Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 808: Nhân tố quyết định

.Đây đúng là cao trào liên tiếp nổi lên, lên bổng xuống trầm, không ai dự đoán được sẽ là kết quả này.
.Lý Trị chuồn đi nhanh như chớp, hoàn toàn không cho Trưởng Tôn Vô Kỵ cơ hội tiếp tục cầu xin, không nói sẽ giết, nhưng cũng không cứ qua bỏ như vậy.
.Thị vệ cấm quân mở cửa đi vào, vừa nhìn người đang đứng ở trong này cũng không khỏi giật mình toát mồ hôi, đây đây là có chuyện gì chứ? Nhưng không có cách nào, Lý Trị đã không biết đi đâu rồi, nhưng thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ ở đây, cũng không dám làm bừa, đi lên, nhẹ nhàng nói: - Hữu phó xạ, đắc tội rồi.
.Chử Toại Lương lảo đảo đứng lên, hồn bay phách lạc, áy náy liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ một cái, lúc này ông ta cũng hiểu mình đã quá vội vàng cầu thành rồi, cho nên chữa lợn lành thành lợn què.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn trong lòng hận muốn chết, cục tất thắng, đều bị ngươi chơi đến suýt nữa cả tính mạng cũng không giữ được! Nhưng vừa thấy bộ dạng đầu rơi máu chảy của Chử Toại Lương, cũng không đành lòng tái trách cứ ông ta, dù sao cũng là chiến hữu nhiều năm, gật gật đầu, ra hiệu ông ta không cần lo lắng, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.
.Cứ như vậy, Chử Toại Lương dũng mãnh bị hai gã cấm quân dẫn ra ngoài.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên liếc mắt nhìn tấm bình phong, trong mắt hiện lên một tia sát khí, tất cả của tất cả chuyện này đều là vì nữ nhân đằng sau tấm bình phong kia, khẽ hừ một tiếng, sau đó liền cùng Vu Chí Ninh đi ra ngoài.
.Bọn họ vừa đi, Hàn Nghệ và Võ Mị Nương đồng thời khẽ thở phào ra, liếc nhìn nhau, mặt lộ vẻ mỉm cười, kỳ thật hai người đều đã toát mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối là tìm được đường sống trong chỗ chết.
.Một câu nói kia của Võ Mị Nương đã tuyệt đối xoay chuyển toàn bộ cục diện, hơn nữa ý nghĩa không nằm ở lần đàm phán này, mà là có ý nghĩa vô cùng sâu xa, bởi vì vốn dĩ Lý Trị đã biết sợ rồi, trong lòng cũng tưởng rằng câu nói này thật sự quá khó để nói ra, không cẩn thận là uy vọng của mình cũng sẽ bị tổn hại cực lớn, loạn luân nói ra thật mất mặt a, bởi vậy lúc đó Lý Trị muốn thỏa hiệp rồi, nhìn từ lợi ích của bản thân y, cũng không nên tiếp tục tranh luận thêm nữa.
.Nhưng một câu nói này của Võ Mị Nương, khiến Lý Trị hoàn toàn xóa bỏ ý định này, tình huống hiện giờ, Lý Trị đã mất đi lựa chọn thỏa hiệp rồi, chỉ có thể tiếp tục đấu tranh, câu nói này của Võ Mị Nương chẳng khác gì đã cứu chính Võ Mị Nương một mạng.
.Sau khi Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương đi không lâu, Lý Trị lại quay ngược trở lại.
.- Vi thần (thần thiếp) tham kiến bệ hạ.
.Lý Trị liếc nhìn Võ Mị Nương, nói: - Mị Nương, lúc nãy nàng cũng quá to gan rồi. Thật ra bản thân y cũng sợ chết khiếp, tình tiết này hoàn toàn không có trong sự sắp xếp.
.Võ Mị Nương thoáng nhìn Hàn Nghệ, thấy tên này cúi đầu không nói, lập tức ngầm hiểu, quỳ xuống, nói:
.- Chử Toại Lương khinh người quá đáng, lúc đó thần thiếp thật sự hận không giết được ông ta, xin bệ hạ trị thần thiếp tội chết.
.Lý Trị vội vàng đỡ nàng ta dậy, cười nói: - Nàng đây cũng là vì gì chứ, trẫm cũng không trách nàng, thật ra câu nói đó của nàng cũng được coi như đã giúp trẫm rồi. Trong lúc nói, ánh mắt liếc xéo sang Hàn Nghệ, y mơ hồ cảm thấy Hàn Nghệ đã bỏ ra không ít sức.
.Lúc nãy hắn đã là đâm lao phải theo lao, tiếp tục đàm phán là chuyện không thể nào, một hoàng đế và ba lão già đàm luận loạn luân có phải là việc đúng hay không, chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng đã vô cùng xấu hổ, một câu nói của Võ Mị Nương, trực tiếp chuyển rời sang chủ đề khác, nên Lý Trị mới có thể thoát được.
.Lý Trị lại hỏi: - Hai người nghĩ nên xử lý Chử Toại Lương thế nào?
.Võ Mị Nương hừ lạnh một tiếng, nói: - Lão thất phu kia khinh người quá đáng, bệ hạ không thể tha cho ông ta được a!
.Việc đã đến nước này, nàng cũng bất chấp lễ nghi gì đó, mở miệng là chửi ngay.
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, khanh nghĩ như thế nào?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nghĩ nên thả Chử Toại Lương ra.
.Võ Mị Nương giật mình, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Lý Trị nói: - Tại sao?
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta vẫn nên coi chuyện sắc lập Chiêu nghi làm hoàng hậu là chính, nếu như bệ hạ bắt giam Chử Toại Lương, hoặc là nghiêm trị Chử Toại Lương, việc này nhất định sẽ dẫn đến sóng gió vô cùng lớn, mà Quốc cữu công bọn họ tất cũng sẽ liều mạng đánh cược một lần vì Chử Toại Lương, thứ cho vi thần nói một câu không nên, hiện giờ thế lực của chúng ta vẫn chưa đủ để xung đột trực diện với thái úy bọn họ, hơn nữa, tội này cũng không dễ phán định, không nên làm lớn, nếu như giam giữ Chử Toại Lương, vậy thì trong tình huống không rõ là rốt cuộc bệ hạ nghĩ như thế nào, thái úy nhất định sẽ lập tức dâng tấu bảo vệ Chử Toại Lương.
.Lý Trị nghe nói vậy gật gật đầu, nếu y thật sự sẽ giết Chử Toại Lương, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sẽ liều mạng ngăn cản, nhưng hiện nay trong triều vẫn là thế lực của Trưởng Tôn Vô Kỵ mạnh nhất, nếu thật sự đấu đá, Lý Trị không có bất cứ sự chắc chắn nào, điều chủ yếu nhất là, hoặc là lúc đó ngươi liền một đao giết Chử Toại Lương, nếu ngươi không giết, thảo luận hành vi phạm tội, thì lại phải đem chuyện loạn luân ra nói, hơn nữa chuyện Chử Toại Lương nói là sự thật, lại là đại thần được ủy thác, ngươi dựa vào đâu mà giết ông ta.
.Võ Mị Nương chẳng những không giận dữ, ngược lại còn hết sức cảm kích Hàn Nghệ, vẫn luôn là coi nàng ta là đại sự hàng đầu.
.Nhưng Hàn Nghệ xoay chuyển lời nói: - Nhưng thả Chử Toại Lương ra, không có nghĩa là tha cho ông ta, hiện giờ Chử Toại Lương là quân cờ hết sức quan trọng, nhất định phải giữ chặt trong tay, bệ hạ có thể nói thông cảm cho Chử Toại Lương tuổi tác đã cao, cho ông ta mang tội về nhà, nhưng tạm thời miễn trừ tất cả chức vụ của ông ta, hạn chế hoạt động của ông ta, tạo thành một cục diện bệ hạ không muốn dễ dàng tha thứ, còn về phạt hay giết, không cần phải nói rõ, từ đó, thái úy cũng sẽ không vội đích thân ra mặt, nhưng chắc sẽ cho người đến nói giúp cho Chử Toại Lương, cũng chính là có cầu cạnh với bệ hạ, bệ hạ có thể lấy Chử Toại Lương ra mặc cả với bọn họ. Việc quan trọng hơn nữa là, ít nhất bệ hạ đã chiếm ưu thế trên bề mặt, như vậy thì trong triều sẽ có thêm nhiều người ủng hộ bệ hạ.
.Chỉ cần việc này không giải quyết, vậy thì Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định phải nghĩ cách cứu Chử Toại Lương, như vậy dĩ nhiên là sẽ không nhắc đến chuyện đổi hậu kia nữa.
.Lý Trị gật gật đầu, nói:
.- Vẫn là khanh đầu óc tỉnh táo nhất a! Nhưng mà, cũng phải nhốt ông ta nửa ngày, để giải mối hận trong lòng trẫm. Dừng lại giây lát, y lại nói: - Nhưng, chuyện này nên tiếp tục như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ cần nắm chặt Chử Toại Lương trong tay, là có thể tranh thủ được thời gian cho chúng ta, trong thời gian này, chúng ta nhất định phải tranh thủ sự ủng hộ của Tư không Lý Tích, cũng khó mà phá vây.
.Bất luận như thế nào, người không có thực lực thì vẫn không được.
.Lý Trị thở dài, ngồi xuống, nói: - Chuyện này trẫm cũng biết, nhưng Lý Tư không thực sự khiến trẫm vô cùng thất vọng, trẫm nhiều lần hậu đãi ông ta, ông ta hoàn toàn không lĩnh tình, đối với triều chính cũng chẳng quan tâm, trẫm cũng không biết nên như thế nào mới được! Giọng điệu hết sức uể oải.
.Võ Mị Nương nói: - Hàn Nghệ, chắc ngươi có cách thuyết phục Lý Tích ủng hộ bệ hạ?
.Hàn Nghệ khẽ nhíu mày nói: - Thần đối với Tư không hết sức xa lạ, không biết quan hệ của ông ta và bệ hạ như thế nào?
.Lý Trị nhíu mày, dường như đang nghĩ gì đó có chút xuất thần.
.Võ Mị Nương thấy Lý Trị xuất thần không nói, vì thế hạ giọng nói:
.- Bệ hạ, người đang nghĩ gì vậy?
.Lý Trị ngẩn ra, nói: - Ta nhớ ra một câu nói của phụ hoàng trước lúc lâm chung.
.Võ Mị Nương nói: - Câu nói gì?
.Lý Trị nói: - Trước khi phụ hoàng đi, từng nói với trẫm: Con không có ân huệ gì đối với Lý Tích, hiện giờ ta dự tính giáng ông ta làm ngoại quan. Sau khi ta chết, con nên cho ông ta nhậm chức quan phó xạ, ông ta sẽ chịu ân huệ của con, nhất định sẽ tận lực với con.
.Võ Mị Nương nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói: - Nói như vậy, ông ta cũng là một trong các đại thần được ủy thác a!
.- Phụ hoàng không có nói rõ. Lý Trị lắc đầu, nói: - Nhưng trẫm cũng từng cho là như vậy, vì thế sau khi đăng cơ, liền lập tức bổ nhiệm ông ta làm Thứ sử Lạc Châu, sau lại gia phong ông ta làm Thượng thư Hữu phó xạ, nhưng ông ta chỉ chịu tiếp nhận hư chức, cự tuyệt Thượng thư Hữu phó xạ, một mực cáo bệnh ở nhà, cũng không lui tới nhiều với trẫm.
.Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: - Bệ hạ, khi Thái Tông thánh thượng hạ chỉ giáng chức Lý Tư không, ông ta có phản ứng gì?
.Lý Trị nhíu mày suy nghĩ, nói: - Chuyện này cụ thể thì trẫm cũng không rõ lắm, nhưng trẫm lại nhớ vô cùng rõ chuyện này, bởi vì lúc đó Lý Tư không đến nhà cũng không về, sau khi ra khỏi cung, liền trực tiếp rời khỏi Trường An.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này thì kỳ lạ, dù sao ông ta cũng phải mang theo hành lý đi chứ?
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Bởi vậy trẫm nhớ vô cùng rõ.
.Võ Mị Nương nhìn sang Hàn Nghệ, nói: - Có phải ngươi nhận thấy điều gì không?
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Nhưng bất luận như thế nào, chúng ta cũng nhất định phải toàn lực tranh thủ sự ủng hộ của Lý Tư không, dù sao thì trước mắt lập trường của ông ta là trung lập, ông ta cũng là người duy nhất chúng ta có thể tranh thủ.
.Lý Trị, Võ Mị Nương đồng thời gật gật đầu. Lý Trị nói: - Vậy khanh giúp trẫm đi du thuyết Lý Tư không.
.Hàn Nghệ trong lòng giật thót, thở dài: - Bệ hạ, vi thần chức quan hèn mọn, xuất thân bần hàn, nếu vi thần đi, chỉ sợ Lý Tư không cũng chẳng coi là chuyện gì. Vi thần kiến nghị vẫn là phải để Thôi Đại phu, Hứa Thượng thư, Lý Thị lang bọn họ đi, một lần không được, thì hai lần, chúng ta là người đến cầu cạnh ông ta, ông ta không đồng ý, thì cũng không có tổn thất, nhưng nếu có được sự ủng hộ của ông ta, lợi ích trong đó là không thể lường được.
.Phủ Thái úy.
.- Tại sao có thể như vậy?
.Hàn Viện nghe xong vẻ mặt ngạc nhiên, nói: - Không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao, bệ hạ không có quá nhiều lý do, Hữu phó xạ chỉ cần nói lại những lời hôm qua là được rồi.
.Lai Tể nói: - Thái úy, lúc đó ngài nên ngăn cản Hữu phó xạ a! Chuyện loạn luân này, sao có thể dễ nói được, đây không phải là muốn khiến hệ hạ mất mặt hay sao.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Lúc đó các ngươi không ở đó, không biết tình hình lúc đó như thế nào, thật ra đây hoàn toàn là câu nói Đăng Thiện nói hay nhất, bệ hạ nghe xong, đã dự định từ bỏ rồi, ta cũng tưởng rằng đã nhìn thấy thắng lợi, nhưng ta hoàn toàn không ngờ rằng, Đăng Thiện lại còn quỳ xuống thỉnh tội, càng đáng ghét hơn nữa là, lúc đó Võ Chiêu nghi lại ngồi ở phía sau tấm bình phong, tiếng quát chói tai của cô ta mới là điều mấu chốt nhất, nữ nhân này đúng là không đơn giản a!
.Hàn Viện nói: - Vậy phải thế nào mới được, nếu lỡ như trong cơn tức giận, bệ hạ thật sự giết Hữu phó xạ, vậy thì gay go rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, bây giờ chắc chắn là bệ hạ đang vô cùng tức giận, đã mất đi lý trí rồi, thật không biết bệ hạ sẽ làm ra chuyện gì, nhưng nếu lúc đó bệ hạ đã chỉ tống giam Đăng Thiện, có thể thấy bệ hạ vẫn có chút e dè, điều ta lo lắng nhất chính là Võ Chiêu nghi ở đằng sau xúi giục bệ hạ, ngày mai ta nhất định phải đích thân vào cung tìm bệ hạ cầu xin.
.Lai Tể dè dặt nói: - Nhưng nếu bệ hạ không đồng ý thì sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi cau mày.
.Nếu như không đồng ý, thì cách duy nhất, chỉ có dùng thực lực để nói chuyện, bức ép Lý Trị thả Chử Toại Lương ra, nhưng như vậy thì hoàn toàn trở mặt với Lý Trị rồi, đây hoàn toàn là điều mà Trưởng Tôn Vô Kỵ e ngại nhất.
.Hàn Viện nói: - Thái úy, hay là để ta đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói: - Không được! Hôm nay Đăng Thiện quả thực đã nói những lời khiến bệ hạ tức giận, nếu như Võ Chiêu nghi ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, thì Đăng Thiện sẽ hết sức nguy hiểm, ta nhất định phải đích thân ra mặt, tuyệt không thể để Đăng Thiện có bất cứ bất trắc gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận