Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1252: Nhất định làm lớn

.- Cái này có phải là tỷ muội hai người đã thương lượng rồi không?
.Hàn Nghệ cười nói, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút không dám tin, việc này thật là quá đỗi trùng hợp.
.Vậy nhưng, Hàn Nghệ vẫn còn đang trong cơn mê, Nguyên Mẫu Đơn lại càng không cần phải nói, nhưng trong lòng lại mừng nhiều hơn lo, tỷ muội ba người từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, nhưng sau khi hiểu chuyện thì lại đối nghịch rất nhiều, Thôi đại tỷ lại càng tự sát mà chết. Nhưng kỳ thật đây cũng không phải là ông trời trêu chọc các nàng, bọn họ từ nhỏ chuyện gì cũng như ý, đó là bởi vì bọn họ xuất thân tốt, có thể vô lo vô nghĩ mà sống, nhưng tỷ muội ba người đều hết sức độc lập, lại đều vô cùng cố chấp, tư tưởng và phong tục hiện thời không hợp nhau, bởi vậy chuyện không thuận cũng không thể trách người.
.Nhưng sau khi Hàn Nghệ xuất hiện, vận mệnh của tỷ muội bọn họ dường như lại đang chuyển biến tốt, nhưng cũng không phải sự an bài của ông trời, chỉ là Hàn Nghệ to gan lớn mật, phá vỡ không ít truyền thống, những việc tỷ muội bọn họ làm cũng chẳng được coi là gì cả, nhưng nghe Hàn Nghệ miệng lưỡi ngọt xớt thì cũng không tránh khỏi trợn trừng mắt lên.
.Hàn Nghệ mở hai tay ra: - Nếu không thì ta cũng không biết giải thích thế nào.
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói: - Muội ấy khỏe chứ?
.Hàn Nghệ thành thực nói: - Có hơi sợ, nàng cũng biết tính nàng ấy rồi, trong bụng đột nhiên có thêm một người, chỉ sợ còn phải qua một thời gian mới có thể thích ứng được, nhưng chắc nàng không biết, điều nàng ấy lo lắng nhất là gì?
.- Ai nói ta không biết. Nguyên Mẫu Đơn nói: - Có phải muội ấy lo lắng ta có thai trước muội ấy không?
.Hàn Nghệ hơi giật mình: - Làm sao nàng biết được.
.- Ta quen muội ấy còn lâu hơn cả chàng nhiều. Nguyên Mẫu Đơn nói: - Muội ấy từ nhỏ đã rất hiếu thắng, phàm chuyện gì cũng phải tranh thứ nhất, cho dù là thua cũng thường xuyên không chịu nhận thua, nhưng chuyện ở tuổi này thì lại không tranh giành được, muội ấy vẫn luôn cho rằng, ta lấy thân phận tỷ tỷ áp chế muội ấy, vì thế rất không phục, muội ấy cảm thấy lo lắng vì chuyện này cũng là hết sức bình thường.
.- Đều trúng!
.Hàn Nghệ gật đầu không biết nói gì.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Sở dĩ chàng nói chuyện này cho ta biết, có phải là không hy vọng nói chuyện ta mang thai cho muội ấy biết không?
.Hàn Nghệ gật đầu vẻ hơi bất đắc dĩ, nói: - Nếu như nàng ấy đã biết rồi, chỉ sợ nàng ấy sẽ càng buồn bực, điều này cực có khả năng ảnh hưởng đến thai nhi.
.- Ta biết rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên ánh mắt chớp động vài cái, nói: - Nếu đã như vậy, chàng cứ ở nhà chăm sóc muội ấy cho tốt, hiện giờ Tống Quốc Công xuất chinh bên ngoài, Tiêu Hiểu lại thường không ở nhà, mà muội ấy cũng không phải một người an phận thủ thường, còn ở bên ta, có nhị thẩm, còn có năm tẩu tẩu mới đến của ta, chàng không cần thường đến thăm ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng sợ ta ở bên giám sát nàng chứ gì!
.- Ta không có nghĩ như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn ánh mắt hơi có vẻ lảng tránh.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.
.- Sao lại nói vậy?
.- Ta sẽ bàn bạc với đại bá bọn họ một chút, cố hết sức giảm nhẹ công việc của nàng, quyết không thể giống như trước đây nữa, thường xuyên vì chuyện công việc mà quên ăn quên ngủ.
.- Ta như vậy khi nào chứ?
.- Vô dụng thôi.
.Hàn Nghệ lắc đầu, không tranh cãi với nàng, nói: - Những việc này ta đều sẽ sắp xếp tốt.
.- Chàng không thể làm như vậy. Nguyên Mẫu Đơn có vẻ hơi lo lắng.
.- Việc này không có thương lượng.
.Mặc dù Hàn Nghệ đồng ý để Nguyên Mẫu Đơn tiếp tục thay hắn chấp hành kế hoạch nam tiến, nhưng nhất định phải đưa ra hạn chế, bởi vì hắn biết Nguyên Mẫu Đơn là một người cuồng công việc, nếu như ngươi không hạn chế nàng, rất nhanh nàng sẽ quên mất mình là một thai phụ.
.Việc này nhất định không thể giải quyết vui vẻ, Hàn Nghệ đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt u oán của Nguyên Mẫu Đơn, lại đi đến nghị sự đường, Nguyên Mẫu Đơn vốn là người chủ quản, hiện giờ mang thai, nhất định về mặt người chủ quản sẽ có biến động, phải mở một cuộc họp, thương lượng một chút.
.Nguyên Hi tuy rằng hết sức vui mừng, nhưng cũng không nói muốn đốc thúc Nguyên Mẫu Đơn ở nhà yên tâm dưỡng thai, bởi vậy Hàn Nghệ đề xuất muốn giảm bớt một chút công việc của Nguyênn Mẫu Đơn, ông ta đã vui vẻ đồng ý, nhưng sau đó lại nghe nói Tiêu Vô Y cũng đã mang thai thì thái độ lại giống như Nguyên Mẫu Đơn, tỏ vẻ bảo Hàn Nghệ đặt trọng tâm vào Tiêu Vô Y, Nguyên gia bảo đã có kinh nghiệm cực kỳ phong phú trong việc ứng phó với chuyện này rồi, sẽ không có vấn đề gì cả.
.Mặc dù Nguyên Hi cũng là một người cực kỳ ích kỷ, nhưng ích kỷ không có nghĩa là ngu xuẩn, bọn họ cũng đều biết, Tiêu Vô Y không tốt, Hàn Nghệ sẽ không tốt, Hàn Nghệ không tốt, Nguyên gia cũng sẽ không tốt. Hơn nữa Nguyên chưa bao giờ nghĩ thê tử mang thai là trượng phu phải ở bên cạnh chờ đợi, Nguyên gia cũng không có ai làm như vậy, dù sao thì gia tộc cũng lớn, có người giúp đỡ, ngoài ra, nam nhân cũng không giỏi xử lý chuyện này.
.Về phần biến động về nhân sự, trước mắt chỉ có Nguyên Triết có thể tiếp nhận, Nguyên Kiệt bọn họ đều đã ra ngoài, nhưng Nguyên Hi bọn họ lại không thể làm người chủ quản, nhưng Nguyên Triết lại phải xử lý chuyện của tập đoàn Quan Trung, vì thế cuối cùng quyết định để Nguyên Triết phụ trách tiếp thu tin tức ở phía nam, phàm là chuyện nhỏ thì vẫn giao cho Nguyên Mẫu Đơn xử lý, Nguyên Mẫu Đơn cũng là một người không chịu ngồi yên, cũng phải cho nàng chút việc để làm, nhưng những việc trọng đại mà lại phiền phức thì do Hàn Nghệ xử lý, giảm nhẹ gánh nặng trên người Nguyên Mẫu Đơn.
.Đợi sau khi sắp xếp chuyện này xong, Hàn Nghệ lại về phòng cùng với Nguyên Mẫu Đơn, trong lòng hắn cuối cùng vẫn có chút lo lắng, nhưng Nguyên Mẫu Đơn thì vẫn như bình thường, buổi trưa nghỉ ngơi xong lại đến hoa viên tưới hoa, không cảm thấy mình cần người khác chăm sóc, cũng không cần phải đặc biệt hóa gì cả.
.Tuy nhiên nói gì thì nói, kiểu tính cách lý trí cực đoan này của Nguyên Mẫu Đơn thật đúng là đã giảm nhẹ không ít áp lực trên người Hàn Nghệ, bình thường phụ nữ mang thai đều thiếu cảm giác an toàn, như vậy thì Hàn Nghệ thế tất là phải chạy cả hai nơi, hắn đã làm xong chuẩn bị rồi, nhưng áp lực vẫn còn quá lớn, bên phía Nguyên gia đã cho hắn sự ủng hộ lớn như vậy, hắn có thể đặt nhiều tinh lực hơn vào Tiêu Vô Y rồi.
.Bởi vậy trước chiều tối ngày hôm đó Hàn Nghệ liền quay về Tiêu phủ, về đến trong viện, chỉ thấy Tiêu Vô Y một thân một mình nhìn chiếc xe đạp đang dựng bên tường mà suy nghĩ xuất thần.
.- Đừng nhìn nữa! Đợi mấy tháng sau, ta lại tặng nàng một chiếc xe đạp còn tốt hơn nữa, đến lúc đó ta chở nàng đi du ngoạn khắp nơi. Hàn Nghệ đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y hơi quay đầu lại, tràn đầy tò mò nói: - Xe đạp này còn có thể chở người?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái này nhất định có thể, nếu không thì làm sao ta có thể khiến nàng chủ động ôm ta.
.- Với một thai phụ mà còn không đứng đắn như vậy, nếu để đứa trẻ trong bụng nghe thấy, tương lai chỉ sợ chàng không lo nổi của hồi môn. Tiêu Vô Y khẽ hừ nói.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói - Phải phải phải, nàng xem miệng của ta, đúng là không thể cản được cái miệng, lần sau không vậy nữa, lần sau không vậy nữa.
.Thế này có thể hù dọa hắn! Tiêu Vô Y chẳng qua chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, không ngờ Hàn Nghệ lại căng thẳng như vậy, trong lòng trộm nghĩ, xem ra việc mang thai cũng rất thú vị. Đột nhiên liếc qua Hàn Nghệ, nói: - Sao lúc này chàng mới về?
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng phải bệ hạ bảo ta và Nguyên gia hợp tác, cùng nhau nghiên cứu giống lúa mới sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy các người bàn bạc như thế nào?
.Quái lạ! Sao nàng lại cảm thấy tò mò về chuyện này. Hàn Nghệ nói: - Cũng được!
.Tiêu Vô Y thoáng gật đầu, lại hỏi: - Vậy chàng đã gặp Nguyên Mẫu Đơn chưa? Ánh mắt lấp lánh lấp lánh.
.Hàn Nghệ do dự một chút, nói: - Cũng gặp rồi.
.- Vậy chàng có nói chuyện ta mang thai cho tỷ ấy biết không?
.Ồ Hóa ra nàng muốn mượn miệng của ta để dương uy ở chỗ Nguyên Mẫu Đơn, nhưng nàng có từng nghĩ hay không, bây giờ quá hống hách thì đến lúc đó sẽ đánh vào mặt càng đau hơn nữa. Hàn Nghệ suy trước tính sau, mới nói: - Nói rồi.
.Tiêu Vô Y lại có chút hưng phấn nói: - Vậy tỷ ấy nói gì?
.- Ặc! Hàn Nghệ nói: - Cũng không nói gì cả!
.- Ngưỡng mộ!
.Tiêu Vô Y nói: - Tỷ ấy đây là ngưỡng mộ ta!
.Hàn Nghệ gượng cười.
.Tiêu Vô Y đột nhiên lại nói: - Có phải chàng cảm thấy rất áy náy không?
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Ta áy náy cái gì?
.- Chàng áy náy cái gì?
.Tiêu Vô Y rất kích động nói: - Chàng còn có lương tâm không?
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Tại sao ta lại không có lương tâm.
.Tiêu Vô Y lời lẽ chính nghĩa nói: - Nguyên Mẫu Đơn tuổi cũng không nhỏ nữa, chắc chắn tỷ ấy cũng mơ mộng mang thai mà, bây giờ thấy ta đã mang thai, trong lòng tỷ ấy nhất định là không dễ chịu, tuy ta cũng muốn thấy tỷ ấy ngưỡng mộ ta, nhưng chàng lại không cảm thấy áy náy một chút nào, có thể thấy căn bản là chàng không thích tỷ ấy.
.Quả thực ta giận nàng ấy, nhưng ta giận cũng là giận nàng ấy có thai mà không nói cho ta biết. Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng đây không phải ta không làm, mà cái này phải xem ông trời.
.Tiêu Vô Y ngập ngừng, nói: - Nhưng so với ta, thời gian chàng ở bên tỷ ấy rất ít.
.Vấn đề là hiện giờ nàng ấy còn chê ta vướng víu nữa. Hàn Nghệ đột nhiên ngẩn người, liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y, ồ ta hiểu rồi, nàng căn bản không phải là muốn giận Nguyên Mẫu Đơn, mà là lo lắng cho Nguyên Mẫu Đơn. Ài, cặp tỷ muội các nàng cũng thật là buồn cười, rõ ràng là quan tâm đến đối phương hơn cả bản thân mình, nhưng lại coi nhau là kẻ thù, nếu các nàng có thể tương thân tương ái thì cũng bớt cho ta được khối việc. Có phải ta cũng phải cho các nàng biết thật ra các nàng đều quan tâm lẫn nhau hay không? Nghĩ đến đây, hắn lập tức cười một tiếng, nói: - Nàng đừng lo lắng cho nàng ấy nữa, nàng ấy cũng lo lắng cho nàng.
.- Tỷ ấy lo lắng cho ta cái gì? Tiêu Vô Y rất khó hiểu, dù sao thì tỷ đã mang thai rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng ấy nói nàng trời sinh tính hiếu động, chỉ sợ đã mang thai cũng sẽ không an phận, bảo ta trông chừng nàng nhiều một chút.
.- Đây chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y nghe vậy giận tím mặt, nói: - Cứ tưởng rằng dưới gầm trời này chỉ có tỷ ấy giỏi giang nhất, chỉ tỷ ấy hiểu chuyện nhất, ta giống như là chẳng làm được việc gì cả. Phu quân, chàng đi.
.Đệch! Ta lại nói sai rồi! Hàn Nghệ ngạc nhiên nói:
.- Ta đi làm gì?
.- Đi làm bụng tỷ ấy cũng lớn lên, ta muốn thi với tỷ ấy, xem ai là một mẫu thân tốt hơn. Vô Y tỷ vô cùng tức giận.
.Ô đệch! Vậy cũng quá mãnh liệt rồi đấy! Hàn Nghệ suýt nữa đã bật cười ra tiếng, lại thầm nghĩ, hai người các nàng đều là tám lạng nửa cân, một người công việc điên cuồng, một người tính bốc đồng, chẳng có một gen mẫu thân tốt nào cả, thật là năm mươi bước cười một trăm bước. Nhưng biết sao được, thai phụ quan trọng, gật đầu phụ họa nói: - Làm lớn, làm lớn, nhất định làm lớn, nàng bớt giận chút, chớ để giận làm hại thân thể, tránh lại để cho Mẫu Đơn thấy mà chê cười.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng có thể không nói.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nói: - Tại sao nàng không nói nàng có thể làm được.
.Tiêu Vô Y hai má ửng đỏ, nói: - Dù sao thì tỷ ấy cũng hỏi, chàng cứ nói chuyện lúc mang thai của Tiểu Cầm cho tỷ ấy biết.
.- Tiểu Cầm là ai?
.- Chính là thê tử của Sư Quái đấy!
.Hàn Nghệ đã sắp điên mất rồi, nói: - Nàng đây nàng đây cũng quá không tự tin rồi đấy.
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng tỷ ấy không mang thai, nếu như chàng nói cho tỷ ấy biết sai lầm của ta, vậy thì khi tỷ ấy mang thai sẽ tránh được những sai lầm này, vậy thì tỷ ấy sẽ không đánh mà thắng, để cho công bằng, chàng nhất định phải nói như vậy, dù sao thì chàng nói dối lợi hại như vậy, mặc dù lừa ta là lực bất tòng tâm, nhưng lừa gạt Nguyên Mẫu Đơn thì còn chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay.
.Nói xong, nàng lại làm vẻ mặt ủy khuất nói: - Bây giờ ta là thai phụ, chẳng lẽ chàng không nên nhường ta một chút sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận