Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 766.1: Trung thành với mình

.Ánh mắt lạnh lùng của Liễu Như Phong thoáng liếc Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhìn gã ta chằm chằm, thấy trong mắt gã ta chẳng những không có kinh ngạc, ngược lại còn vô cùng hưng phấn.
.Liễu Như Phong thu hồi ánh mắt lại, rồi lại liếc Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng hoàn toàn chẳng hay biết gì, giơ tay hét lên: - Ngươi nhìn ta làm gì, hắn mới là ông chủ của ngươi.
.Vừa dứt lời, Hàn Nghệ liền cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, chẳng biết từ lúc nào, Liễu Như Phong rút trường kiếm trong tay ra đâm về phía Nguyên Ưng.
.Thật nhanh!
.Hai mắt Hàn Nghệ nhìn chăm chú, cả người ngây ra như phỗng.
.Nguyên Ưng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, cũng không kịp chất vấn, nhảy lên lan can, khó khăn nhé tránh, hoảng sợ hô lên: - Này, ngươi... !
.Lời vừa mới ra khỏi miệng, ánh kiếm quét tới, Nguyên Ưng giống như vượn núi bò trên lan can sắt, nhưng tốc độ không thua gì khi đi trên mặt đất, lúc lên lúc xuống, lúc sang phải lúc sang trái, thật ra ông ta cũng không có cách nào, chỗ này chỉ rộng như vậy, không có chỗ để trốn, vừa bò vừa hét lên: - Hàn Nghệ, làm gì vậy?
.Hai tay Hàn Nghệ ôm ngực, hắn bình tĩnh nhìn chiêu kiếm của Liễu Như Phong vô cùng đơn giản, chỉ có đâm, gần giống với võ sĩ thời Tiền Tần, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người. Trần Thạc Chân, Tiểu Dã còn lâu mới nhanh bằng gã ta, Hàn Nghệ nhìn mà hoa cả mắt, nhưng vấn đề là, tốc độ phản ứng của Nguyên Ưng còn nhanh hơn, xoay chuyển chớp nhoáng, kiếm của Liễu Như Phong không hề chạm được đến ông ta, mà hoàn cảnh này còn rất có lợi với Liễu Như Phong, Nguyên Ưng treo người trên lan can sắt, phạm vi hoạt động không đến hơn một trượng, vậy là gã ta còn đâm không trúng, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.
.Nhưng vì hai bên đều rất nhanh, khiến người ta cảm thấy cả hai trước đó đã tập luyện kỹ càng, đều không cần phản ứng, giống như hai người đang khiêu vũ, tiết tấu vô cùng hoàn hảo.
.Vút vút vút!
.Liễu Như Phong theo sát không rời, bóng kiếm bao vây Nguyên Ưng bốn phía, từng chiêu như muốn đoạt mạng ông ta.
.Chẳng qua khổ nỗi tốc độ của Nguyên Ưng quá nhanh, mỗi lần đều có thể dễ dàng tránh đi, nhưng Nguyên Ưng cũng sắp không thở được, dựa lưng vào hàng rào, khó thở hét lớn: - Nếu ngươi không dừng tay, đừng trách ta trả đòn.
.Ông ta vừa mới mở miệng, cơ thể dừng lại, trường kiếm của Liễu Như Phong lập tức giống như tia chớp đâm về bụng Nguyên Ưng.
.Đây chính là cơ hội tuyệt hảo!
.Hàn Nghệ hoàn toàn hoảng sợ trong vô thức, bởi vì quá nhanh, cho nên hắn không phản ứng kịp.
.Mông Nguyên Ưng đột nhiên uốn éo, kiếm đâm vào hông ông ta, ông ta lộn mèo một cái, khi người ông ta đảo lộn, một tay ông ta chộp lấy bàn tay đang cầm kiếm của Liễu Như Phong, vung mạnh về phía trước, một tiếng kim loại loảng xoảng chói tai vang lên.
.Lại nghe thấy bên trong có một tiếng hét điên cuồng!
.Con sư tử đực bỗng nhiên chạy như điên tới bên này.
.Liễu Như Phong, Hàn Nghệ đồng thời cả kinh.
.Hoá ra Nguyên Ưng lợi dụng bảo kiếm của Liễu Như Phong, phá cái khóa sắt ra.
.Rầm một tiếng!
.Trong phút chốc, con sư tử đực kia trực tiếp phá vỡ cửa sắt.
.Con mẹ nó! Chơi bẩn!
.Hàn Nghệ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
.Chẳng biết lúc nào Liễu Như Phong đã tới trước người Hàn Nghệ, nói: - Ngươi đi mau!
.Còn chưa dứt lời, con sư tử đực kia đã lao tới chỗ hai người.
.- A!
.Hàn Nghệ sợ tới mức quát to một tiếng, nếu không sợ thì không phải là người.
.Một kiếm của Liễu Như Phong chém ra, nhưng con sư tử đực đột nhiên vung một chân đến, trực tiếp đá bay trường kiếm trong tay gã ta, khiến sắc mặt gã ta thay đổi, thầm kêu một tiếng không xong, cùng lúc đó, con sư tử đực với cái miệng đầy máu đã tới trước mặt Liễu Như Phong.
.Mồ hôi lạnh của Liễu Như Phong và Hàn Nghệ chảy ra như mưa.
.- Grào... !
.Mắt thấy con sư tử đực với cái miệng đầy máu sắp nuốt chửng đầu Liễu Như Phong, nhưng bỗng nhiên nó ngừng lại, hét lớn một tiếng đầy tiếc nuối.
.Liễu Như Phong và Hàn Nghệ chỉ cảm thấy một mùi hôi thối nồng nặc đập vào mặt, dạ dày hai người cuộn trào, thiếu chút nữa là nôn hết ra.
.Bên cạnh đầu con sư tử đực có thêm một cái đầu, cười lạnh nói: - Còn muốn chơi nữa không?
.Hàn Nghệ vội vàng lắc đầu nói: - Không chơi nữa, không chơi nữa. Nguyên bảo chủ, chúng ta đều là người một nhà, sao phải làm thương tổn tới nhau.
.Nguyên Ưng nói: - Vậy sao tiểu tử ngươi còn bảo gã tới giết ta?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Ta chỉ muốn xem gã ta trung thành với ta, hay trung thành với ngươi thôi.
.- Giờ mới biết tiểu tử ngươi có chủ ý này.
.Nguyên Ưng tức giận hừ một tiếng, nói: - Nếu như không nghĩ đến tiểu muội ta, ta thế nào cũng cho các ngươi biết tay.
.Ác như vậy! Mắt Hàn Nghệ di chuyển, nói: - Đúng rồi, Nguyên bảo chủ, về hội Phi Hành ta nghĩ ra một số ý tưởng, có lẽ có thể giúp được ngươi.
.- Hội Phi Hành! Nguyên Ưng nghe thấy ánh mắt vội vã lóe lên, lập tức ôm con sư tử đực thả vào trong vườn, sau đó khép lan can bằng sắt lại, gọi người làm vườn lấy cái khóa khóa vào, vừa một tay khoác lên vài Hàn Nghệ, hưng phấn nói: - Nói đến Hội Phi Hành, đúng lúc ta cũng có một số vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.
.Dường như tất cả chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
.Trong lòng Hàn Nghệ thở dài một hơi, phía sau lưng đương nhiên đã ướt đẫm mồ hôi, hắn thầm nghĩ, xem ra lấy vũ lực đi đấu với tên điên này không phải là hành động sáng suốt, mất còn nhiều hơn được.
.- Không nói gạt ngươi, mấy ngày nay ta luôn tìm cách tổ chức đại hội thi đấu Phi Hành, nhưng trò này một mình ngươi sẽ gãy, nhiều nhất tính cả ta, nhưng mọi người đều không biết!
.- Cái này rất đơn giản, trước tiên ngươi có thể dạy trẻ con nhà mình chơi máy bay giấy, sau đó để bọn họ đưa những đứa trẻ nhà mình đến chơi cùng, nếu như vậy, đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của các người lớn, đến khi đó đại hội thi đấu Phi Hành ngươi tổ chức chắc chắn sẽ có nhiều tham gia.
.- Hay lắm! Hay lắm! Cái đầu của ngươi còn hữu dụng, đáng tiếc không thể mượn dùng. Vậy cái này!
.Liễu Như Phong nhặt trường kiếm lên, nhìn bọn họ kề vai đi ra ngoài, cười cười, trong mắt lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
.Hàn Nghệ tùy tiện động não một cái, liền giúp cho tên điên Nguyên Ưng xong, nhưng hắn không quay lại tìm Liễu Như Phong nữa, vì hắn cũng phải suy nghĩ kĩ càng, lễ vật này có nên nhận hay không.
.Sau đó hắn đi gặp đám trưởng bối Nguyên Hi, Nguyên Nhạc, nói chuyện kế hoạch nam tiến với bọn họ, không nói đến chi tiết, chỉ nói đến đại cục, bao gồm toàn bộ hoàn cảnh kinh tế bây giờ, trong quá trình trao đổi, đám lão nhân Nguyên Hi càng xem trọng Hàn Nghệ hơn, đây thật sự là một kỳ tài về buôn bán.
.Giữa trưa, Nguyên Hi đặt yến tiệc khoản đãi Hàn Nghệ, nói là khoản đãi, kỳ thật là có mục đích, bởi vì phu nhân của Nguyên gia đều xuất hiện trong bữa tiệc.
.Mợ nó, ba cô tám dì ở cùng một chỗ có lẽ đến hai mươi tám vị, chủ đề nói chuyện của đám phụ nữ còn đáng sợ hơn, lớp trưởng bối truy hỏi vấn đề thê tử của Hàn Nghệ, bởi vì tất cả đã thành sự thật, vậy nên cũng không cần phải giấu giếm, nhất định phải đối mắt với sự thật, những thứ nên hỏi đều phải hỏi, không cần phải ngượng ngùng, nhưng ngược lại Hàn Nghệ vô cùng xấu hổ, dù sao hắn cũng chưa bao giờ gặp trưởng bối thật sự, cũng chưa từng bao giờ tham gia mấy vụ gặp mặt này, nên mệt mỏi ứng phó.
.Mà chủ đề nói chuyện của người trẻ tuổi thường liên quan đến vấn đề phục sức và nước hoa, về phương diện này, Hàn Nghệ thật ra rất thành thạo, dù sao cũng là bạn của phụ nữ, vài ba câu đã giúp cho những thiếu phụ này vui vẻ không thôi, không khí cũng dần trở nên dễ chịu hơn.
.Tuy nhiên khiến lòng Hàn Nghệ ấm áp chính là: dù là đám người Nguyên Hi hay những phụ nhân này, trong lời nói của họ đều mang theo quan tâm, nghiễm nhiên đã đối xử với Hàn Nghệ như với người nhà, điều này làm cho Hàn Nghệ cảm thấy rất ấm áp, gia đình đoàn kết yêu thương nhau như thế này không có nhiều.
.Vất vả lắm đến buổi trưa buổi yến tiệc mới kết thúc, Hàn Nghệ rốt cuộc thở phào một hơi, đi ra cùng Nguyên Nhạc, hai người mặt đều đỏ gay.
.- Nhị bá, Mẫu Đơn nàng...
.Không chờ Hàn Nghệ nói hết lời, Nguyên Nhạc liền vui vẻ hớn hở nói: - Vốn dựa vào tập tục, mấy ngày nay ngươi không thể tới đây, nhưng hiện giờ tình huống khá đặc thù, cho nên Nhị thẩm các nàng vẫn cảm thấy không gặp mặt là tốt nhất, còn mấy ngày nữa thôi, ngươi nhịn một chút đi.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, trong lòng cũng than khổ, đây là một cuộc hôn nhân giả, hai bên dù sao cũng gặp mặt trao đổi tin tức, đến lúc đó lại giấu diếm. Hắn thấp thỏm hỏi: - Vậy không biết nghi thức hôn lễ còn cần chú ý điều gì?
.Nguyên Nhạc xua tay, ngượng ngịu nói: - Đơn giản lắm, không có gì cần chú ý, ngươi cũng không cần quan tâm, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi rồi.
.Ta biết ngươi đã sắp xếp xong xuôi, nhưng vấn đề là ta cần chuẩn bị cái gì! Hàn Nghệ đánh giá Nguyên Nhạc, nghĩ thầm rằng, lão nhân này có phải uống nhiều quá rồi không, hôn lễ đơn giản cũng cần có quy trình! Đang định hỏi lại, thì Nguyên Nhạc chắp tay cáo từ, sau đó được hạ nhân dìu vào viện trạch của mình.
.Trời ạ!
.Hàn Nghệ có thể nói là chưa kết hôn, khi hắn mới đến Đường triều, cũng chỉ còn mỗi bước động phòng nữa mà thôi, hơn nữa còn ngất đi, trong lòng cũng khá sợ hãi, mấu chốt Nguyên gia là Thác Bạt thị, trời biết tập tục hôn lễ của họ là gì, nghĩ đến đây, hắn lại không khỏi đau đầu, mơ mơ màng màng cùng với một hạ nhân đến một tiểu viện, tiểu viện này tuy rằng không lớn, nhưng khung cảnh xung quanh yên tĩnh, có hòn non bộ, có nước chảy, hoa cỏ cây cối cái gì cần có đều có, ở nơi này tuyệt đối thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận