phía sau khối đá, không khỏi đều là trợn mắt há hốc mồm.
.Cảnh tượng phía sau khối đá chỉ có thể dung một câu để hình dung, đó phải là chồng chất như núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận