Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 684.1: Lừa dối ngươi không thương lượng

.Khế ước quân tử thần thánh?
.Các đại thần ra khỏi đại điện, hiện giờ mới có thời gian suy xét cẩn thận khế ước quân tử thần thánh này, một phen giương thương múa kiếm mới vừa rồi, quá trình trôi qua quá nhanh, khiến cho nhiều người cũng không rảnh tự hỏi, bị Hàn Nghệ lừa dối cho đầu óc choáng váng, hơn nữa bọn họ vốn chỉ tính toán đứng xem náo nhiệt thôi, nhưng thật không ngờ chuyện ồn ào này lại sẽ trình diễn trên người bọn họ, bọn họ nhất định phải ngẫm lại xem khế ước quân tử thần thánh này có lợi hay tệ với mình.
.Luật pháp liên quan đến lợi ích thiết thân của mỗi người đấy!
.- Hàn Ngự sử quả thật là rất quyết đoán, Nghĩa Phủ khâm phục vạn phần.
.Vừa ra khỏi đại điện, tên Lý Nghĩa Phủ lại dính vào Hàn Nghệ, vẻ mặt treo nụ cười tủm tỉm.
.Người này, thật sự là biết dẫn thù hận cho ta a. Hàn Nghệ thật đúng là không muốn đi lại quá thân cận cùng Lý Nghĩa Phủ, hơn nữa còn dưới tình huống có nhiều người như vậy, nhưng đối phương cố mà tiếp cận lại đây, cũng khiến cho hắn vô cùng bất đắc dĩ, nghĩ thầm rằng, phải nghĩ một biện pháp khiến cho thằng nhãi này cách ta xa một chút. Hàn Nghệ hơi suy tính chút, nói: - Lý xá nhân rất coi trọng Hàn mỗ rồi, ngươi không tin thì sờ xem phía sau lưng ta đi, đều ướt đẫm cả rồi, trong lòng ta sợ hãi muốn chết. Không nói gạt ngươi, mỗi lần vào triều ta đều cảm thấy bản thân mình cửu tử nhất sinh, tứ cố vô thân, nếu là có người hơi ủng hộ ta chút, vậy thì thật tốt quá rồi.
.Sắc mặt của Lý Nghĩa Phủ hơi thay đổi.
.Đùa lớn rồi, ngươi mới nói những lời kia, không chỉ có đắc tội đám người Chử Toại Lương, mà ngay cả đám đỉnh cấp sĩ tộc Thôi Lư Trịnh Vương cũng đều đắc tội, ta dám ủng hộ ngươi sao?
.Lý Nghĩa Phủ không tự giác quét ánh mắt sang trái sang phải vài cái, phát hiện có rất nhiều ánh mắt không thân thiện phóng tới, y đột nhiên cảm thấy chính mình có chút ngu xuẩn, lúc này cách tiểu tử này gần đến vậy, chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ sao.
.Hàn Nghệ hơi hơi thoáng nhìn, trong lòng bắt đầu trộm vui vẻ, người này khẳng định đang lo lắng ta sẽ mang phiền toái tới cho y, tuy nhiên --- thật đúng là không lo lắng sai, ta đương nhiên sẽ mang phiền toái tới cho ngươi đấy, bằng không ta đẩy ngươi lên tới làm chi.
.Trong lúc y đã tự hỏi nên rớt ra khoảng cách cùng Hàn Nghệ thế nào thì, Trương Đức Thắng đuổi từ phía sau tới: - Đặc phái sứ, Đặc phía sứ.
.Hàn Nghệ quay đầu, trong mắt hiện lên chút buồn bực, cười nói: - Trương thiếu giám.
.- Đặc phái sứ, bệ hạ triệu kiến ngươi. Trương thiếu giám hơi hơi thở dốc nói.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ tiếc nuối liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, nói: - Lý xá nhân, tại hạ đành cáo từ trước vậy.
.Lý Nghĩa Phủ khẩn trương nói: - Xin cứ tự nhiên.
.- Cáo từ!
.Hàn Nghệ xoay người sang chỗ khác, đi chưa được vài bước, đột nhiên nhỏ giọng bảo: - Trương thiếu giám, nếu ngươi có thể đến muộn một hồi thì tốt rồi.
.Trương thiếu giám sửng sốt, hỏi: - Chớ không phải là ta quấy rầy ngươi cùng Lý Xá nhân đàm luận đấy chứ?
.- Không có! Không có!
.Hàn Nghệ cười cười.
.Hàn Nghệ đi theo Trương Đức Thắng đi vào ngự thư phòng.
.Sau khi Trương Đức Thắng thi lễ cáo lui, Lý Trị lập tức trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói:
.- Mỗi lần tiểu tử ngươi vào triều, nếu không đại náo một phen ở trên đại điện của trẫm, dường như sẽ không chịu bỏ qua nhỉ.
.Mẹ kiếp! ai kêu ngươi cho ta đứng cùng với thái giám chứ, ta không tạo thanh thế đi ra, gia tăng sự hiện hữu cho mình, thì kiểu gì cũng phải có người cho rằng ta là thái giám đấy, thế thì rất tổn thương tôn nghiêm rồi. Hàn Nghệ cười ha ha đáp: - Không phải bệ hạ thường nói trên triều quá an tĩnh sao, vi thần náo loạn như vậy, không chính là hợp ý bệ hạ sao.
.- Ngừng!
.Lý Trị vội vàng nói: - Tiểu tử ngươi bớt làm trò với trẫm đi, lời này nếu truyền ra, không phải sẽ nói thành trẫm âm thầm chỉ thị ngươi làm sao, có phải là ngươi nghiện lợi dụng trẫm rồi không. Trong lòng thì lại nói, tiểu tử này nói thật là chính xác.
.Nhưng là có một số lời chỉ có thể biết, không thể nói ra a!
.- Vi thần không dám. Hàn Nghệ vâng vâng dạ dạ, hắn đương nhiên biết Lý Trị đang ám chỉ chuyện về tám trăm quan kia rồi.
.- Ngươi đều muốn chỉnh cho hai chợ đóng cửa đấy, ngươi còn gì không dám nữa chứ.
.- Bệ hạ, chuyện này thực sự không thể trách vi thần, là do hai chợ bội bạc trước, kỳ thật vi thần cũng không muốn thành địch nhân của hai chợ, vi thần vẫn luôn chủ trương muốn hợp tác cùng hai chợ đấy.
.- Nếu như không phải thế, trẫm sao có thể cho phép ngươi làm bừa được.
.Lý Trị nói với sắc mặt nghiêm túc: - Hàn Nghệ, hai chợ không chỉ là nơi buôn bán, cũng không chỉ là bộ mặt của triều đình, mà hai chợ vẫn là nơi tượng trưng cho thị phường chế của triều đình ta đấy, nếu như hai chợ thực sự bị đóng cửa, thì trẫm cũng không tha cho ngươi đâu.
.Xin ngươi cứ yên tâm đi, người đánh vỡ thị phường chế nhất định là ta. Hàn Nghệ nói: - Vi thần hiểu được, vi thần luôn có chừng mực đấy, tuyệt đối sẽ không khiến cho bệ hạ khó làm đâu.
.- Ngươi hiểu được là tốt rồi.
.Lý Trị gật đầu, nói:
.- Trẫm cho ngươi một mình đàm phán với Cao Thượng thư, chính là hy vọng ngươi có càng nhiều cơ hội, nhưng ngươi cần phải biết tốt xấu, bất kể như thế nào, ngươi nhất định phải trợ giúp Cao Thượng thư, giúp hai chợ khôi phục lại.
.Hàn Nghệ nói: - Vâng, vi thần nhất định sẽ không để cho bệ hạ thất vọng đâu.
.- Trẫm tin tưởng ngươi.
.Ngược lại khoan hãy nói, Hàn Nghệ còn chưa bao giờ làm Lý Trị thất vọng cả. Lý Trị hơi hơi nhìn hắn một cái, hỏi:
.- Ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ vì khế ước quân tử thần thánh kia sao?
.Việc này không lừa được đâu, người hơi thông minh một chút, đều có thể nhìn ra.
.Hàn Nghệ chi tiết bẩm lại: - Đúng vậy. Vi thần sao có thể thật sự chỉnh cho hai chợ đóng cửa được.
.Lý Trị hỏi: - Vì sao?
.Hàn Nghệ đáp lại: - Vì nước vì quân vì mình.
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ giải thích: - Hồi bẩm bệ hạ, chế độ căn bản của triều đình ta, chính là quân điền chế. Nhưng mà hiện giờ thiên hạ thái bình, con cháu quyền quý dần dần tăng nhiều, mà nhiều người, thì nhu cầu với đất đai của bọn họ sẽ càng lớn, vậy thì thế tất sẽ xuất hiện hiện tượng thôn tính đất đai, hiện tại đã có loại hiện tượng này rồi, triều đình hẳn là nên sớm có chuẩn bị, chuyện phải làm đầu tiên là tăng mạnh lực quản khống, như vậy thì triều đình nhất định phải có chính sách can dự vào. Khế ước quân tử thần thánh không thể nghi ngờ là một chính sách cho triều đình quyền lợi can thiệp đấy.
.Triều đình của ta đối với khế ước can thiệp quá mỏng yếu chút, điều này cực kỳ bất lợi cho dân chúng, bởi vì dân chúng không có khả năng làm trái với khế ước, kẻ trái với khế ước nhất định là địa chủ và quý tộc, nói theo cách khác, sau khi khế ước quân tử thần thánh xuất hiện, tình huống xấu nhất, chính là quý tộc dựa vào quyền lực can thiệp vào quan phủ, nếu như không có, thì chỉ thiếu bước này thôi. Nhưng nếu triều đình thi hành điều luật này cực kỳ đúng chỗ, thì có thể mượn nó để ngăn cản thổ địa bị thôn tính. Mà đối với quân chủ, sẽ có thể thong dòng cân bằng quan hệ giữa ba bên là quý tộc, địa chủ và dân chúng đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận