Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1280.2: Có muốn lên trời không

.Hàn Nghệ nghe vậy trợn trừng mắt, thầm nghĩ, vốn là đồng căn sinh, sao phải giày vò ghê vậy!
.Nhưng hắn cũng không có cách nào, Tiêu Vô Y trời sinh đã rất mạnh như vậy, phàm chuyện gì cũng phải tranh thắng thua, nếu không, lúc trước cũng sẽ không mạt chược mà còn lấn át cả người phát minh mạt chược là hắn đây.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Phu quân, nếu như chúng ta thắng được Học viện Chiêu Nghi phía tây ngoại ô, chàng có thể viết rõ điều này trên Đại Đường nhật báo không.
.- ! Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại:
.- Lỡ như các nàng thua thì sao?
.- Thì đương nhiên là không được nhắc.
.- Như vậy à!
.Lên đời!
.Học viện Chiêu Nghi có thể nói là vừa xuất hiện đã nổi tiếng.
.Trước đó, mọi người chú ý Học viện Chiêu Nghi nhiều là ở mặt chính trị, không ai chú ý đến Học viện Chiêu Nghi vận hành như thế nào, dạy học như thế nào, thành tích học sinh ra sao. Vậy nhưng, trải qua một ngày đại hội vận động, văn hóa của Học viện Chiêu Nghi lập tức được truyền bá ra, khiến cho mọi người chú ý.
.Bất luận là quan to hiển quý, hay là bách tính tầm thường, về đến nhà đều thảo luận về Học viện Chiêu Nghi.
.Rốt cuộc là cái cũ tốt, hay cái mới tốt, điều này cũng dẫn tới tranh luận rất lớn, bất kể là giai cấp nào cũng đều như vậy.
.Đồng thời, Học viện Chiêu Nghi dần dần trở thành học viện ước mơ tha thiết của trẻ con, trẻ con đều thích bầukhông khí đó, cách dạy học hiện nay thật sự vô vị đến cực điểm, lão sư đều đã bảy tám chục tuổi, râu một chùm to tướng, chỉ biết chi hồ giả dã, hoạt động ngoài giờ gì đó, hoàn toàn không có. Đâu có giống là lão sư của Học viện Chiêu Nghi, trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn, tư tưởng cũng tiến bộ, người không tiến bộ cũng bị Hàn Nghệ huấn luyện cho tiến bộ.
.Trước kia không có so sánh lẫn nhau, mọi người đều như vậy, qua được thì qua, bây giờ đã có so sánh, cao thấp phân biệt rõ ràng a!
.Buổi tối hôm đó, trong mỗi phường đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
.Đợi đến sáng sớm hôm sau, tin tức tuyển mộ lão sư của Học viện Chiêu Nghi đã đột nhiên truyền ra ngoài đây đều là chiêu trò, vì Trường An hiện tại có rất nhiều thí sinh thi rớt, đây chính là tài nguyên có sẵn, nếu không do đại hội vận động này, Hàn Nghệ sớm đã bắt đầu ra tay, người thi đỗ hắn cần, người không thi đỗ hắn cũng không sẽ bỏ qua, dù sao hiện giờ ngươi đọc sách cũng quá ít, không quan tâm hắn cần nhân tài gì, nhưng điểm đầu tiên, phải biết chữ a!
.Đáng ra ngày thứ hai này là giai đoạn bùng nổ của Học viện Chiêu Nghi, vì ngày thứ nhất khi mọi người về đã rất trễ rồi, lại thêm một buổi tối thảo luận, tranh cãi, ngày thứ hai khẳng định mọi người kể khổ lẫn nhau, vì con cái của nhà bọn họ làm ầm ĩ lên muốn vào học ở Học viện Chiêu Nghi. Tin tức này một khi truyền ra ngoài, lập tức sẽ khiến cho các thí sinh thi rớt chú ý, lúc trước bọn họ đâu có để Học viện Chiêu Nghi trong mắt, hiện nay chỉ cách một ngày này, Học viện Chiêu Nghi giá trị tăng lên trăm lần, bọn họ bắt đầu hỏi thăm chung quanh.
.Hàn Nghệ cũng là mới sáng sớm đã tới Tiêu phủ đón Tiêu Vô Y, sau đó liền đi về phía khu vui chơi.
.Vừa mới xuống xe ngựa, đã có một đám người tràn đến, chính là đám thương nhân Triệu Tứ Giáp, Tiền Đại Phương bọn họ.
.- Hàn tiểu ca!
.- Tại sao là các ngươi.
.Hàn Nghệ nhìn bọn họ vẻ mặt kì quái, làm sao lại không biết họ đang có ý định gì.
.Tiêu Vô Y cũng không rảnh ở đây nghe bọn họ quan thương cấu kết, vội vàng mang theo hạ nhân bước đi, nàng còn phải trấn thủ đại trướng trong quân, trận nam nữ đối kháng này, nàng đã mong chờ từ lâu rồi.
.- Hàn tiểu ca.
.Tiêu Vô Y vừa đi, Tiền Đại Phương bọn họ lộ ra nguyên hình, xoa xoa tay, vẻ mặt cười nịnh.
.Hàn Nghệ nhấc tay lên nói: - Đừng như vậy, có việc thì nói.
.Tiền Đại Phương nói: - Hàn tiểu ca, ngươi xem Học viện Chiêu Nghi này, chúng ta ít ít nhiều nhiều cũng đã bỏ ra một phần sức lực, đúng không nào.
.Hàn Nghệ gật gù nói: - Sau đó thì sao?
.Triệu Tứ Giáp nói: - Vậy ngươi xem con của chúng ta có thể vào Học viện Chiêu Nghi học không.
.- Chuyện này !
.Hàn Nghệ lộ vẻ mặt khó xử, nói:
.- Nhưng Học viện Chiêu Nghi đều là con cái của một số nhà nghèo !
.Không đợi hắn nói hết, Tiền Đại Phương vội vàng nói: - Hàn tiểu ca, chuyện này ngươi nghĩ nhiều rồi, địa vị của thương nhân của chúng ta còn không bằng nông phu bọn họ, bọn họ nghèo chúng ta ti tiện, không phải phù hợp sao.
.Hàn Nghệ nghe vậy vừa tức vừa buồn cười nói: - Lão Tiền, ta cũng là thương nhân, cái gì mà ti tiện hay không ti tiện chứ.
.Tiền Đại Phương tức khắc ưỡn ngực nghiêm mặt cười nói: - Hàn tiểu ca ngươi đâu thể xem là thương nhân a! Ngươi là Tể tướng a!
.Bành Vạn Xuân thấy kẻ keo kiệt Tiền Đại Phương này luôn nói không đúng trọng điểm, giành nói trước: - Hàn tiểu ca, chúng ta có thể quyên thêm một tí tiền nữa a!
.Hàn Nghệ ừm một tiếng rồi gật gật đầu
.Triệu Tứ Giáp nói: - Hàn tiểu ca, ngươi hãy tội nghiệp chúng ta một chút đi, ngươi đâu biết con cái của thương nhân chúng ta muốn tìm một lão sư còn khó hơn lên trời, lão sư không có học thức gì, lại còn rao giá trên trời, theo ta thấy, chúng ta lấy số tiền ấy quyên góp cho Học viện Chiêu Nghi còn hơn, chỉ cần Học viện Chiêu Nghi có thể chừa ra cho con chúng ta một vị trí là được rồi.
.Cũng thiệt là, sớm đã nên nói vậy rồi, Học viện Chiêu Nghi hiện giờ đang thiếu tiền a! Hàn Nghệ cười nói:
.- Được, đợi lát nữa nếu như hoàng hậu đến, ta sẽ thương lượng với hoàng hậu một chút, sau khi kết thúc đại hội vận động lần này, chúng ta lại thảo luận thêm.
.- Ai da! Vậy thật sự cảm tạ nha!
.- Không có gì, không có gì.
.- Hừ!
.Chợt nghe sau lưng truyền lại âm thanh cực kỳ bất mãn.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Nguyên Tranh, Nguyên Lôi bọn chúng cách đó mấy bước, mắt liếc xéo, ngấn nước mắt nhìn hắn.
.- Lát nữa chúng ta hãy nói! Hàn Nghệ hướng về phía Tiền Đại Phương bọn họ nói một câu, sau đó lập tức đi về phía Nguyên Tranh bọn chúng nói: - Các ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ đại gia gia của các ngươi lại ức hiếp các ngươi nữa.
.- Đại gia gia không có ức hiếp chúng ta, là huynh đã ức hiếp chúng ta đó. Nguyên Tranh mím miệng nhỏ lại nói: - Tiểu Nghệ ca, không thể ngờ huynh là người không biết nghĩa khí.
.Hàn Nghệ nói: - Ta ức hiếp hai ngươi khi nào chứ.
.- Huynh cho Tiểu Tựu bọn họ đến Học viện Chiêu Nghi, nhưng lại không đưa chúng ta theo, có phải huynh có mới nới cũ rồi không.
.Có mới nới cũ? Han Nghệ thật sự muốn hỏi hỏi lão sư của bọn chúng là tên khốn nào, nói: - Sao lại có thể a! Ta không cho các ngươi đi, là có nguyên nhân.
.- Nguyên nhân gì?
.- Thứ nhất, nếu như hai ngươi đi rồi, sau này ta tới Nguyên gia bảo ta tìm ai chơi đây. Thứ hai, chỉ bằng thiên phú của hai ngươi, lão sư của Học viện Chiêu Nghi đâu có thể dạy nổi hai ngươi !
.- Chúng ta chỉ muốn đi chơi mà thôi, cũng đâu phải thật sự muốn đi học.
.Đệch! Hóa ra các ngươi biết tại sao ta không muốn cho các ngươi đi. Hàn Nghệ nói: - Cái này ta đương nhiên biết, nhưng, các ngươi phải chơi với ta a, chơi với những đứa trẻ khác khác có gì là thú vị, đợi đại hội vận động kết thúc, ta đưa các ngươi đi chơi một thứ rất thú vị.
.- Cái gì thú vị.
.- Bay, bay lượn trong không trung giống như chim.
.Nguyên Tranh bọn chúng nghe mà hai mắt phát sáng, liền ôm lấy bắp đùi của Hàn Nghệ nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh không có lừa dối chúng ta chứ?
.Hàn Nghệ không lộ âm sắc một tay đẩy tiểu tử này ra, giữa ban ngay ban mặt ôm đùi, thế này còn ra thể thống gì, nói: - Với chỉ số thông minh của hai ngươi, ta có thể nói dối được hai ngươi sao.
.- Nguyên Lôi, nói cũng khá có đạo lý.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ cũng sắp bật cười thành tiếng rồi, nói: - Hai ngươi muốn đến Học viện Chiêu Nghi, hay là muốn lên trời a!
.- Đương nhiên là lên trời a!
.Nguyên Tranh bọn chúng đồng thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận