Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1192: Chỉ cầu không thẹn với lương tâm

.Khó khăn lắm mới lừa phỉnh được những lão đại này đi, Hàn Nghệ cẩn thận dè dặt mang khế ước trở lại hậu viện.
.- Hàn Nghệ, ngươi trả ta tiền cơm mau!
.Lúc này vừa mới trở lại hậu viện, chợt nghe thấy một tiếng hét to, giống như hoạn quan, ồ không, Yến Nhân Trương Dực Đức gào thét dốc Trường Bản.
.Ta có tiền như vậy lại nợ người tiền cơm? Hàn Nghệ không hiểu ra sao cả ngẩng đầu lên, trong lòng một trận buồn bực, đã nói vẫn thiếu vài người, hóa ra đều chờ ở chỗ này, thật sự là chê ta còn chưa đủ mệt a.
.Chỉ thấy mấy người ngồi trong sảnh, hai người trong đó là lão đại của lão đại trong quân, chính là hai lão lưu manh Lý Tích và Trình Giảo Kim này, ngoài hai người này, còn có hai tiểu lưu manh Trình Xử Lượng, Dương Tử Nột. Người mới vừa lên tiếng chính là Trình Xử Lượng.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Tổng cảnh ti, tiền cơm gì? Ngươi chạy đến nhà ta phá hỏng thanh danh ta, cũng quá ức hiếp người rồi.
.- Hôm qua lúc ngươi muốn ta mời khách!
.Nói tới đây, Trình Xử Lượng bỗng nhiên một tay kéo lấy Hàn Nghệ, thấp giọng nói: - Lúc đó ngươi đã nói gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói ta sẽ thiện đãi con trai ngươi.
.- Và cả con trai của ca ta.
.- Phải, và cả con trai của ca ngươi.
.- Vậy tại sao hôm nay ngươi lại phái người đến nói với ta, nói con trai ta và ca ta tư liệu có vấn đề, không thể bảo danh! Trình Xử Lượng hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt tiểu tử ngươi biến sắc cũng quá nhanh rồi.
.Hàn Nghệ rất vô tội nói: - Ta chỉ là đáp ứng thiện đãi con trai ngươi trong Học viện quân sự Đại Đường, nhưng trước mắt còn chưa đến Học viện quân sự Đại Đường một bước chân, ta cũng cũng không lừa phỉnh ngươi a.
.Trình Xử Lượng chớp chớp mắt, giận nói: - Ngươi đây không phải lừa phỉnh, ngươi đây là lừa gạt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lời này là sao?
.Trình Giảo Kim bỗng nhiên hét lên: - Lượng Tử, các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì thế?
.- Không có gì! Trình Xử Lượng vội đáp lại.
.Hàn Nghệ nhân cơ hội thoát ra, đi đến trước mặt Lý Tích, Trình Giảo Kim, Dương Tư Nột, hướng tới ba người bọn họ chắp tay thi lễ một cái.
.Lý Tích thản nhiên nói: - Tiểu tử ngươi lá gan đúng là không nhỏ a!
.Hiện giờ người đứng đầu trong quân, người đứng đầu trong triều, cháu trai đến báo danh tham gia học viện gì đó, đều bị trả lại, phải biết rằng ông ta được coi như là một viện trưởng, Lý Tích này không thể sẽ có cái gì để nói!
.Trình Giảo Kim thì lại là vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa nói: - Mậu Công a, lão phu đã sớm nói rồi, tiểu tử này không có để ai vào mắt.
.Ngươi lớn tuổi như vậy rồi, còn chơi trò xiếc châm ngòi ly gián? Thật là đủ vô sỉ đấy. Hàn Nghệ âm thầm khinh bỉ lão hàng này một phen, lại hướng tới Lý Tích cười nói: - Tư không khách khí, ta đây đều là tình thế bất đắc dĩ.
.Lý Tích lạnh lùng cười, nói: - Dù sao hôm nay nếu ngươi không nói rõ chuyện này, học viện quân sự này cũng đừng mở nữa.
.Cáo già nếu tức giận, thì chính là một con mãnh hổ a!
.Mấu chốt Hàn Nghệ đây cũng quá là không nể tình, Lý Tích cũng chỉ là khá khiêm tốn trong việc tranh đấu trong triều, nhưng ở việc này, ông ta sẽ không khiêm tốn, việc này nếu vẫn khiêm tốn, vậy sau này ai còn có thể để ông ta trong mắt. Hơn nữa ông ta khiêm tốn có khiêm tốn, nói một câu là tính một câu, không có gì là giả dối, lúc trước không phải một câu: "Việc nhà của bệ hạ, không cần hỏi người ngoài!" của ông ta định Càn Khôn sao. Nếu ông ta nói không mở nữa, vậy đúng thật không mở được.
.Trình Giảo Kim và Trình Xử Lượng là bày ra các kiểu tư thái xem kịch, Hàn Nghệ ngươi có bản lĩnh đối mặt với Lý Tích a.
.Hàn Nghệ đương nhiên không có bản lĩnh này, nếu có bản lĩnh này, mỗi ngày không đánh Lý Nghĩa Phủ hai cái tát, cũng không quá ngượng ngùng về nhà đối mặt với Vô Y, thở dài, nói: - Tư không, ông chiến đấu cả đời, tất nhiên hiểu được chiến tranh này cũng không phải là trò chơi, nhỏ thì mất tính mạng, lớn thì dao động căn cơ nước nhà. Chính là vì như thế, quân nhân kiên quyết không phải cứ lăn lộn không lý tưởng là được, lúc Độc Cô Vô Nguyệt vừa mới đề xuất thành lập học viện quân sự, lòng ta đã có một chút lo lắng, học viện quân sự là nơi dùng để bồi dưỡng quan tướng, mà những quan tướng này tương lai phải đi bảo vệ quốc gia, hoặc mở mang bờ cõi, ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của ngàn vạn con người. Bồi dưỡng một quan tướng so với bồi dưỡng một Tể tướng, kỳ thực áp lực còn lớn hơn một chút.
.Trình Giảo Kim liên tục gật đầu nói: - Lão phu rất công nhận nửa câu này sau cùng a.
.Lý Tích nói: - Ngươi nói tiếp.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng các vị cũng đều biết, hiện giờ Đại Đường chúng ta vẫn còn vô cùng chú trọng dòng dõi, từ khoa cử cũng có thể thấy được một phần, vẫn là ưu tiên lấy dòng dõi. Nhưng ta không hi vọng mang theo quan niệm dòng dõi vào Học viện quân sự Đại Đường, ta hi vọng ở trong Học viện quân sự Đại Đường, chỉ có đủ tư cách và không đủ tư cách, không có lựa chọn thứ ba, ta làm như vậy, chính là không muốn đề ra tuyển hạng thứ ba.
.Trình Giảo Kim buồn bực nói: - Sao ngươi lại nói câu này? Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra mấy bản khế ước, nói: - Tư không, Lư Quốc công, Dương tướng quân, Tổng cảnh ti, đây chính là nguyên nhân duy nhất ta làm vậy.
.Hắn phân phát mấy khế ước đó cho bốn người.
.Trình Xử Lượng vừa thấy, liền lập tức đổ mồ hôi:
.- Hàn Nghê, ngươi đây là muốn giết người sao?
.Lúc trước Hàn Nghệ còn là dựa vào uy lực của vinh diệu tường, giữ lại những học viên kia, hiện giờ trực tiếp ký khế ước, học viên ở Học viện quân sự Đại Đường phải gây tội lớn cỡ nào a!
.Hàn Nghệ tức giận nhìn y một cái, nói: - Lư Quốc Công, Tư không, Dương tướng quân, Tổng cảnh ti, ta nói thẳng vậy. Ta chính là không hi vọng quyền uy của các vị ảnh hưởng đến Học viện quân sự Đại Đường, cho dù là mảy may. Nếu cháu trai hoặc là con trai của các vị không thông qua kỳ thi, hoặc là phạm lỗi, nên trừng phạt thì trừng phạt, nên khai trừ thì khai trừ, không có nửa điểm nói tình người. Đạo lý rất đơn giản, bởi vì kẻ địch thì sẽ không nói tình người với ngươi đâu, chúng ta bắt buộc phải dùng hết khả năng vì bệ hạ, vì quốc gia này bồi dưỡng nên quan tướng ưu tú. Kỳ thực cho dù là học viên sau này tốt nghiệp, cũng có thể sẽ phạm lỗi, nhưng Học viện quân sự Đại Đường đã không thẹn với lương tâm, bởi vì chúng ta đã cố gắng hết sức. Nhưng nếu chúng ta để những quan tướng không đủ tư cách ra chiến trường, chúng ta đây chính là tội nhân thiên cổ, hơn nữa chúng ta cũng có lỗi với những học viên đó.
.Trình Xử Lượng nhỏ giọng nói: - Cha, Tư không, trong này có âm mưu!
.Y hiểu rất rõ Hàn Nghệ rồi, lúc trước ở trại huấn luyện đầy loại, đặc biệt là biểu cảm suy sụp, điên cuồng những học viên kia, đến nay y vẫn còn nhớ rõ mồn một a!
.Trình Giảo Kim liếc mắt nhìn con trai, thấy y đã sợ thành như vậy, tức giận nói: - Ngươi cút sang một bên.
.Trình Xử Lượng ngoan ngoãn cút qua một bên ngồi xuống, nhưng lại là ngồi không yên.
.Lý Tích hướng tới Trình Giảo Kim hỏi: - Lư Quốc Công, ngươi thấy thế nào?
.Trình Giảo Kim lắc đầu nguầy nguậy nói: - Người Hàn Nghệ sợ chính là ngươi, chứ không phải lão tử, ngươi nói là xong thôi.
.Lý Tích lại nhìn Dương Tư Nột.
.Dương Tư Nột vội nói: - Tư không làm chủ là được rồi.
.Lý Tích hướng tới Hàn Nghệ giơ tay ra nói: - Lấy ra đi!
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Cái gì?
.Lý Tích nhíu mày nói: - Đương nhiên là khế ước này rồi! Ngươi khiến lão phu kích thích mà đến, không phải là hy vọng lão phu viết cho ngươi một bản cam đoan sao. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Tư không quá lời, ta chỉ là muốn Học viện quân sự Đại Đường có thể duy trì dài lâu, thậm chí còn phải vượt qua khoa cử.
.Trình Giảo Kim bật cười ha ha:
.- Tiểu tử ngươi dò đoán lòng người, cũng thật là nhất tuyệt a!
.Bọn họ làm võ tướng, đương nhiên hi vọng chiếm được chủ đạo, chứ không phải văn thần tùy ý khua tay múa chân trước mặt bọn họ, tranh giành văn võ là từ xưa tới nay, cho đến triều Tống, mới định được ưu thế tuyệt đối chủ đạo của văn thần, nếu Nhạc Phi sống ở năm này, vậy khẳng định là xuất tướng nhập tướng, không có bất kỳ trì hoãn nào, đáng tiếc ông ta sinh ở triều Tống. Thành ra bọn họ đương nhiên hi vọng Học viện quân sự Đại Đường có thể thắng được khoa cử, đây là một nhân tố quan trọng nhất bọn họ ủng hộ Học viện quân sự Đại Đường.
.Hơn nữa, đây thật đúng là không phải mơ mộng hão huyền, thứ nhất, khoa cử cũng vừa mới ra đời không lâu, còn tiến hành thay đổi quy mô lớn. Thứ hai, khoa cử là trong tay văn thần, mấy văn thần đó lại coi trọng dòng dõi, trong quân ngược lại không coi trọng như vậy, bởi vì chuyện đánh giặc này, có năng lực, lập nhiều quân công, tự nhiên sẽ được tướng quân xem trọng, bởi vì chiến tranh mọi người đều phải liều mạng, tự nhiên sẽ được thăng chức, chỉ là nói tới độ cao nhất định, xuất thân lại vô cùng quan trọng. Nếu là văn thần, ngươi có năng lực, chẳng những không thăng ngươi, còn có thể áp chế ngươi, từ xưa tới nay, văn nhân tương khinh a.
.- Lư Quốc Công quá khen!
.Hàn Nghệ vội vàng truyền mấy bản khế ước qua.
.Lý Tích cầm bút liền ký xuống đại danh của mình.
.Người đứng đầu đương triều đều đã làm gương rồi, Dương Tư Nột dĩ nhiên là không có gì để nói, cũng ký xuống đại danh của mình. Hàn Nghệ cười nói:
.- Tư Không, nếu ông đến sớm một khắc, thì ta cũng không cần phí sức lực lớn như vậy giải thích cho mấy vị Khế Hà Lực tướng quân rồi.
.Lý Tích có chút nghiêm túc nói: - Sở dĩ hôm nay ta đáp ứng ngươi, ký bản cam đoan này, là bởi vì ngươi nói vô cùng hay, nhưng nếu tương lai ngươi không làm được, ta sẽ không tha cho ngươi.
.Hàn Nghệ tràn đầy tự tin nói: - Tư không xin yên tâm, chỉ cần lực lượng bên ngoài không can dự Học viện quân sự Đại Đường, khả năng một việc duy nhất ta không làm được, chính là tất cả học viên của Học viện quân sự Đại Đường đều đã bị khai trừ rồi.
.- Lão phu chờ đấy!
.Lý Tích gật đầu, nhưng trong mắt thì tràn đầy hi vọng, bởi vì cảnh sát hoàng gia thật sự khiến người khác sáng mắt, một đám con ông cháu cha sau vài năm, thật giống như biến thành một người khác vậy.
.Hàn Nghệ đột nhiên lại hướng tới Dương Tư Nột hỏi: - Dương tướng quân, là Thất lang muốn đến Học viện quân sự Đại Đường?
.Dương Tư Nột gật gật đầu.
.- Nhưng ta nhớ hình như Thất lang đã làm quan rồi.
.Lúc trước trong trận diệt Trần Thạc Chân, Dương Tuấn Phi kia công lao không phải ít, thuận lợi suôn sẻ thăng chức. Dương Tư Nột khoát tay nói:
.- Đó đều là tổ tiên phù hộ, cũng không phải nó có bản lĩnh, nếu có thể học được chút bản lĩnh của Tư không, tin rằng nó có thể cả đời cũng không hưởng thụ hết.
.- Dương lão tam, lời này của ngươi nói ra khiến ta thật xấu hổ! Lý Tích khoát tay, nói: - Nhớ năm đó lệnh tôn xuất tướng nhập tuóng, bắt sống Dương Huyền Cảm, trấn an Tây Bắc, lại diệu kế đánh lui Hiệt Lợi, chiến công hiển hách, làm Tể tướng hai triều, nhưng từ đầu tới cuối chưa bao giờ kể công kiêu ngạo, khiêm nhường hạ sĩ, thật có thể nói là không màng vinh nhục, làm người ta vô cùng kính nể. Chúng ta chỉ có thể ngắm nhìn bóng lưng.
.Ông ta quả thật rất kính nể Dương Cung Nhân, Dương Cung Nhân được xem như Tể tướng hai triều Tùy Đường, xuất thân gia tộc hoàng kim, lại là khai quốc công thần, nhưng không dung cái ác, có thể thấy người này khiên tốn bao nhiêu, từ cổ chí kim, người có thể làm được điều này, thật là người đáng quý hiếm thấy, Lý Tích cũng rất khiêm tốn, nhưng ông ta vẫn chưa đạt đến cảnh giới của Dương Cung Nhân.
.Cổ nhân thường nói, đạt tắc kiêm tể thiên hạ, cùng tắc độc thiện kỳ thân (Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta). Nhưng trong lịch sử người có thể làm được điều này, thật sự là chỉ đếm trên đầu ngón tay.
.Trình Giảo Kim vui tươi hớn hở nói: - Con người lão Dương này quả thật không tồi.
.Dương Tư Nột nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất tự hào cũng rất hổ thẹn, mấy người họ là con trai mà không có một ai so được với Dương Cung Nhân.
.Trình Giảo Kim bỗng nhiên chỉ vào Tiểu Dã rảnh rỗi ngồi xếp bằng ở phía sau, nói: - Thực ra tiểu tử này cũng có thể đi học viện quân sự a! Tiểu Dã quay đầu liếc nhìn, thấy là Trình Giảo Kim, lại cúi đầu tiếp tục nhàn rỗi nhàm chán.
.Trình Giảo Kim rất là xấu hổ, Tiểu Dã rõ ràng chính là xem thường ông ta, bởi vì lần đầu Tiểu Dã giao chiến cùng ông ta, chính là một khắc kinh khiếp nhất đời ông ta, ngươi không thể nói ngươi lớn tuổi hơn ta, là ta phải nể mặt ngươi.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Ta thay mặt Tiểu Dã xin lỗi Lư Quốc Công.
.Trình Xử Lượng tức giận không vui nói:
.- Hàn Nghệ, đệ đệ này của ngươi cũng thật quá không hiểu chuyện đấy?
.- Không trách nó, không trách nó!
.Trình Giảo Kim khoát tay, lại hướng tới Tiểu Dã nói: - Tiểu tử, cho dù là ngươi khinh thường lão phu, nhưng vị ngồi bên cạnh lão phu đây là Từ Mậu Công đại danh đỉnh đỉnh, trong thiên hạ bao nhiêu người muốn bái ông ta là thầy.
.Lý Tích hừ nói: - Ngươi bớt tâng bốc ta đi.
.Tiểu Dã hãy còn cúi đầu, nhưng mọi người lại nghe cậu ta nói rành mạch: - Sư phụ ta mạnh hơn các người nhiều.
.Trình Giảo Kim giật mình, cảm thấy lời này thật đúng là không phải tin đồn vô căn cứ, bởi vì lần trước khi Tiểu Dã tập kích trận hình đại quân của Đột Quyết, đó thật là vừa chuẩn vừa hận, hiển nhiên là người từng học binh pháp, hiếu kỳ nói: - Vậy không biết sư phụ ngươi là người nào?
.Tiểu Dã nói: - Sư phụ của ta chính là sư phụ ta.
.Hàn Nghệ vội nói: - Sư phụ đệ ấy là một vị ẩn sĩ cao nhân, không lộ tính danh, đệ ấy cũng không rõ lắm. Hơn nữa Tiểu Dã từ nhỏ đã quen tự do, không muốn bị người khác trói buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận