Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 713.2: Một lời không hợp liền xuất gia?

.Nàng dứt khoát lại nằm úp sấp lên trên người của hắn, nhẹ tựa trán mình vào trên bả vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:
.- Hạ lưu.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Được rồi! Ta nhận tội! Ở trước mặt nàng, ta thật sự rất hạ lưu.
.Khi nói chuyện, hắn lại đem bàn tay đang đặt trên eo nàng chuyển qua trên lưng, nhẹ nhàng vuốt ve.
.Tiêu Vô Y dường như vô cùng hưởng thụ, đôi tay ngọc nhẹ nhàng ôm cổ của Hàn Nghệ, đem mặt thiếp lên trên ngực hắn, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng khép lại, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của đối phương, chỉ cảm thấy đây là thanh âm của hạnh phúc
.Hai người lẳng lặng ôm nằm chung một chỗ, dường như vào lúc này, cả trời đất cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
.Qua một hồi lâu, Hàn Nghệ đột nhiên hạ giọng nói:
.- Vô Y.
.- Ửm?
.Tiêu Vô Y biếng nhác đáp lại một tiếng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nàng hôm nay giống chủ động hơn ngày xưa một chút.
.Tiêu Vô Y nghe vậy thẹn thùng không thôi, chỉ cảm thấy hai má nóng lên, nàng tôn sùng vũ lực nên lúc này liền giơ tay giơ lên vỗ xuống bộ ngực của hắn. Bốp một tiếng, nàng nổi giận nói:
.- Rõ ràng chính là chàng, chính là bản thân chàng háo sắc, giờ lại còn trách ta.
.Nói đến phần sau, thanh âm của nàng bé lại như tiếng muỗi kêu.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại như không xương của nàng, nói:
.- Xin tha thứ ta chưa từng đọc qua sách, chỉ có thể dùng phương thức này nói cho nàng biết, ta nhớ nàng đến mức nào.
.Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói:
.- Chàng nói xạo
.Nàng nói xong, đột nhiên đôi mắt vừa chuyển, nói:
.- Hàn Nghệ, chàng còn nhớ quy củ của chúng ta khi còn ở Dương Châu không?
.- Quy củ gì thế?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chính là ta chủ nội, chàng chủ ngoại.
.- Đương nhiên nhớ rõ a!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Hơn nữa nàng hiện tại có thể tận tình chủ nội, dùng bao nhiêu bột mì đi làm bánh rán đều được, phu quân ta hiện tại dầu gì cũng là một nhân vật thổ hào có số má rồi.
.- Sao chàng có nhớ rõ như vậy thế?
.Tiêu Vô Y duyên dáng gọi to một tiếng, mặt đều đỏ bừng, nàng nói thật nghiêm túc rằng:
.- Không cho chàng nhắc lại chuyện này nữa.
.- Tuân mệnh!
.Hàn Nghệ cố nhịn cười nói.
.- Thế còn tạm được.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, lại nói:
.- Thế hiện tại đi vào Trường An rồi, quy củ ấy có còn được tính hay không?
.- Đương nhiên giữ lời, trước đó không phải ta đã nói rồi sao, nàng có thể tận tình chủ nội.
.- Nói cách khác chuyện ở trong nhà, đều do ta quản
.- Bao gồm cả chính bản thân ta.
.Đối với đáp án này Tiêu Vô Y phi thường hài lòng, nàng hôn khẽ một cái thật nhanh lên hai má của Hàn Nghệ và nói:
.- Đây là thưởng cho chàng.
.Hàn Nghệ thụ sủng nhược kinh nói:
.- Đây là phần thưởng tốt nhất mà ta nhận được trong cuộc đời này đấy.
.- Đức hạnh!
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, thuận tiện liếc một ánh mặt thật quyến rũ cho hắn. Qua một lát sau, nàng đột nhiên nói:
.- Ta đã đi tìm Phi Tuyết rồi.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói:
.- Kia —— vậy nàng nói với nàng ấy rồi?
.Tiêu Vô Y khẽ ừ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nàng kia nói như thế nào?
.- Chàng hy vọng nàng ấy nói như thế nào?
.- Ta à? Chậc, ta chỉ là hy vọng không cần làm tổn thương đến tình bạn của mọi người mà thôi, đây là kết quả hoàn mỹ nhất.
.- Tình bạn?
.- Chứ không thì sao?
.Hàn Nghệ lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô tri nói.
.- Tình bạn liền tình bạn đi!
.Vô Y thầm mắng thằng nhãi này quá gian trá, tiếp qua một lát, nàng khẽ thở dài nói tiếp:
.- Chàng yên tâm, thật ra cũng không có tổn thương tình cảm gì. Phi Tuyết nàng ấy nghe xong liền vô cùng bình tĩnh, hơn nữa nàng còn nói với ta xin lỗi, nàng nói kỳ thật trước lúc nàng ấy lừa ta, nàng ấy cũng đã thích chàng rồi, cho nên phải nói xin lỗi phải chính là nàng. Hơn nữa…. Hơn nữa tất cả mọi chuyện bây giờ cũng không còn quan trong nữa, bởi vì nàng đã… đã quyết định xuất gia rồi.
.- Xuất gia?
.Hàn Nghệ kinh hô.
.- Tại sao chàng lại khẩn trương như thế?
.- Ta không có khẩn trương a!
.- Không khẩn trương vậy tại sao tim chàng lại đập nhanh như vậy?
.Mẹ nó! Ta chán ghét nàng dán lồng ngực của ta nói chuyện với ta! Hàn Nghệ âm thầm rủa một câu, lập tức nói:
.- Xuất phát từ tình bạn ta có phải là nên khẩn trương một chút hay không ?
.- Điều này cũng đúng đấy.
.Tiêu Vô Y thần kỳ buông tha Hàn Nghệ.
.Đối mặt với sự độ lượng to lớn như thế của Tiêu Vô Y, Hàn Nghệ đều có chút phản ứng không kịp, còn sửng sốt một chút. Đột nhiên, trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện hình ảnh của một Dương Phi Tuyết phiên bản trọc đầu, không khỏi hơi hơi run run. Hắn vội vàng hỏi:
.- Nàng ấy vì sao phải xuất gia?
.- Bằng không nàng ấy có thể làm như thế nào giờ?
.Tiêu Vô Y khẽ thở dài:
.- Tuổi của nàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, cha của nàng ấy vẫn buộc nàng ấy thành thân, nhưng nàng ấy thật sự là không muốn gả cho một người mà bản thân nàng ấy không thích. Phi Tuyết nói tình yêu hẳn là tự do, là vui vẻ. Một tình yêu mà không vui sướng, nàng ấy thà rằng không cần, chứ cũng không muốn thương tổn người khác. Nàng ấy nói mấy ngày qua ở trong miếu đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cũng đã suy nghĩ vô cùng thấu triệt. Xuất gia đối với nàng ấy mà nói, có lẽ chính là kết cục tốt nhất. Phi Tuyết còn bảo ta trước đó đừng có nói cho chàng biết, bởi vì nàng ấy không muốn làm cho chàng cảm thấy áy náy, nàng ấy nói tất cả mọi chuyện này đều không có liên quan gì đến chàng, đó là quyết định của bản thân nàng ấy mà thôi.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, nói:
.- Dương công kia cho phép nàng ấy xuất gia?
.- Thật ra nàng ấy vẫn chưa có nói cho Dương thứ sử biết, tuy nhiên Dương lão phu nhân đã đáp ứng rồi.
.Hàn Nghệ liền trầm mặc. Bởi vì hắn biết nếu Dương lão phu nhân gật đầu, như vậy Dương Tư Nột kia cho dù không nghĩ, cũng sẽ không phản đối.
.Tiêu Vô Y đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Hàn Nghệ, trên đời này chỉ sợ chỉ có chàng mới có thể làm cho nàng ấy hồi tâm chuyển ý, nhưng, nhưng ta cũng không muốn chàng đi. Chàng có thể hứa ta hay không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, hạ tầm mắt nhìn Tiêu Vô Y, sau khi trầm mặc nửa ngày, hắn gật đầu nói:
.- Ta hứa với nàng.
.Cơ thể Tiêu Vô Y run run, hơi có vẻ cả kinh nói:
.- Chàng… chàng chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn Phi Tuyết xuất gia?
.Hàn Nghệ thở dài, nói:
.- Vô Y, kỳ thật… kỳ thật về chuyện với Dương Phi Tuyết, ta vẫn luôn cảm thấy áy náy đối với nàng. Ta đã cưới nàng làm thê tử, làm sao có thể đi thích người khác, nhưng ta quả thật có chút thích Dương Phi Tuyết, có lẽ là bản tính của ta không tốt đi. Tuy nhiên ta hy vọng nàng có thể hiểu được, đối với ta mà nói, nàng là tất cả mọi thứ, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể là ai, cũng không thể chia rẽ chúng ta.
.Khóe mắt Tiêu Vô Y hiện ra lệ quang, mím môi mỉm cười, gật gật đầu.
.Hàn Nghệ cười, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, trong mắt lại hiện lên một chút cảm giác thống khổ không dễ dàng phát hiện được.
.Hắn đương nhiên không muốn thấy mọi việc như thế phát sinh, nhưng cùng lúc đó, thái độ của hắn đối với Tiêu Vô Y cũng rất mẫn cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận