Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1036.7: Ai vô liêm sỉ hơn

.Hàn Nghệ rất vô liêm sỉ nói: - Ta chỉ dạy bảo chủ chơi, ta đâu biết bảo chủ lại làm như vậy, chuyện gì cũng không thể làm hại đến đời sau a.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Nguyên Ưng giảo hoạt, nhưng Hàn Nghệ ngươi cũng chẳng đứng đắn bao nhiêu a.
.- Ai ôi! !! !
.Hàn Nghệ bỗng nhiên che đầu, cả khuôn mặt đều méo xệch.
.Nguyên Mẫu Đơn cả kinh nói: - Làm sao vậy?
.- Ai ôi! !! !
.Hàn Nghệ lại che mông.
.- Ai ôi! !! ! Ai ôi! !! !
.Hàn Nghệ trực tiếp nhảy dựng lên.
.Nguyên Mẫu Đơn đã sợ đến ngây người, nói:
.- Hàn Nghệ
.Nàng vừa nói dứt lời, đã nghe Hàn Nghệ hét lớn: - Nguyên bảo chủ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta sai rồi, ai ôi!
.Nguyên Mẫu Đơn sực tỉnh, vội vàng kêu: - Đại ca, tha cho chàng!
.Như thế Hàn Nghệ mới dừng lại, giơ hai tay run rẩy lên, cũng không biết nên che chỗ nào, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chửi thầm, Nguyên Ưng chết tiệt, thù này không trả, lão tử không phải họ Hàn.
.- Tên tiểu nhân vô liêm sỉ ngươi.
.Nghe thấy một tiếng chửi tức tối, chỉ thấy Nguyên Ưng từ trên một cái cây nhảy xuống.
.Hàn Nghệ mắt rưng rưng, phát điên nói: - Nguyên bảo chủ, ngươi làm cái gì vậy?
.- Làm cái gì?
.Nguyên Ưng chỉ vào Hàn Nghệ tức giận nói: - Ngươi còn mặt mũi nói như vậy, rõ ràng chính là ngươi giật giây ta đi dạy Tranh Nhi bọn chúng chơi phi điểu giấy, sau đó còn giật giây bọn chúng đi dạy trẻ con nhà khác, còn nói cái gì, như vậy thì sẽ có càng ngày càng nhiều người hứng thú với giấy, như vậy cũng thôi đi, Nguyên Ưng ta đầu đội trời chân đạp đất, chịu chút ủy khuất, hoàn toàn không để trong lòng, nhưng hôm nay ngươi lại trách hết lên đầu ta, còn vu cáo hãm hại ta trước mặt tiểu muội ta, nói cho ngươi biết, chuyện này ta không để yên cho ngươi.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi há mồm nhìn Hàn Nghệ, ngươi đây cũng quá vô liêm sỉ rồi.
.Chết mẹ! Mẫu Đơn không đứng bên phía ta nữa, ta phải dựa vào chính mình rồi. Hàn Nghệ cái khó ló cái khôn, giậm chân, nói: - Nguyên bảo chủ, ngươi hiểu lầm ta rồi.
.- Ta chính tai nghe được, còn có thể có sai?
.- Ngươi nghe thấy không sai, nhưng ngươi đã hiểu lầm dụng ý của ta rồi. Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng giải thích: - Đây là mơ ước chung của chúng ta, nhưng hiện giờ ngươi đã không có được sự tín nhiệm của Tranh Nhi bọn chúng, nếu như ta lại thừa nhận đây là chủ ý của ta, bọn chúng cũng sẽ không tín nhiệm ta, hiện tại ta có sự tín nhiệm của bọn chúng, sau này ta có thể dụ dỗ chúng a! Có đúng không?
.Nguyên Mẫu Đơn nghe mà ngây ngốc, bất giác muốn hủy hôn, một mình Nguyên Ưng đã khiến nàng đủ đau đầu rồi, giờ lại thêm một Hàn Nghệ, cả người đã sắp sụp xuống rồi, tức đến nỗi không nói nên lời.
.Nguyên Ưng đảo mắt, bỗng nhiên hừ nói: - Ngươi đừng có ở đây lừa ta, ta biết ta vẫn luôn có hình tượng đại ca quang huy vĩ ngạn trong lòng tiểu muội, nếu không phải vừa vặn bị ta nghe thấy, nhất định tiểu muội sẽ giận ta.
.- Quang huy vĩ ngạn?
.Hàn Nghệ hít mạnh một hơi khí lạnh, ngươi cũng không khỏi quá không biết xấu hổ rồi! Quay sang Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thật sự là như thế sao?
.Nguyên Mẫu Đơn trực tiếp nghiêng mặt sang một bên, thầm nghĩ, cá mè một lứa!
.Nguyên Ưng trợn hai mắt: - Oa a a! Tiểu muội ta giận rồi, Hàn Nghệ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta thấy người lần nào là sẽ dạy dỗ ngươi lần nấy, nếu không thì ta khó mà nuốt trôi cục tức này.
.Hàn Nghệ thật lòng sợ hãi, bị đánh đau a, nhưng hắn hoàn toàn không có cách trả đòn, cũng sắp bị Nguyên Ưng bức điên rồi, khua tay múa chân nói: - Ô đệt! Ngươi không phải Ta lớn nhỏ gì cũng là một Tể tướng, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng.
.- Vậy thì sao? Nguyên Ưng càng thêm kích động nói oang oang: - Trước đây ngay cả con chó già Hiệt Lợi lão tử cũng không sợ, lại sợ một tiểu Tể tướng nhà ngươi? Cùng lắm thì chúng ta ngọc nát đá tan, dù sao danh dự của ta cũng bị ngươi hủy hoại rồi, tiểu muội cũng giận không để ý đến ta, ta sống trên đời này còn có ý nghĩa gì.
.Ngọc nát đá tan? Ác như vậy! Hàn Nghệ hít mạnh một hơi khí lạnh.
.Chính là ác như vậy!
.Nguyên Ưng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lại lóe lên ánh nhìn bỉ ổi vô liêm sỉ.
.May mà Hàn Nghệ cũng hiểu tên này, tên này bề ngoài nhìn có vẻ giống như một tên điên, thường xuyên gây gổ vô lý, nhưng kỳ thật mỗi một việc ông ta làm đều có mục đích không thể cho ai biết, chuyện lớn như hạt vừng này khiến ông ta làm ầm lên đến mức ngọc nát đá tan, có thể thấy nhất định ông ta có âm mưu.
.Nghĩ thông điều này thì không khó hiểu nữa.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ khoát tay, nói: - Ta đảm bảo trong vòng ba năm, nhất định cho ngươi bay một lần.
.Nói xong, trước mắt hắn vèo một cái, sợ ngây người, còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Ưng đã một tay ôm lấy hắn, thâm tình khẩn khoản nói: - Thật chứ?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Ngươi làm lớn như vậy, không phải là muốn cái này sao. Phải, chuyện này là ta suy nghĩ không chu đáo, khiến ngươi cuối cùng cũng tìm được cớ để uy hiếp ta, ta nhận rồi còn không được sao.
.Nguyên Ưng cười quái dị vài tiếng.- Đi theo ta!
.Đây không phải thỉnh cầu, mà là tuyên bố! Nói xong ông ta gần như ôm Hàn Nghệ sải bước đi nhanh ra bên ngoài.
.Nguyên Mẫu Đơn quá hiểu Nguyên Ưng rồi, trong lòng cũng lo lắng, vội vàng đuổi theo.- Đại ca! Hai người muốn đi đâu?
.Trong đại sảnh!
.- Ký đi!
.Nguyên Ưng đập một tờ giấy lên mặt bàn.
.- Cái gì? Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.- Khế ước quân tử thần thánh. Nguyên Ưng cười xấu xa nói.
.- Wow! Ngươi không tin tưởng ta như vậy? Hàn Nghệ nói vẻ rất tổn thương.
.Nguyên Ưng không đáp mà hỏi ngược lại: - Ngươi có tin ta hay không?
.- Đương nhiên tin a! Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, đến mắt cũng không chớp.
.- Vậy thì ngươi ký a!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nếu như ta nói không tin, vậy thì lại càng phải ký, có đúng không?
.- Đúng!
.Nguyên Mẫu Đơn ở phía sau chạy đến nhìn thấy cảnh này, chỉ thấy vừa tức vừa buồn cười, cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa.
.Hàn Nghệ cầm khế ước lên xem, trực tiếp xé vụn thành từng mảnh, ném lên không trung, tức đến bật cười ha ha, nói: - Ngươi giết ta, thà dỡ mười ngôi miếu chứ không phá một gia đình, lẽ nào ngưoi chưa từng nghe sao? Bắt ta và Vô Y ly hôn, lẽ nào ngươi không sợ giảm thọ sao, ngưoi đừng mơ.
.Trên khế ước viết cái gì, nếu như Hàn Nghệ không làm được thì nhất định phải ly hôn với Tiêu Vô Y, đời này chỉ yêu Nguyên Mẫu Đơn, đối với chuyện này Hàn Nghệ chỉ có một câu đánh giá, không có kẻ vô liêm sỉ nhất, chỉ có kẻ vô liêm sỉ hơn.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vừa Hàn Nghệ nói như vậy, lập tức không vui nói:
.- Đại ca, huynh đây cũng quá đáng rồi.
.- Tiểu muội trước tiên muội đừng nói!
.Nguyên Ưng lại lấy ra một tờ khế ước, nói: - Vậy thì ký tờ này!
.Hàn Nghệ cầm lên xem, chỉ thấy bên trên viết nếu bội ước, sẽ nhường Phượng Phi Lâu cho Nguyên Ưng, nói: - Ngưoi thế cũng quá tham lam rồi, ta đây là giúp ngươi a! Ngươi lại đối với ta như vậy.
.- Ngươi đã vu tội cho ta, khiến tiểu muội khinh thường ra, ta đây là yêu cầu hồi báo hợp lý, có gì không thể. Nguyên Ưng cắn chết điểm này, nói: - Nhưng so với tờ khế ước trên có phải là tốt hơn nhiều rồi không, ta đã lùi một bước lớn rồi.
.Tên khốn khiếp này, ngay cả phép so sánh cũng xuất ra rồi, cũng đúng là dụng tâm lương khổ a! Kiểu thủ đoạn đàm phán này, Hàn Nghệ đã dùng quá nhiều rồi, chẳng qua là không dùng đến mức vô liêm sỉ như vậy, thầm nghĩ, tên này là một kẻ điên, nếu như mình cứng rắn với ông ta, người chịu thiệt vẫn cứ là mình, huống hồ chuyện này là mình đuối lý trước, trước tiên phải xoa dịu ông ta rồi nói, huống hồ trên khế ước viết cũng qua loa đại khái, cái gì mà phi? Phượng Phi Lâu cũng chỉ là một tòa lầu mà thôi. Nói: - Ta ký, ta ký còn không được sao. Nhưng trong lòng lại muốn đập chết tên khốn khiếp này. Cầm bút lên, ký đại danh của mình vào, sau đó đưa cho Nguyên Ưng, tủm tỉm cười nói: - Giữ cho kỹ, rơi là ta không chịu trách nhiệm.
.- Nhất định, nhất định!
.Nguyên Ưng vui vẻ cười ha hả nhét khế ước vào trong ngực, lúc này mới thấy hài lòng, ông ta đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không biết, còn ông ta chỉ yêu cầu Hàn Nghệ giúp ông ta một việc, kết quả là Hàn Nghệ gần như đã quên mất, cũng chẳng nhắc đến, điều này khiến ông ta rất buồn bực, vừa hay lại cho ông ta nắm được cơ hội phát tiết, bởi vậy ông ta dự tính nhất định phải ép Hàn Nghệ đối đãi nghiêm túc, không thể lại qua loa cho xong nữa, vỗ vỗ bả vai Hàn Nghệ, nói: - Muội phu tốt, hôm khác ta mời ngươi uống rượu.
.Hôm khác? Hàn Nghệ hừ nói: - Trừ khi ký khế ước quân tử thần thánh, nếu không ông chỉ là nói láo!
.Bây giờ bất luận Hàn Nghệ nói gì, Nguyên Ưng cũng không giận, cười ha hả liền đi về hướng cửa sau.
.Tên này sao không đi cửa lớn! Nghệ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn mắt lạnh nhìn hắn, lập tức hiểu được, ủy khuất nói: - Mẫu Đơn, sao nàng không giúp ta.
.Nguyên Mẫu Đơn không nói hai lời, liền xoay người rời đi.
.Hai người các ngươi thi ai vô liêm sỉ hơn, các ngươi không xấu hổ, ta xấu hổ.
.- Khốn khiếp! Lão tử sẽ không tha cho ngươi! Hàn Nghệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Nguyên Ưng đúng là khắc tinh của hắn, hắn sợ nhất dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng phương diện này, Nguyên Ưng thiên hạ đệ nhất, Tiểu Dã cộng thêm Liễu Như Phong e là cũng không phải đối thủ của ông ta, hắn sợ những người tùy hứng, Nguyên Ưng thì đúng là tùy hứng đến cực hạn, hoàn toàn không thấu ông ta, đột nhiên, hắn hơi nhíu mày, nói: - Đúng a! Trước đây lão tử đã nghĩ đến làm sao chế phục tên khốn khiếp, ây dô, vậy mà lại quên mất chuyện này, thế nên để cho tên khốn khiếp này kiêu ngạo như vậy, Nguyên Ưng, hừ hừ, chúng ta đợi mà xem, lão tử nhất định phải chơi chết ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận