Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1104: Bắt đầu bùng nổ

.Còn chưa đến mười ngày nữa là bước sang năm mới rồi, trong ngoài thành Trường An đã rộn ràng không khí đón mừng.
.Đương nhiên, chủ yếu đều là do các thương nhân tạo nên, bởi vì đây là thời điểm vàng kiếm được nhiều tiền nhất trong năm, nhưng thời đại này cũng không kiếm được tiền của bách tính, bách tính thật ra cũng không có tiền gì, cái gì cũng đều là tự cấp tự túc, những đồ dùng cần mua cũng không có nhiều, thương nhân đều là nhắm vào các hộ gia đình giàu có, và các viên quan về nhà ăn tết.
.Có điều, năm nay so với năm ngoái, xem ra còn náo nhiệt hơn, nhất là ở Ngõ Bắc.
.- Ta muốn ba hộp.
.- Ta muốn năm hộp.
.- Đừng chen lấn a! Đừng đẩy!
.- Chuyện gì thế này, tiệm Mỹ Nhân này hôm nay sao lại buôn bán tốt như vậy?
.- Ngươi không biết thôi, hôm nay "Tài mạo vô song" của Phượng Phi Lâu chính thức bán ra ở các tiệm đấy.
.- Tài mạo vô song? Là thứ gì vậy?
.- Chính là hộp quá mới nhất mới ra đó, chẳng lẽ ngươi không nghe nói, trong số lễ vật mà lần trước triều đình đáp lễ Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn, phần lớn đều là hộp quà từ Phượng Phi Lâu hay sao.
.- Cái này thì ta đã nghe nói rồi, nhưng mà tại sao lại phải gọi là cái gì mà "Tài mạo vô song", bên trong có cái gì quý giá sao?
.- Trong hộp quà đó có nước hoa, có giấy mực, đây chẳng phải là đại diện cho Tài và Mạo hay sao.
.Hôm nay, hộp quà "Tài mạo vô song" mà Phượng Phi Lâu sản xuất đã chính thức đổ bộ đến các cửa tiệm lớn, đây cũng coi như là một phần hậu lễ mà Hàn Nghệ tặng cho các thương gia đại lý. Có câu, vạn sự khởi đầu nan, rượu thơm không sợ ngõ hẻm sâu, nếu như có thể một phát mà nổi tiếng, vậy thì chứng tỏ việc buôn bán của ngươi đã thành công hơn một nửa rồi, điều này thực sự rất là quan trọng, vì thế Hàn Nghệ sớm đã để mắt đến thời điểm cuối năm nay, hắn vẫn luôn chuẩn bị cho dịp này.
.Nếu là trước đây tặng lễ vật, cho dù lễ vật vô cùng danh quý, nhưng hơn phân nửa đóng gói đều rất bình thường, bởi vì không có người nào sản xuất bao bì, đều là tự mình làm.
.Hàn Nghệ đã nhìn trúng điểm này, thật ra thì rượu, giấy mực của Phượng Phi Lâu đều đã được bán một thời gian rồi, chỉ là sản lượng vẫn chưa đủ đáp ứng được nhu cầu thị trường, nước hoa tuy rằng vẫn chưa chính thức bán ra, nhưng cũng không phải là sản phẩm mới gì, tính mới lạ cũng đã dần phai mờ theo thời gian nhiều rồi, làm thế nào để hàng cũ chiến thắng được hàng mới, Hàn Nghệ đã nghĩ đến đóng gói, bỏ những món hàng cũ này vào bên trong hộp quà tuyệt đẹp, lập tức lại trở nên tôn quý không gì bằng, dùng để biếu tặng thì hãnh diện biết bao!
.Lại thêm sự việc đáp lễ Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn lần trước cũng đã đủ xôn xao rồi.
.Bởi vậy thứ này vừa đưa ra, lập tức đã bị mọi người tranh nhau mua!
.Đúng là: Năm nay ăn tết không nhận lễ, nhận lễ thì nhận tài mạo vô song.
.Vừa mua vừa bán, các cửa hiệu hợp tác với Phượng Phi Lâu lập tức được mọi người biết rõ, đây đúng là còn hơn ngàn vàng vạn kim a!
.Thậm chí đến Tự Do Chi Mỹ cũng đã đặt mua không ít hộp quà đặt trong cửa tiệm để thu hút khách hàng, đương nhiên, Tự Do Chi Mỹ cũng chỉ là một trong những tiệm cung ứng, trong một số hộp quà còn có hàng loạt những con thỏ khuê mật đặc biệt được bán ra cho dịp năm mới.
.- Các vị, các vị, sang năm tới, tiệm Mỹ Nhân chúng tôi sẽ bắt đầu bán nước hoa Mỹ Nhân, tới lúc đó mọi người có thể ghé vào xem thử, đảm bảo sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.
.Lạp Mỗ Hi Đức đứng trước cửa, lớn tiếng rêu rao, ông ta biết hộp quà này chủ yếu không phải chỉ là để kiếm tiền, mà là đặt cơ sở vững chắc cho lượng tiêu thụ trong tương lai, do đó đã nhanh chóng nói cho mọi người biết về nước hoa Mỹ Nhân.
.Đám người Tiền Đại Phương cũng đang nhân cơ hội truyền bá sản phẩm bán hộ cho mình.
.Một số thương nhân không hợp tác với Phượng Phi Lâu như Giả Phú Qúy, Bành Vạn Kim nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ, chỉ trông mong Hàn Nghệ có thể sáng chế ra một vài sản phẩm liên quan đến bọn họ, nhưng vẫn muốn tự mình sáng chế ra sản phẩm mới hơn, bọn họ dần dần hiểu ra được rằng những ngày tháng bán nguyên liệu đã một đi không trở lại, giờ đây đều bán là trí tuệ, nguyên liệu mọi người đều có, mấy nhà giàu có đó còn có nhiều hơn bọn họ nữa, làm thế nào có thể kiếm tiền từ người bọn họ được, đây chính là lúc cần phải sáng chế ra những thứ đồ mà bọn họ không có.
.Đệ Nhất Lâu!
.- Nhắc tới buôn bán, Hàn Nghệ xưng thư hai, chỉ sợ không có người dám xưng thứ nhất!
.Vương Huyền Đạo nhìn vào hộp quà nhỏ đã mở trên bàn trước mặt, cảm khái nói từ đáy lòng.
.- Chứ gì nữa ! Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói:
.- Chỉ một ít đồ như vậy, bán ba quan tiền, còn nhanh hơn cả cướp nữa.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Có thể thấy lần này Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn đến cống nạp là chịu lỗ trở về rồi.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy được, vật lấy hiếm làm quý, những thứ này đều là thứ Thổ Phiên không có, vậy thì rốt cuộc có thể coi nó đáng giá trị bao nhiêu, thì phải xem nhìn nhận của mỗi người. Có điều ta cảm thấy Liệt Hổ nói không sai, Hàn Nghệ buôn bán đích thực còn nhanh hơn cả giật tiền, sang năm sẽ có rất nhiều đồ đáng để mọi người mong đợi.
.Y biết rõ kế hoạch của Hàn Nghệ, đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi vòng này qua đi, Phượng Phi Lâu sẽ phát triển nhảy vọt một cách mạnh mẽ, dù gì Phượng Phi Lâu cũng đã chuẩn bị hai năm cho dịp này, đây sẽ là năm đột phá của Hàn Nghệ, còn về việc sẽ đem đến sự biến hóa như thế nào thì y không dám tưởng tượng.
.Y nghĩ cũng không hề sai, hôm nay cuối cùng Tang Mộc cũng có thể yên tâm rồi, dẫn theo bọn Trà Ngũ đến từng tiệm để thị sát, đây chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, đầu năm sau, hàng hóa của Phượng Phi Lâu sẽ lần lượt được đưa ra thị trường, cứ như vậy, tài vụ của Phương Phi Lâu sẽ không còn gặp phải tình cảnh vay tiền để trả tiền công nữa, những tháng ngày khổ cực cũng coi như là chấm dứt rồi.
.Hàn Nghệ thì không chính thức đến các cửa tiệm để kiểm tra, mà cùng với Tiểu Mập, Tiểu Dã dẫn Dương Lâm đi dạo ở hai chợ.
.- Hàn Tiểu ca!
.- Ngô chưởng qũy.
.- Chào Hàn Tiểu ca!
.- Chào.
.Đường Hàn Nghệ đi qua, mấy thương nhân kia không thể không ra cửa chào hỏi, Hàn Nghệ bây giờ không chỉ đơn thuần là chủ nhân của Ngõ Bắc, mà còn là chủ nhân của các thương nhân trong thiên hạ này, dù sao Hàn Nghệ cũng là Hộ Bộ Thị lang.
.- Chậc chậc, không hổ danh là Trường An, tấp nập như vậy, chợ búa của Dương Châu chúng ta đúng còn xa mới sánh kịp a!
.Dương Lâm thấy cảnh khách đi lại chợ Tây nườm nượp đông đúc, không kiềm chế được nói lên câu cảm khái.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhị thúc, bây giờ đã vào cuối năm, rất nhiều quan viên về Trường An thăm người thân, vì vậy mới nhiều người như vậy, với lại Dương Châu cũng không phải là đìu hiu như nhị thúc nghĩ, thật sự thị trường Dương Châu rất có tiềm lực đấy.
.Dương Lâm lộ vẻ thắc mắc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đột nhiên một tay kéo Hùng Đệ đang nhìn chằm chằm vào tiệm vịt quay đến chảy nước miếng, hỏi:
.- Tiểu Mập, đệ biết nguyên nhân không?
.Hùng Đệ đảo đảo con ngươi vài cái, cười hì hì nói: - Cái này đệ nhớ là trước đây Hàn đại ca đã từng nhắc tới, nguyên nhân chính là bởi vì mấy nhà giàu có kia cái gì cũng tự mình làm, không cần phải đến chợ để mua đồ.
.- Đúng là đạo lý này! Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Người giàu có ở Dương Châu không phải ít, giống như mấy địa chủ kia, chỉ là bọn họ cái gì cũng đều tự làm, không cần phải mua cái gì, chính vì vậy chợ ở Dương Châu có chút vắng vẻ, vả lại tiền trong tay địa chủ chỉ có thể càng ngày càng nhiều, bởi vì bọn chúng chỉ thu vào mà không bỏ ra, như vậy tiền ở chợ chỉ có thể càng ngày càng ít đi, thương nhân muốn thành công, thì bắt buộc phải bắt địa chủ móc tiền ra cho bằng được, Dương Châu thực sự là một thành thị rất có tiềm lực, chỉ phải xem ai có bản lĩnh này thôi.
.Dương Lâm thở dài: - Tiểu Nghệ, con nói nghe thì đơn giản lắm, nhưng nói thì dễ làm mới khó, chỉ sợ là chỉ có con mới có thể làm được.
.Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: - Nhị thúc, chỉ cần thúc cố gắng tìm mưu, dũng cảm mà làm thì nhất định sẽ thành công.
.Đang nói được một nửa, thì đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi: - Tỷ phu, tỷ phu!
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiêu Hiểu chạy tới, nói: - Tiểu Hiểu?
.- Tỷ phu!
.Tiêu Hiểu thở hổn hển nói: - Đại ca đệ hôm nay về, tỷ đệ nói huynh ngày mai ghé qua một chuyến.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ hơi sửng sốt, từ lâu hắn đã biết Tiêu Vô Y có một đại ca làm quan ở bên ngoài, nhưng từ khi hắn và Tiêu Vô Y công khai quan hệ đã hai năm, gã ta đều không ăn tết ở Trường An, do vậy từ trước đến giờ chưa từng gặp. Hàn Nghệ là một người có thể xuất hiện trước đám đông, nhưng về mặt gia đình, hắn vẫn luôn mơ hồ, do đó sắp gặp anh vợ rồi, hắn vẫn cảm thấy có chút căng thẳng, vội vàng kéo Tiêu Hiểu qua một bên, nói nhỏ: - Tiêu Hiểu, đại ca đệ có sở thích gì không?
.Tên quỷ tinh ranh Tiêu Hiểu này sao mà không hiểu được, đỉnh đạc nói: - Tỷ phu, cái này huynh yên tâm đi, đại ca đệ giống cha đệ, là một người rất hiền hòa dễ gần, đến tỷ đệ huynh cũng có thể cưới được, đại ca đệ càng không thành vấn đề rồi.
.Cũng đúng! Nếu như đại ca y mà cường thế, thì y sao có thể sùng bái Vô Y! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta hiểu rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ qua.
.Sáng hôm sau.
.- Xuyyyy--! Tiểu Nghệ ca, chúng ta đến rồi!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ bước xuống xe ngựa, thấy theo sau còn có mấy chiếc xe ngựa, trên xe ngựa chất đầy các hộp quà lớn nhỏ.
.- Cô gia đến rồi!
.Người giữ cửa vội vàng nghênh đón.
.Hàn Nghệ nói: - Mau chóng gọi người đến mang những hộp quà này vào.
.- Vâng vâng vâng!
.Người giữ cửa kia đó thấy nhiều hộp quà như vậy, cảm thấy vui mừng muốn chết, mặc dù cái này không liên quan gì đến cậu, nhưng gặp được một cô gia vừa nhiều tiền vừa hào phóng, vậy, thì ít ít nhiều nhiều gì cũng chiếm được ít hào quang, vội vàng gọi đồng bạn đến chuyển đồ.
.Hàn Nghệ căn dặn bọn họ cẩn thận một chút, sau đó liền vào trong phủ, vừa vào đến bên trong, đã thấy Tiêu Nhuệ đi ra, hắn vội hành lễ nói: - Tiểu tế bái kiến cha vợ!
.Tiêu Nhuệ cười nói: - Con đến là được rồi, còn đem nhiều lễ vật như vậy làm gì?
.Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo: - Cha, cha cũng thật không biết bảo bối gì cả, hiện nay Tài mạo vô song của Phượng Phi Lâu là thứ có tiền mà chưa chắc mua được, đến lúc đó cha lấy lễ vật này đi chúc tết có phải là có thể diện biết bao không!
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y từ phía sau đi tới.
.Tiêu Nhuệ đột nhiên hiểu ra, trước tiên hơi trừng mắt con gái một cái, sau đó liền cười nói với Hàn Nghệ: - Con có lòng rồi!
.Tiêu Vô Y đột nhiên liếc nhìn mấy hộp quà kia, ồ lên một tiếng: - Hộp quà này hình như ta chưa từng thấy qua, bên trên khắc là chữ "Tiêu" sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu gia đó, bên ngoài không hề bán. Lúc nói còn chớp chớp mắt.
.Cái này hắn đã sớm chuẩn bị, bởi vì trong lòng hắn, gia đình vẫn là quan trọng nhất, do đó chuyện gì hắn cũng nghĩ đến Tiêu Vô Y các nàng trước tiên.
.Tiêu Vô Y nhếch khóe miệng nói: - Xem như chàng thức thời!
.Trong lòng rất là vui, nàng thích nhất là được Hàn Nghệ yêu chiều.
.- Con nói năng kiểu gì vậy! Tiêu Nhuệ trầm giọng quát.
.Tiêu Vô Y lập tức méo miệng, thật là oan ức.
.Hàn Nghệ cười nhẹ, cầm tay nàng, nói với Tiêu Nhuệ: - Cha vợ, đây đều là việc con nên làm mà.
.- Con đúng là cưng chiều nó hư rồi!
.Tiêu Nhuệ lại thở dài.
.Ông vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói sang sảng: - Cha, tiểu muội sớm đã bị cha nuông chiều hư rồi.
.Nhìn thấy một đôi bích nhân từ trong cánh cửa tiền viện bước ra, người nam khoảng ngoài ba mươi tuổi, áo mũ chỉnh tề, khí vũ hiên ngang, phong độ nhanh nhẹn, nhìn khá giống Tiêu Nhuệ, còn thiếu phụ kia đoán chừng cũng đã hai bảy hai tám rồi, đồng thời cũng là hoa nhường nguyệt thẹn, đoan trang thanh nhã, chỉ là hai đầu lông mày lộ ra vài nét ưu sầu. Thằng nhóc Tiêu Hiểu kia cũng đi theo sau bọn họ, đúng thật là có chút phá hư quang cảnh, thật ra Tiêu Hiểu cũng rất là anh tuấn, chỉ là không nên có chút khí chất lẳng nhẳng đó.
.Tiêu Vô Y liếc người nam kia, nói: - Đại ca, huynh đừng có được lợi còn đem khoe khoang, ngươi cha cưng chiều nhất là huynh, từ nhỏ đến lớn chưa hề la mắng đánh đập huynh, đối với muội thì một lời khen cũng chưa hề có. Tiêu Hiểu, đệ nói có đúng không?
.Người này chính là đại ca của Tiêu Vô Y, trưởng tử của Tiêu Nhuệ, Tiêu Thủ Quy.
.Tiểu Hiểu đâu có ngốc, một người là đại ca, một người là đại tỷ, cười ngây ngô, không dám lên tiếng, trong lòng lại vô cùng tán thành, bởi vì gã ta cũng chưa hề có được lời khen nào.
.Tiêu Thủ Quy hết cách liếc nhìn Vô Y, cũng không có so đo với nàng, đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, cười nói: - Vị này chắc là muội phu nổi tiếng của ta rồi.
.- Không dám, không dám.
.Hàn Nghệ nhanh chóng bước lên trước một bước, chắp tay nói: - Hàn Nghệ bái kiến đại ca, đại tẩu.
.Tiêu Thủ Quy quan sát Hàn Nghệ một chút, đương nhiên gã biết Hàn Nghệ xuất thân nông gia, bởi vậy nhìn thấy Hàn Nghệ nói năng trầm tĩnh, nho nhã lễ độ, đúng là có chút ngạc nhiên.
.Ngược lại trong mắt thiếu phụ kia lại hiện lên một ánh nhìn có chút khác thường.
.Tiêu Nhuệ cười ha hả nói: - Được rồi, được rồi, mau vào trong rồi nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận