Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 297.1: Đãi ngộ vượt quy cách.

.Cung nữ dĩ nhiên là theo Hoàng đế ở tại bên trong, mà tạp dịch, nữ tỳ, hơn phân nửa đều cũng ở trong túc xá rất lớn tại hậu cung, thống nhất an bài, không có khả năng ở lầu các, kinh tế của Đường triều còn chưa tốt đến loại tình trạng này.
.Đám người Hàn Nghệ dưới sự dẫn dắt của thái giám lùn kia, đi tới phía trước một tòa lầu các, nói là lầu các, nhưng cũng không phải chỉ có một ngôi lầu vũ, phía trước là một cái viện tử không nhỏ, trong nội viện này có một gian lầu các nhỏ hai tầng, trong viện còn có năm sáu gian phòng, bên cạnh là một dòng suối nhỏ chậm rãi lưu động, cảnh sắc cũng vô cùng mê người, tuyệt đối không thua gì cái gì mà resort cảnh biển ấy.
.Thái giám lùn kia dẫn theo Hàn Nghệ tới đây, liền rời đi.
.Thái giám này vừa đi, Hùng Đệ đợi không nổi nữa lập tức khẩn cấp chạy đi vào, vừa để đạo cụ xuống là chạy vào trong viện, hết nhìn đông tới nhìn tây, mở cửa mỗi gian phòng ốc ra, ngó đầu vào nhìn một cái, hoàn toàn là dáng vẻ một đám nhà quê vào thành.
.Đây dù sao cũng có thể nói là hoàng cung, bên trong cũng đủ xứng tầm, ngang cơ khách sạn năm sao đời sau, dù sao hết thảy đã chuẩn bị xong, người đi vào là liền có thể ở được rồi.
.Bản nhân Hàn Nghệ cũng vô cùng thích hoàn cảnh này, ở nơi này, vậy thì thật là hưởng phúc nha, đi ra là có thể uống được nước suối trong veo ngon miệng, cảnh sắc thật sự là quá đẹp.
.- Hàn đại ca, ta vừa mới cùng Tiểu Dã giúp huynh xem rồi, gian phòng phía đông trên lầu là tốt nhất.
.Hùng Đệ mồ hôi đầy đầu chạy đến trước mặt Hàn Nghệ, chỉ vào lầu trên nói.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng hơi có chút cảm động, nhưng người ngủ quán ngồi đường như hắn, đối với mấy cái này ngược lại cũng không quan trọng, cười nói:
.- Lầu trên để cho đám người Mộng Nhi các nàng ở, các đệ chọn trước, còn dư lại thì để cho ta là được rồi, ta tùy tiện ở gian phòng nào cũng được.
.Mộng Nhi đi theo phía sau nói: - Thế này sao được nha, ngươi là đông chủ.
.Hàn Nghệ hì hì cười nói: - Vậy ta với cô cùng ở, như thế nào?
.Mộng Nhi xì một tiếng khinh miệt, nói: - Ngươi vẫn là ở phòng còn dư lại đi.
.Sau đó nàng liền cùng Mộng Đình và một đám nữ nhân vui cười không ngừng đi lên lầu trên.
.Mà Hùng Đệ, và Tiểu Dã cũng chọn được gian phòng của mình, Hàn Nghệ rất ngại làm việc này đấy. Hắn thích là cái loại cảm giác tùy tiện lăn ra, liền ngã xuống giường, thu dọn gì gì đó. hắn nghĩ đến thôi cũng thấy nhức đầu.
.Đám người Đông Hạo cũng hiểu biết cá tính của Hàn Nghệ, vì thế liền yên lặng mang hành lý của Hàn Nghệ đặt vào trong một gian phòng khá thoải mái trong lầu các.
.Hàn Nghệ sau khi chỉ huy bọn họ cất kỹ đạo cụ, liền ra khỏi lầu các, muốn ra bên ngoài ngắm phong cảnh, trong phòng dù cho có tốt, cũng khó có thể hấp dẫn được hắn thêm nữa.
.Đi ra ngoài lầu, Hàn Nghệ gặp Hùng Đệ và Tiểu Dã, hai tiểu tử kia song song ngồi ở trước cửa một gốc cây cổ tùng, nhìn cảnh sắc nơi xa vô cùng mê người kia, đang chuẩn bị đi tới dọa dọa bọn họ, chợt nghe được Hùng Đệ nói: - Tiểu Dã. Nơi này so với Dương Châu chúng ta còn đẹp hơn một chút, có phải hay không?
.Tiểu Dã gật gật cái đầu nhỏ.
.Gương mặt Hùng Đệ béo phì ngơ ngác, thì thào lẩm bẩm: - Nếu cha mẹ ta còn sống thì tốt rồi, ta có thể dẫn bọn họ tới nơi này ngắm cảnh đẹp.
.Tiểu Dã liếc mắt nhìn Hùng Đệ một cái, sau đó cúi thấp đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy, nếu cha mẹ ta, còn cả sư phụ ta đều còn trên đời thì tốt rồi, đáng tiếc ta không có cơ hội hiếu kính bọn họ.
.Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi thu lại bước chân, thần sắc có vẻ có chút ảm đạm, không có đi quấy rầy bọn họ nữa, mà là theo cầu thang đi xuống phía dưới, phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều là cỏ xanh cây cối xanh biếc. Một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan xông vào mặt, khi lá cây phát ra tiếng sàn sạt, gió nhẹ lơ đãng đã đến, một chút cũng không cảm giác được cái nóng bỏng rát của mùa hè, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
.Đây quả thực là nơi ở tốt nhất.
.Nếu là có thể ấy à, Hàn Nghệ thật sự nguyện ý ở trong này cả đời.
.Nhưng rất rõ ràng, đây là chuyện không thể nào.
.- Hàn tiểu ca?
.Chợt nghe được một tiếng hô to khá kinh ngạc.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên đi tới, kinh ngạc nói: - Lý Xá nhân?
.Người tới chính là Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ đi lên phía trước. Hiếu kỳ nói: - Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
.Hàn Nghệ quay đầu lại chỉ vào Lục Ba các phía sau nói:
.- Ta ngụ ở chỗ này a!
.Lý Nghĩa Phủ lập tức cả kinh, nói: - Ngươi ở nơi này?
.Hàn Nghệ gật gật đầu. Cũng là hiếu kỳ nói: - Lý Xá nhân, ngươi là tới tìm ta sao?
.Lý Nghĩa Phủ sắc mặt hơi hiển xấu hổ. Chỉ vào một tòa tiểu lầu các phía trên Lục Ba các nói: - Ta ở chỗ kia. Nói xong, y đột nhiên chắp tay cười nói:
.- Hàn tiểu ca, chúc mừng, chúc mừng.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Mừng ở đâu ra thế?
.Lý Nghĩa Phủ có một tia ý tứ hâm mộ hàm súc, nói: - Nơi này đều là chỗ ở của quan viên, bệ hạ an bài ngươi ở nơi này, có thể thấy được bệ hạ vô cùng coi trọng ngươi nha!
.Chức quan của y mặc dù cũng không nhỏ, nhưng xuất thân hàn môn, không ở trong phạm vi thế lực trung ương, xung quanh khu cung điện cao cấp kia, đều là quý tộc ở, người trong hàn môn, thì được ở nơi hơi lệch xa một chút, đây đều là có chú ý đấy, nhưng Hàn Nghệ ở nơi này, đây xem như thế nào cũng đều không hợp với lẽ thường, Lý Nghĩa Phủ làm quan nhiều năm, nghĩ chút là sẽ hiểu.
.Trong lòng Hàn Nghệ mừng thầm, ngoài miệng lại cười nói: - Lý Xá nhân quá khen, ta lại nghĩ bởi vì bệ hạ muốn xem kịch nói chúng ta diễn, vì vậy mới an bài đến nơi đây.
.Lý Nghĩa Phủ lắc đầu, cười nói: - Biểu diễn cho bệ hạ xem, cũng không chỉ có Phượng Phi Lâu các ngươi.
.Mặc dù y không nói rõ, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng, chính là bệ hạ cũng không có coi Hàn Nghệ là một người biểu diễn đê tiện mà đối đãi, mà cho hắn đãi ngộ của một quan viên hàn môn.
.Hàn Nghệ trong lòng hiểu rõ vô cùng, nhưng cũng không biểu lộ ra.
.Con ngươi Lý Nghĩa Phủ đột nhiên lay động một hồi, cười ha hả nói:
.- Đúng rồi, ta nghe nói Hàn tiểu ca gần đây lại phát minh một loại bài tên là bài tú- lơ- khơ, thú vị lắm sao?
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, cười nói:
.- Phải phải phải, nếu Lý Xá nhân cũng muốn chơi, lát nữa ta có thể làm một bộ tặng cho Lý Xá nhân, dù sao tất cả mọi người là hàng xóm, không có việc gì cũng có thể thêm mấy tay chơi.
.Lý Nghĩa Phủ vui mừng quá đỗi, chắp tay nói: - Vậy thì phải đa tạ Hàn tiểu ca rồi.
.- Không có gì, không có gì.
.Lúc này, chợt nghe được một người hô: - Lão Lý, còn ở đó lề mề gì thế, mau lại đây.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đứng ở chỗ cao đang hô Lý Nghĩa Phủ.
.Người này bộ dạng cũng không đến nỗi, nhưng trên cổ mọc ra một cục bướu lớn, làm người ta nhìn mà sợ hãi, nhưng vì bọn họ đều mặc thường phục, vì vậy nhìn không ra là chức quan gì.
.- Tới đây, tới đây.
.Lý Nghĩa Phủ đáp lại hai tiếng, liền cùng Hàn Nghệ cáo từ, sau đó rời khỏi.
.Bởi vì ở Trường An, bọn họ đều là ở trong nhà mình, lén chạm mặt cũng không phải thường có, tại Vạn Niên Cung tất cả mọi người ở cùng một chỗ, đây đối với bọn họ mà nói, chính là một lần tụ hội, khẩn trương liên lạc bạn tốt, đi thưởng thức cảnh đẹp núi thiên thai.
.Hàn Nghệ nhìn bóng lưng của Lý Nghĩa Phủ, cười lắc đầu, khẳng định người này cho rằng lão tử là vì bài tú- lơ- khơ mà được ở nơi này, ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta rồi. Tiếp tục bước dọc theo cầu thang, chỉ cảm thấy mình là một người cô đơn, không khỏi có chút phiền muộn. Có thể đi thì đi tiếp, chợt thấy một đám tôi tớ đang cầm một cái giỏ đầy quýt cùng nhau đi tới. Một người dẫn đầu cũng là một nữ tử, cô gái này Hàn Nghệ cũng quen, chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.Mẹ kiếp. Ta ở trong này cũng có bằng hữu đấy nhé. Hàn Nghệ đang cảm thấy tịch mịch vội vàng vẫy tay lên tiếng: - Mẫu Đơn nương tử, Mẫu Đơn nương tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận