Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 484.1: Lại đụng vào tường nam

.Nhưng mà Hàn Nghệ là nhân vật chính, đối với chuyện này lại không biết chút nào, hắn bây giờ căn bản không rảnh đi lo lắng nhi nữ tư tình, mấu chốt hắn vẫn luôn tự xưng là chồng người ta, đã cho là mình tiến vào tòa thành đã bị vây, có thể nói là đại thế đã định, cho nên cũng căn bản không cần đi lo lắng chuyện nhi nữ tư tình, sau khi về đến nhà, hắn liền lập tức vùi đầu vào trong công việc, bởi vì hắn hiện tại thật sự rất bận, ngày này đều là việc ngập đầu.
.Ở bên ngoài tường bắc Thái Cực Cung, có một tòa cung điện hùng vĩ đang trong quá trình xây dựng, Tòa cung điện này chính là Đại Minh Quan tiếng tăm lừng lẫy đó.
.Hiện tại đã bắt đầu nhìn thấy quy mô rồi.
.Nhưng mà, ở hướng tây bắc cách Đại Minh khoảng mười dặm có một công trình bí mật cũng đang tiến hành, mặc dù bên trong cũng là bụi đất mù mịt, nhưng quy mô, nhân lực, vật lực đều không thể so sánh với cùng Đại Minh cung.
.Kỳ thật nơi này chính là trại huấn luyện hoàng gia.
.Bởi vì nơi này thuộc phạm vi của hoàng cung, nhất định là do Lý Trị chọn lựa, tuy nhiên Cảnh sát Hoàng gia huấn luyện trong hoàng cung, điều này cũng hợp tình hợp lý.
.Đương nhiên, Lý Trị lựa chọn nơi này, không phải là bởi vì cái này, mà là vì trại huấn luyện hoàng gia trước mắt còn không thích hợp để lộ ra ngoài, chọn ở nơi này, bởi vì sự tồn tại của Đại Minh cung, thì có thể che đậy rất tốt, rất nhiều người còn tưởng rằng ở đây là đang xây dựng cải tạo cung điện.
.- Hàn Nghệ, một chiêu này thật đúng là đủ nằm ngoài dự đoán của mọi người đấy.
.Trưởng Tôn Xung đưa mắt nhìn quanh, cười ha hả nói.
.Ông ta là một trong số rất ít người biết việc này, Hàn Nghệ nói cho ông ta biết, chủ yếu vẫn là bởi vì Trưởng Tôn Xung không để tâm vào quyền thế, Dân An cục đối với ông ta mà nói, không có bất kỳ ích lợi liên quan, sẽ không cố ý để lộ phong thanh.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Chuyện này không phải là không còn cách nào khác sao, chỉ có như vậy, ta mới có thể ăn nói với bệ hạ, với những đại gia tộc.
.- Cũng đúng, nói là ngoài dự đoán mọi người, sợ là còn chưa đủ chuẩn xác. Phải nói là đến giọt nước cũng không thể thấm qua, đến lúc đó những đại gia tộc chỉ có thể giả câm không có ý kiến gì.
.Trưởng Tôn Xung cười gật gật đầu, lại nói: - Tuy nhiên Hàn Nghệ. Đám con cháu quý tộc kia cũng không phải dễ động vào đâu, bình thường cũng làm xằng làm bậy không it. Ngươi có biện pháp thu phục bọn họ thật sao.
.Hàn Nghệ nói: - Loại sự tình này là ngươi tình ta nguyện đấy, từ đầu đến cuối, ta đều là bị động đấy, bọn họ tặng lễ, hy vọng con của mình, tôn tử có thể gia nhập Dân An cục, ta liền cho bọn họ một cơ hội, nhưng nếu bọn họ không nguyện ý, ta cũng sẽ không giữ lại. Ta ghét nhất bắt ép người khác làm chuyện gì, nếu bọn họ không vui mà nói, hoàn toàn có thể rời khỏi.
.Trưởng Tôn Xung ha hả nói: - Xem ra nhưng ngày bọn họ ở Dân An cục sẽ không dễ dàng gì à.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lời này của Phò Mã gia là làm sao.
.Trưởng Tôn Xung nói: - Danh ngạch bệ hạ cấp cho ngươi chỉ có ngần đó, nhưng số người đến tham gia trại huấn luyện phải gấp đến mười lần con số trong danh ngạch, nếu tất cả đều không đi, ngươi xem như người cưỡi trên lưng hổ khó lòng mà xuống được, ta xem ngươi đã sớm dự tính đến, đến lúc đó nhất định sẽ có không ít người rời đi.
.Người này thật sự là càng ngày càng thông minh rồi. Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Trưởng Tôn Xung lại nói: - Hiện giờ cái trại huấn luyện Hoàng Gia này cũng coi như xây xong rồi, ngươi tính toán khi nào bắt đầu.
.- Nay sau phiên chợ đêm lần tới.
.- Nhanh như vậy
.Trưởng Tôn Xung kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thật không tính nhanh, chỉ có thể nói là làm từng bước. Bởi vì chuyện này là đã sớm có kế hoạch tốt rồi, chẳng qua ta vẫn chưa đem việc này nói cho bọn họ biết, vì vậy Phò mã gia mới cảm thấy bất ngờ như vậy.
.Trưởng Tôn Xung gật gật đầu. Nói: - Điều này cũng đúng. Nhưng ngươi vì sao phải làm như vậy.
.- Bởi vì ta không muốn vì bọn họ mà tốn quá nhiều công sức đi nghĩ đối sách. Hàn Nghệ khóe miệng lộ ra một chút cười xấu xa, đột nhiên lại nói:
.- Tuy nhiên trước đó, ta ngược lại có chuyện muốn cầu trợ Phò mã gia.
.Trưởng Tôn Xung nói: - Chuyện gì
.Hàn Nghệ nói: - Ta hy vọng Phò mã gia có thể gia nhập trại huấn luyện Hoàng Gia, giảng bài cho bọn họ.
.Trưởng Tôn Xung sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: - Bọn họ những người này đều là con dòng cháu giống, trong nhà mời đều là thầy giáo tốt nhất, tuy rằng rất nhiều người không muốn đọc sách, nhưng đọc sách viết chữ thì vẫn thừa sức.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Phò mã gia hiểu lầm ý tứ của ta rồi, nếu chỉ là đọc sách viết chữ. Ta cũng không dám làm phiền Phò mã gia.
.Trưởng Tôn Xung hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi muốn ta dạy bọn họ cái gì.
.Hàn Nghệ nói: - Làm người.
.- Làm người
.- Ừ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Rất nhiều người cho rằng, binh lính là dùng để đánh giặc. Chỉ cần đánh thắng trận, là được rồi. Nhưng ta cho rằng cái này còn chưa đủ. Một gã binh lính chuẩn mực, nhất định phải hiểu được vì sao đánh giặc, nguyên nhân của chiến tranh, hậu quả mà chiến tranh để lại, đơn giản mà nói, đó là có thể hiểu được đúng sai. Cảnh sát hoàng gia cũng phải giống như vậy, một gã Hoàng Gia cảnh sát chuẩn mực, nhất định phải hiểu được, chức trách của bọn họ là cái gì, y vì sao muốn trở thành cảnh sát Hoàng Gia, bọn họ có hay không nên vì việc này mà kiên trì.
.Giữ gìn trị an không phải là chuyện của một người, cũng không phải thuần túy vì bệ hạ cho mưa móc, nếu Cảnh sát Hoàng giachỉ là một đám phục tùng mệnh lệnh, lại là người không biết suy nghĩ, như vậy bọn họ sẽ không thể có được tiến bộ, cũng không có khả năng có thể giữ gìn tốt trị an, bọn họ đầu tiên phải hiểu được chức trách của mình, hết lòng vì dân, phải từng giây từng phút nhớ kỹ dân chúng, như vậy bọn họ mới chủ động đi nghĩ biện pháp, đi bảo hộ dân chúng, đi giữ gìn trị an, như vậy Dân An cục mới có được tiến bộ, vì vậy, ta hy vọng bọn họ đầu tiên phải hiểu được ý nghĩa của hai từ "dân an".
.Trưởng Tôn Xung nghe được thoáng gật đầu, không thể tin nổi nhìn Hàn Nghệ liếc mắt một cái, nói: - Mặc dù ta đã nói rất nhiều lần, nhưng ta vẫn không thể không nói, thật là không tin nổi ngươi xuất thân từ con nhà nông.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta nghĩ đây cũng là bởi vì ta dám nghĩ, dám sáng tạo, dám hành động, ta hy cảnh sát Hoàng Gia sau này cũng sẽ là như vậy.
.Trưởng Tôn Xung ha hả cười, nói: - Không tệ không tệ kỳ thật những điều mà ngươi đang làm là rất khó nghĩ ra sao, ta không cho rằng như vậy, chỉ có điều rất nhiều người không dám nghĩ tới, cũng không dám hành động theo ý nghĩ. Nói xong ông ta dừng một chút, nói: - Tuy nhiên việc này ta còn phải suy nghĩ một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Đấy là đương nhiên.
.Nhưng mà, cũng trong thời gian này, Thái úy phủ tiếp đón một vị khách rất đặc biệt.
.- Hôm nay là ngọn gió nào, lại đưa thế muội đến chỗ ta vậy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở ghế chủ nhà, cười ha hả hướng tới người phụ nữ trung niên bên cạnh nói.
.Người phụ nữ này tuy rằng đã có bốn mươi năm mươi tuổi rồi, nhưng tuyệt đối có thể nói là thùy mị thướt tha, nước da trắng hồng, chỉ có nơi khóe mắt lộ ra một ít nếp nhăn, dáng người đẫy đà. Nhưng không lộ vẻ mập mạp, bảo dưỡng phi thường tốt, toàn thân đều lộ ra một cỗ xinh đẹp thành thục. Hơn nữa thêm vào cái khí chất tri thức, ngược lại có một kiểu phong tình khác.
.Vị phu nhân này cũng không phải là ai khác. Chính là mẹ ruột của Võ Mị Nương, Dương thị, tài học, dung mạo của Võ Mị Nương đều là kế thừa của bà.
.Không chỉ có như thế, thân phận của bà nhưng cũng là vô cùng tôn quý, xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị, cùng với hoàng thất tiền triều đồng tông không đồng phòng, gia thế địa vị cao quý. Phụ thân của Dương thị Dương Đạt, tại triều Tùy làm Môn Hạ tỉnh trưởng. Là quyền quý thời đó.
.Dương thị khẽ cười nói: - Nếu Thái úy kêu tiểu muội một tiếng thế muội, thì tiểu muội liền cả gan kêu Thái úy một tiếng thế huynh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Đây là tự nhiên, năm đó phụ thân ngươi và cha ta, còn có đại bá ta đều là quan cùng thời, Dương gia cùng Trưởng Tôn gia cũng vẫn luôn là thế giao, cái tiêng thế huynh này, ngươi là nhất định phải phải gọi à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận