Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 650: Đồng cam cộng khổ.

.hực ra chỉ cần tới chợ của Nguyên gia đi một vòng, không cần tới Ngõ Bắc, cũng biết được tình hình ở đây ra sao, dù gì lượng khách hàng cũng chỉ có nhiêu đó.
.Bắt đầu từ buổi sáng, thì chỉ có thưa thớt mấy kẻ con cháu thứ tộc tới thăm thú, bọn họ trước đây đều là khách hàng trung thành của Ngõ Bắc, nhưng dù vậy, đều rất mau chóng rời đi, dù sao bản chất con người cũng là như vậy, nơi nào nhiều người thì thích lui tới nơi đó, hơn nữa cũng chỉ có mấy người bọn họ dạo quanh nơi này, chính bọn họ cũng cảm thấy chướng mắt.
.Ấy vậy mà việc kinh doanh ở chợ Đào Bảo vẫn được xem như quy củ tiêu chuẩn, nơi đây chủ yếu có bà con xung quanh tới mua đồ dùng sinh hoạt, bọn họ tới chợ của Nguyên gia cũng chẳng mua nổi cái gì, chợ Đào Bảo đối với khẩu vị của họ mà nói, thì lại tương đối gần. Nhưng nhìn tổng quát toàn bộ khu chợ mới, thì đúng là lưa thưa lác đác.
.Một chữ thảm sao mà nói đủ !
.Trong quán bánh bao bên cạnh Dương Châu Đệ Nhất Lâu, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa ba người dùng hai tay chống cằm, xếp thành một hàng, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía ba cái bàn trống không.
.Gió xuân thổi qua, lạnh thấu đến tận xương.
.- Tiểu Dã, phải làm sao đây, đến cả một vị khách cũng không có.
.Hùng Đệ nhíu mày hình chữ bát, mặt mày nhăn nhó nói.
.Tiểu Dã đã quen khoa chân múa tay để biểu đạt lời nói, theo bản năng giơ tay vỗ lên vai Tiểu Mập, rồi mới nói: - Tiểu Mập, huynh đừng lo lắng, bánh bao của huynh ngon như thế này, chắc chắn sẽ có nhiều người tới ăn.
.Đỗ Tổ Hoa cũng gật đầu, khích lệ Hùng Đệ.
.Hùng Đệ ủ rũ nói: - Ta đâu có lo lắng việc buôn bán của bản thân, ta là lo cho Hàn tiểu ca.
.Đôi mắt to của Tiểu Dã bỗng nhiên tràn đầy tự tin, nói: - Vậy thì càng không cần lo lắng, Hàn tiểu ca thông minh như vậy, Nguyên gia nhất định không phải là đối thủ của Hàn tiểu ca.
.Hùng Đệ ra sức gật đầu: - Không sai, Hàn đại ca nhất định sẽ chiến thắng.
.Bên trong Dương Châu Đệ Nhất Lâu.
.Thẩm Quý trông theo từng con vịt quay, sốt ruột đến sắp khóc đến nơi, hướng về phía Thẩm Tiếu còn đang ngồi đó uống rượu, nói: - Đại công tử, ngươi nhìn xem, đến cả một vị khách cũng không có, ta sớm đã nói với ngươi rồi, đừng có vội mở tiệm, bây giờ thì tốt rồi, một trăm quan tiền cứ như vậy mà mất không.
.Thẩm Tiếu khó chịu liếc nhìn Thẩm Quý, nói: - Ta nói lão Thẩm này, ngươi đã lải nhải cả một buổi sáng rồi, ngươi có mệt không hả, càng vào những lúc như thế này, chúng ta càng phải tin tưởng Hàn Nghệ, đó mới là huynh đệ. Lúc trước Hàn Nghệ cũng giúp ta kiếm không ít tiền của, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nói như vậy rất vong ơn phụ nghĩa ư.
.Thẩm Quý kích động nói: - Kinh doanh là kinh doanh, huynh đệ là huynh đệ, việc này sao có thể nói lẫn lộn với nhau được, Hàn Nghệ đã từng giúp đỡ đại công tử, nhưng ta bằng lòng đem tiền cho Hàn Nghệ, chứ không thể dùng như vậy được, chẳng may việc không thành, thì kế hoạch tới Trường An mở tửu lâu của chúng ta đã hoàn toàn thất bại rồi đấy.
.Thẩm Tiếu chán ghét nhất là cái môn giáo dục này, đứng dậy nói: - Bây giờ ta không nói với ngươi những thứ này, ngươi chờ đó mà xem cho kĩ vào, Hàn Nghệ nhất định sẽ không khiến ta thất vọng đâu. Nói xong, y liền hừng hực khí thế rời đi.
.Đến cả Thẩm gia đều như vậy, các thương nhân còn lại thì càng không cần nói đến, trước đó bọn họ còn tưởng rằng, Hàn Nghệ chuẩn bị phương pháp hay ho gì, có thể ngăn chặn cơn sóng dữ, cho bọn họ một sự ngạc nhiên, ít nhất có thể bảo toàn mấy miếng đất của mình, kết quả khai trương cả một buổi sáng, Hàn Nghệ sáng sớm tới đảo một vòng, sau đó thì cũng chẳng ló mặt ra nữa, chút ít hi vọng trong lòng đều đã tan tành.
.Điều này đối với một khu chợ mới mà nói, quả thực là có tính đả kích hủy diệt.
.Làm kinh doanh ngày đầu tiên khai trương vĩnh viễn là ngày quan trọng nhất, ngày khai trương không thuận lợi, chẳng mấy ai có thể xoay chuyển được tình hình. Nếu như bảo Hàn Nghệ vẫn còn cất giấu chiêu thức gì, vậy thì lúc này nên sử dụng ra rồi, bằng không thì đã quá muộn rồi.
.- Lão Tiền, thế này thì phải làm sao đây ?
.- Ta mà biết, thì sẽ không ngồi đây đập ruồi rồi.
.- Chờ thêm chút nữa xem sao, dù gì trước mắt chúng ta cũng chẳng còn đường đi, hơn nữa tiền thuê nhà tháng này cũng đã được miễn rồi.
.- Vậy cũng phải, trước đó đám công tử kia đã dùng hết tiền trong thẻ khách quý, chúng ta cũng kiếm được chút ít, còn có thể gắng gượng mấy ngày.
.- Chúng ta có thể gắng gượng, nhưng đám tiểu thương nhân trong chợ mới thì không gắng gượng nổi đâu, bọn họ chẳng kiên trì được bao lâu. Ngươi cứ xem kĩ đi, không lâu sau, bọn họ sẽ phải tìm đường khác mà đi thôi.
.- Hàn tiểu ca rốt cuộc là đang làm trò gì đây, nếu như không có cách nào, thì khai trương muộn một chút cũng được, vội vàng khai trương, lại chẳng có cách nào đối phó với Nguyên gia, ta thực không hiểu được.
.- Ai!
.Tiếng than thở chính là giai điệu chính của Ngõ Bắc hôm nay.
.Bao gồm cả Phượng Phi Lâu ở ngõ sau cũng vậy, Cố Khuynh Thành và Mộng Nhi các nàng ngồi cạnh chiếc bàn đá, ai nấy đều ủ rũ.
.Hàn Nghệ từ trong phòng bước ra, trông thấy vẻ mặt này của các nàng, không khỏi wa lên một tiếng: - Các cô không đi tập kịch, còn ngồi ngơ ngẩn ở đây làm gì ?
.Mộng Nhi liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Lúc này chúng ta làm gì còn tâm trí mà đi tập kịch chứ !
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, - Việc này đâu có liên quan gì tới các cô, các cô là nghệ thuật gia, nghệ thuật gia là không được ham mê tiền tài. Điều nghệ thuật gia cần là nhiệt huyết và lòng đam mê với nghệ thuật, hiểu không ?
.Cố Khuynh Thành sóng mắt lưu tình, khẽ gật đầu: - Hiểu rồi ! Chẳng trách trước giờ ngươi chẳng phát lương cho bọn ta.
.Mộng Đình xì một tiếng, không nhịn nổi cười phá lên.
.Hàn Nghệ mặt không đổi sắc, nói:
.- Tiêu chuẩn của nghệ thuật gia, chỉ có một chính là không bị chết đói, chỉ cần nghệ thuật gia chưa chết đói, thì đều được coi là nghệ thuật gia thành công, các cô hiện tại đều vẫn đang thành công, phải cố gắng thêm nữa.
.Lúc này Mộng Dao, Mộng Tư đều che miệng cười, bầu không khí trong phút chốc liền trở nên thoải mái hơn nhiều.
.Mộng Nhi bỗng lên tiếng: - Hàn tiểu ca, bằng không thì thế này đi, chúng ta lập tức mau chóng tập vở " Khuynh Thành Chi Luyến", như vậy còn có thể thu hút không ít quan khách tới.
.Cố Khuynh Thành hai mắt sáng ngời, tay khẽ đập lên chiếc bàn đá, nói: - Đây là biện pháp hay. Hàn Nghệ, việc gấp gáp phải tùy tình hình hành sự, cứ để ngươi diễn luôn vai nam chính.
.Cô thèm khát đến vậy cơ à ! Hàn Nghệ bó tay nói: - Ta mà lên diễn, thì chắc chắn sẽ bị bọn Tiền Đại Phương ném trứng thối đấy, đám thương nhân ngoài kia đều đang trong thế nước sôi lửa bỏng, ta chạy đi diễn kịch, thì có đến chín cái mạng cũng không đủ để chết đâu !
.Mộng Dao nói: - Nhưng Tiểu Nghệ ca, cứ tiếp tục thế này cũng chẳng phải cách hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận