Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1330: Kế hoạch tập đoàn siêu cấp

.Đây thật không phải chuyện nhỏ, mẹ nó đã muốn thành lập quốc gia ở hải ngoại rồi.
.Hàn Nghệ nhanh chóng hỏa tốc đến Nguyên gia bảo, trong nghị sự đường này đã ngồi đầy người, biểu cảm trên mặt đều lạ thường, chính là đều có chút lúng túng
.Kế hoạch nam tiến trước kia, điểm khó nhất chính là buôn bán nô lệ, bởi vì mọi người đều là thương nhân, nếu chỉ buôn bán vậy thì quá đắt quá chậm rồi, Nguyên gia cũng khó có thể gánh vác, mà cách đơn giản nhất chính là đi giành giật, nhưng Nguyên gia có thể có bao nhiêu người, bảo vệ thương đội của mình đã rất không dễ dàng, còn muốn nói đến phương diện chiến tranh vậy thì kém rất nhiều.
.Vấn đề này luôn chần chừ chưa quyết định, Hàn Nghệ cũng không nói lúc nào thì ra tay.
.Thật không ngờ đã chiếm lĩnh phần lớn đảo nhỏ như vậy.
.Như vậy đúng là làm cho Hàn Nghệ trở tay không kịp.
.Nguyên Hi nửa vui nửa buồn, thứ nhất, ông ta tán thành làm như vậy, hai là việc này tới quá nhanh, ông ta cũng không biết phải làm thế nào. Vì vậy choNguyên Triết đi gọi Hàn Nghệ tới.
.Hàn Nghệ trước tiên thi lễ với bọn Nguyên Hi, lại ngồi xuống bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, kéo tay nàng, ân cần nói: - Phu nhân, bây giờ nàng đang có mang, nên ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, ở đây giao cho ta được rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn lập tức sửng sốt, nhiều người như vậy, chuyện lớn như vậy, mà câu đầu tiên của Hàn Nghệ lại là quan tâm đến thân thể của nàng, làm cho trong lòng nàng vừa cảm động, vừa ngại ngùng.
.Bọn Nguyên Hạc, Nguyên Kỳ cũng ngơ ngác nhìn nhau.
.Nguyên Nhạc lại vui vẻ cười ha ha: - Hiền tế a, con yên tâm được rồi, Nguyên gia bảo nhiều người như vậy, lẽ nào còn chăm sóc không tốt cho Mẫu Đơn, như vậy chúng ta còn có mặt mũi nào gặp con, nhưng con cũng phải tới thăm Mẫu Đơn Nhiều vào.
.Hàn Nghệ vội nói: - Nhị bá giáo huấn phải.
.Nguyên Hi lại nói: - Nhị đệ, Hàn Nghệ chính là Tể tướng đương triều, tất nhiên phải lấy việc công làm trọng, làm sao có thể ngày ngày để ý đến tư tình nữ nhi này, bây giờ trong triều lại không phải rất yên bình.
.Nguyên Mẫu Đơn cũng nói: - Đại bá nói đúng.
.Nguyên Nhạc ai một tiếng: - Con cũng thật là, Mẫu Đơn, nhị bá vì con mà nói chuyện, ngược lại con còn bênh vực đại bá.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Nhị bá, con đứng về phía người.
.Nguyên Nhạc cũng là vui vẻ, cười lớn ha ha.
.Nguyên Hạc ho nhẹ một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: - Việc này lát nữa lại nói, chính sự quan trọng a! Ông ta là một người vô cùng bảo thủ, hoàn toàn tương phản với Nguyên Nhạc. Nguyên Nhạc vô cùng tán thưởng sự chí tình chí nghĩa này của Hàn Nghệ, nhưng Nguyên Hạc lại không thích giọng điệu này của Hàn Nghệ lắm, có nhiều lão nhân ngồi ở đây như vậy, tiểu tử ngươi chạy tới tỏ vẻ ân ái, có cần thiết phải vậy không.
.Nguyên Hi cười gật gật đầu, nhưng không khí đã thoải mái lên rất nhiều, lại đưa thư của Nguyên Kiệt cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhận lấy, mở ra bắt đầu xem.
.Việc này nếu như là người bình thường chắc chắn sẽ sống chết khoe khoang bản thân mình, dù sao dưới trướng đã ba nghìn tinh binh rồi, nhưng nhất mạch Nguyên gia, bất kể tính cách thế nào, nhưng đều là vô cùng thiết thực, đặc biệt là trên việc buôn bán, mọi người đều không có thói quen công kích, làm tốt nhiệm vụ của gia tộc, đây là việc nằm trong bổn phận.
.Tin tức này của Nguyên Kiệt, tất cả đều là ủy khuất, ngỡ ngàng, bất hạnh, hoàn toàn không có ý công kích.
.Thì ra Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ chỉ là qua đó bàn bạc việc buôn bán nô lệ, vì phía nam đã thiếu người rồi, vì vậy chỉ đem tới hơn một trăm bảo tiêu.
.Trong quá trình bàn bạc, vì một chuyện nhỏ liền phát sinh xung đột với những thổ dân ở đó, bọn Nguyên Kiệt ban đầu còn không dám đánh, dù sao cũng ở địa bàn của người ta, nhưng họ cũng không thể lui lại, chỉ có thể quyết tâm đâm đầu vào, đâu có biết những thổ dân kia vừa đánh đã tan tác, sức chiến đấu hoàn toàn không đủ cấp.
.Phải biết rằng bảo tiêu của Nguyên gia đều là do tên biến thái Nguyên Ưng này huấn luyện ra, tất nhiên Nguyên Ưng cũng không phải cố ý huấn luyện, chỉ là khi còn trẻ thường xuyên mang theo một đám tiểu đệ ra ngoài tỏ uy phong, vào nam ra bắc, nhưng sau này đám người này bị Nguyên Ưng ruồng bỏ, liền lui xuống giúp Nguyên gia huấn luyện bảo tiêu, sức chiến đấu cũng vô cùng hung hãn, vũ khí cũng đều là thứ tốt nhất, còn tốt hơn phân nửa Cấm quân. Hơn nữa họ phải bảo vệ tài sản, vũ khí tất nhiên trang bị thứ tốt nhất, mà những thổ dân kia đều là cầm gậy gỗ, thêm nữa lại không biết võ, một đám người ô hợp, chẳng mấy chốc đã bị đánh bại.
.Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ từ trước đến nay chưa từng đánh trận, ban đầu chỉ cho rằng đây là một trận xung đột, cũng không có chuẩn bị tư tưởng một chút nào đã đánh thắng liên tiếp, dù sao nên đắc tội cũng đã đắc tội rồi, kết quả là cứ đánh cứ đánh, đột nhiên phát hiện dưới trướng mình đã có hai ba nghìn tinh binh, tù binh hơn vạn, hơn nữa còn chiếm lĩnh rất nhiều nơi.
.Hai người họ chỉ là thương nhân, ngươi cho y quản lý hơn trăm người, vậy là thừa sức, nhưng ngươi cho y đi quản lý hàng ngàn vạn người, y làm sao biết quản lý, vì vậy vội vàng viết thư về cầu cứu.
.Thư này không phải báo tin vui mà là báo tin dữ đó.
.Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ rất ấm ức, chúng ta hoàn toàn là đang thực hiện kế hoạch của gia tộc, nhưng kết quả lại trở thành như thế này.
.Nuyên Mẫu Đơn không nhịn được nhắc nhở: - Phu quân, việc này chúng ta phải nghĩ ra một phương án chu đáo, thư từ nam bắc qua lại đường xá xa xôi, hiện giờ còn phải vượt qua biển, qua lại một chuyến không dễ dàng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Nhạc lộ ra một tia lo lắng nói: - Việc này có làm cho triều đình chú ý không.
.Mong sao không có đi, nếu dẫn đến sự chú ý của triều đình, vậy không phải tạo phản sao. Hàn nghệ lau lau mồ hôi, lại nhìn sang Nguyên Hi nói: - Không biết đại bá nghĩ như thế nào về việc này?
.Nguyên Hi trầm ngâm lúc lâu, nói: - Kế hoạch lúc đầu của con cũng là muốn chiếm lĩnh những đảo nhỏ kia, vận chuyển nô lệ cho địa khu Lĩnh Nam, bây giờ đã làm thành như vậy rồi, nếu như lui lại sẽ càng khó giải quyết hơn. Dừng một lát, ông ta nói tiếp: - Nhưng chúng ta cũng không thể không để ý đến triều đình, việc này nếu để triều đình biết được, khó tránh khỏi sẽ có hiềm nghi.
.Nguyên Triết nói:
.- Nếu như thành lập chính quyền ở nơi ấy, Nguyên gia chúng ta có lẽ sẽ chìm ngập trong tai họa, nhưng nếu không thành lập chính quyền, chỉ có thể nhập những đảo nhỏ đó vào bản đồ Đại Đường ta, nhưng nếu như vậy triều đình ắt sẽ phái quan viên đi, như vậy sẽ lại tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của Nguyên gia ta.
.- Hai phương án này tất nhiên đều không thể dùng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, suy tư một lát, đột nhiên nói: - Chúng ta có thể dùng mô hình thương nhân để kinh doanh không?
.- Mô hình thương nhân?
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: Nguyên gia cũng có không ít đất đai, nhưng có thể nói Nguyên gia là một chính quyền sao? Tất nhiên không thể, mà hiện tại chẳng qua là nhiều thêm một mảnh đất, mà mảnh đất này chỉ là lớn hơn một chút mà thôi. Người trên đảo chẳng qua đều là nô lệ chứ không phải quân đội.
.Nguyên Mẫu Đơn cau mày nói: - Ý của chàng là, chúng ta dùng tư duy của thương nhân để kinh doanh nơi đó, tất cả xem như chỉ là một mối buôn bán.
.- Đúng là như thế!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Chúng ta thứ cầu chỉ là tài mà thôi, chúng ta chiếm được một mảnh đất lớn như vậy cũng là vì tài, mà việc chúng ta muốn làm chính là khai thác giá trị của mảnh đất kia, chúng ta không cần loại cơ quan của quan lại như huyện nha, chúng ta chỉ cần để họ làm việc là được, giống như việc chúng ta làm bây giờ, chỉ đơn giản như vậy.
.Nguyên Triết nói: - Thế nhưng đây không phải một mảnh đất nhỏ, cũng không phải là mấy trăm người, nếu không thể thành lập một chính quyền quản lý nghiêm chỉnh, chỉ sợ sẽ không áp được những thổ dân ở đó.
.Nguyên Nhạc nói: - Nếu không như thế này, dù sao vùng Lĩnh Nam cũng đang thiếu người, chuyển người đến Lĩnh Nam, Lĩnh Nam tuy rằng xa xôi nhưng dù sao cũng thuộc Đại Đường ta cai quản, cũng không gây nên sóng gió gì được, như vậy vừa có thể giảm nhẹ áp lực của bọn Nguyên Kiệt, lại có thể giúp cho kế hoạch nam tiến.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nhưng trước mắt bên phía Lĩnh Nam cũng không cần nhiều người như vậy.
.Nguyên Hi nói: - Mảnh đất Lĩnh Nam này tuy rằng tốt, nhưng dù sao bên trên vẫn có triều đình đang giám sát, nhưng nếu là những hòn đảo ngoài biển, chính là chúng ta định đoạt, tất cả của cải đều là nếu có thể kinh doanh tốt mảnh đất kia, của cải này thật là nguồn của cải bất tận. Lúc nói xong, trong mắt ông ta lóe ra ánh mắt tham lam.
.- Con tán thành đề nghị của đại bá. Hàn Nghệ nói: - Bây giờ trong nước vì một mảnh đất đã thường xuyên tranh cãi đến đầu rơi máu chảy, mà bây giờ ông trời cho chúng ta một mảnh đất lớn như vậy, chúng ta không lý nào lại để lãng phí. Vẫn xin đại bá các vị yên tâm, trong kế hoạch nam tiến của con, đây là một bước phải đi, chỉ là sớm hơn so với dự tính của con rất nhiều, nhưng con có kế hoạch hoàn chỉnh với việc này, con sẽ viết kế hoạch ra một chương trình tường tận, nói cho bọn Nguyên Kiệt làm thế nào xây dựng nơi ấy.
.- Đại bá rất có lòng tin với kế hoạch của con. Nguyên Hi cười gật gật đầu, vì kế hoạch của Hàn Nghệ đã từng bước thực hiện, cũng không mơ hồ như trong tưởng tượng lúc ban đầu, nhưng lại nói: - Nhưng còn cần bọn Nguyên Kiệt tiếp tục đánh chiếm hay không.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói:
.- Nếu những thổ dân đó không chịu nổi một kích như vậy, vậy thì phải tiếp tục đánh, tuy rằng hy vọng thắng lợi rất lớn, nhưng Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ bọn họ cũng không có kinh nghiệm với một mảnh đất lớn như vậy như quan lại, vì vậy con vẫn cho rằng có thể đánh thì đánh, nhưng cũng phải thu lại bước chân một cách thích hợp, để bản thân trì hoãn lại một chút, trước tiên quản lí tốt số đất đai đã chiếm lĩnh, vừa quản lý vừa từ từ mở rộng.
.Bọn Nguyên Hi cùng Nguyên Nhạc trao đổi ý kiến một chút, cuối cùng quyết định tiếp nhận kiến nghị của Hàn Nghệ.
.Lần nghị sự này chỉ là quyết định phương châm lớn, công việc cụ thể họ không có quyền can dự, việc này vẫn do ba người Hàn Nghệ, Nguyên Mẫu Đơn và Nguyên Triết quyết định.
.Vì vậy ba nguời lại đi đến phòng bên thương lượng.
.- Thật sự không nghĩ đến sự tình lại phát triển thành như thế này.
.Nguyên Mẫu Đơn đến giờ vẫn không dám tin, ban đầu nàng nghĩ muốn đánh chiếm những đảo nhỏ kia chắc chắn phải chết rất nhiều người, vì vậy nàng tạm gác việc này lại, không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy.
.Nguyên Triết lại càng cảm thấy tò mò hơn đối với việc này.- Nếu những đảo nhỏ kia có thể chiếm lĩnh nhẹ nhàng như vậy, tại sao từ triều Hán đến nay, chưa từng có ai từng muốn chiếm lĩnh những đảo nhỏ kia?
.- Chê bai đấy, còn có thể vì sao. Hàn Nghệ cười, nói: - Nhân sĩ Trung Nguyên đều gọi Lĩnh Nam là vùng kém văn minh, không có ai muốn đến Lĩnh Nam, thông thường chỉ có phạm nhân mới đến đó, huống hồ là những hòn đảo hoang vu hẻo lánh kia. Mà nhân sĩ Trung Nguyên chúng ta cũng thiếu tinh thần phát triển, rời xa quê hương, đều nói rời xa quê hương thê lương như vậy, có thể thấy không phải bất đắc dĩ, không ai muốn rời xa quê hương của mình.
.- Cô phụ nói có lý, như vậy thật là có lợi cho Nguyên gia chúng ta rồi. Nguyên Triết hưng phấn nói: - Ở Trung Nguyên, nếu muốn thu được nhiều đất đai hơn thì là khó khăn chồng chất, nhìn trái nhìn phải, còn phải chuẩn bị trên dưới, Nguyên Kiệt bọn họ lại chẳng tốn hơi sức nào đã chiếm lĩnh một mảnh đất lớn như vậy, mối buôn bán này Nguyên gia chúng ta có thể tiếp tục làm.
.Nguyên Mẫu Đơn lại nói:
.- Sao có thể lần nào cũng may mắn như vậy, tại sao con không nghĩ xem, lỡ như Nguyên Kiệt bọn họ thất bại, hậu quả sẽ như thế nào?
.Nàng vẫn tương đối bảo thủ.
.Nguyên Triết ngượng ngùng cười, lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Ngươi nhìn ta làm gì, nàng chính là phu nhân của ta a! hàn Nghệ nói: - Phu nhân nói rất đúng, chúng ta không thể lấy may mắn làm mánh khóe để thành công, nếu như vậy, chúng ta sớm muộn sẽ thất bại thảm hại. Vì vậy chúng ta phải lập nên kế hoạch tường tận, đi thu thêm nhiều địa bàn, dù sao kiểu mua bán này, lợi nhuận thật sự quá cao.
.Nguyên Triết cười nói: - Cô phụ nói có lý.
.Nguyên Mẫu Đơn thoáng lườm Hàn Nghệ một cái: - Vậy không biết chàng có kế hoạch gì?
.Hàn Nghệ cười tự tin, nói: - Nguyên Triết, ta đọc ngươi viết.
.Nguyên Triết kích động không thôi, vội chuẩn bị sẵn bút mực giấy nghiên.
.Hàn Nghệ nói: - Tên của kế hoạch này là "kế hoạch tập đoàn siêu cấp".
Bạn cần đăng nhập để bình luận