Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 675.2: Sự lĩnh ngộ đau khổ

.Vô Y cầm cũng không ngoại lệ, nhớ lúc Vô Y cầm mới chào đời, mọi người đều dè bỉu, không hỏi thăm, còn thầm chế giễu Vô Y cầm là tứ bất tượng, nhân tiện còn chế giễu Tiêu Vô Y đến mức thương tích đầy mình.
.Nhưng trải qua tối hôm qua thì không ít người lại bắt đầu hỏi thăm Vô Y cầm, đúng với câu nói, lúc trước chưa bóc thì chê người xấu, nay thì xin trồng như con chó.
.Nhưng rất đáng tiếc, Vô Y cầm chỉ bán ở tiệm cầm Vô Y, mà Tiêu Vô Y bây giờ thì nắm chắc cần câu, nàng không nóng vội, vì thế nàng không nhân thời gian hoàng kim liền mở lại tiệm cầm Vô Y, nó cũng chỉ là căn tiệm duy nhất dẹp tiệm ở ngõ Bắc mà thôi, duy trì sự trầm mặc với bên ngoài, tỷ đây không thiếu tiền, tỷ đây chính là ngang ngược vậy đó, ngươi làm gì được ta.
.Vì sau này Thảo Nhi lên sân khấu biểu diễn đều sẽ dùng Vô Y cầm, một người một cầm, ai cũng không thể rời ai, vì Vô Y cầm sẽ càng ngày càng nổi tiếng, cho nên Hàn Nghệ cũng mắc kệ Tiêu Vô Y.
.Đương nhiên, bất ngờ lớn nhất trong số đó chính là Tây Du Ký rồi.
.Vì đêm đó chuyện không chỉ được kể ở Phượng Phi lâu, mà những người tàn tật đứng ở khắp nơi đều đang kể truyện, người đến ngõ Bắc ít nhiều gì cũng nghe qua, sức tuyên truyền thật là vô cùng kinh khủng nha, dẫn đến ngày thứ hai mọi giới nhân sĩ đều đang nói về Tây Du Ký. Ở những thôn làng xung quanh, đâu đây cũng có thể thấy cảng tượng một thanh niên ngồi trên tảng đá nhỏ kể truyện, xung quanh là những đứa nhỏ ngồi xổm nghe kể, ngay cả nội thành Trường An cũng thế, phố lớn hẻm nhỏ đều đang nói về nó.
.Thế đạo thay đổi, thế đạo thay đổi, bây giờ Hàn Nghệ không chơi trò tình ái nữa, mà chuyển sang thần thoại rồi, đúng là sự thay đổi 360 độ, khiến người ta trở tay không kịp, cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng Hàn Nghệ không hề nói đến tên truyện, mọi người chỉ có thể nói đó là câu chuyện liên quan đến một con khỉ.
.Thế là những công tử ca vốn tẩy chay ngõ Bắc cũng nhịn không được rồi, giấy, mực, nước hoa, rượu, những thứ này có thể âm thầm nhờ người khác mua, nhưng Tây Du Ký, Thảo Nhi, Vô Y cầm, phải đích thân đến a, sức hút vô cùng lớn nha, bọn họ cảm thấy nếu cứ thế thì người bị thiệt chính là bản thân họ, vì những người bên cạnh họ đều đang bàn luận chuyện này, họ lại xen vào không được, nhiều nhất là chế giễu vài câu, nhưng cứ thế thì không ai muốn ngồi chung với họ nữa, biết cũng không biết, nói nhảm gì chứ.
.Mà vào ngày thứ hai, Hàn Nghệ giữ lại một số quán vỉa hè ở những nơi trống trải bên ngõ Bắc, đảm bảo sự vận hành của thành chợ đêm.
.Nhưng vừa mới lên trưa thì những quán này đã ngồi đầy người rồi, họ đương nhiên không phải đến vì mỹ thực, mà là vì con khỉ đấy, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy người kể Tây Du Ký, vì thế hỏi một tiểu nhị:
.- Này này này, sao hôm nay không ai kể câu chuyện về chú khỉ vậy?
.Thằng nhỏ ấy trả lời:
.- Ờ, câu chuyện này do tiểu Nghệ ca của chúng ta nghĩ ra, chỉ kể ở chợ đêm thôi.
.- Tại sao?
.- Vì tiểu Nghệ ca còn muốn cứu những người kia, khách quan các vị biết đấy, những người đó có một số phương diện nào đó không giống người thường chúng ta, vì thế cần một ít thời gian.
.- Vậy có thể đổi người mà.
.- Thật có lỗi! Tiểu Nghệ ca chúng ta sở dĩ muốn kể truyện này chủ yếu là vì giúp đỡ những người đó mưu sinh.
.Nhìn xem! Nói hay chưa kìa!
.Liên quan đến việc dùng người tàn tật để kể truyện, tin này truyền đến cả thành Trường An ai cũng biết, rất nhiều người cũng giơ lên ngón tay cái với Hàn Nghệ, thậm chí vào thượng triều sáng nay Lý Trị cũng khen ngợi hành động này của Hàn Nghệ. Hơn nữa còn phái người tặng tơ lụa lăng la cho hắn, với ý khích lệ, vì những người này tàn tật là vì Đại Đường, là anh hùng bảo vệ Tổ quốc, nhưng quốc gia lại không có khả năng chiếu cố họ toàn diện, nay Hàn Nghệ xả thân, mặc kệ triều đình nghiêng về bên nào thì nhất định cũng phải khen thưởng cao cho việc này.
.Đại trạch Nguyên gia!
.Bây giờ cả nhà trên dưới Nguyên gia bị một con khỉ làm bó tay vô sách.
.Kể truyện là điểm mạnh của Hàn Nghệ, người ta nổi lên nhờ nó đó, cái lấy mạng chính là mọi người ai cũng thích mê, kể một nổi một, đúng thật là khiến người đau đầu không thôi.
.- Công tử, nay thương nhân hai chợ đã ngồi không yên rồi, ta nghe nói đã có thương nhân bắt đầu tính toán rời khỏi Hành hội, đi hợp tác với ngõ Bắc.
.Nguyên Khánh nản lòng nói, từ sự biến hóa sắc mặt của y có thể thấy chuyển biến của sự việc, lúc mới đầu y vô cùng khinh thường, Hàn Nghệ lấy tư cách gì đấu với Nguyên gia, nhưng vào lúc này thì cuối cùng y cũng hiểu Hàn Nghệ có tư cách gì rồi, đúng là sự lĩnh ngộ đau khổ a!
.Với sự thất bại thảm hại của chợ đêm, thương nhân hai chợ đã lâm vào bờ vực suy sụp, họ dần ý thức được, nếu theo chân Nguyên gia sẽ không có kết quả tốt, hơn nữa ở hai chợ luôn có không ít người vẫn luôn ưu ái sự hợp tác với ngõ Bắc, nội bộ thay đổi, cộng thêm việc bên ngõ Bắc không ngừng gây áp lực, các phiên bản luận lý uy hiếp nổi lên.
.Phải lôi kéo hết hạ nhân ở ngõ Bắc, khẩu hiệu bá khí ghê chưa!
.Hơn nữa Hàn Nghệ còn tung rất nhiều tin, nói thương nhân hai chợ thiếu nợ, nói có đầu có đuôi lắm, không cách nào, Hàn Nghệ chính là làm nghề đó đó, đây ảnh hưởng trực tiếp đến việc cung ứng hàng hóa của bọn đại địa chủ đối với hai chợ. Lúc trước Nguyên Triết chẳng phải cũng dùng cách này đối phó họ sao, chẳng qua là Nguyên Triết thì nói sự thật, còn Hàn Nghệ thì nói dối đấy, đây chính là một oán trả một oán.
.Nguyên Triết cũng bị việc ở hai chợ khiến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đây đúng là đồng đội như heo, kỳ thật trong quá trình này, rất nhiều người đều bằng mặt không bằng lòng với y, còn không bằng Cổ Tứ Mẫu bọn họ. Người ta chí ít còn thủ lấy hai ngõ, khiến rất nhiều kế hoạch của hắn không thể thực thi triệt để.
.Lần trước con lợn ngốc Ngụy Thanh còn muốn lợi dụng việc thợ thủ công không biết chữ mà lừa họ ký một hợp đồng thuê mướn vô cùng hà khắc, nhưng điều đáng tiếc là bị bọn thợ đó phát hiện, may là mật thám mà Nguyên Triết phái đi ở hai chợ phát hiện kịp lúc, cho nên Nguyên Triết âm thầm mời họ đến Nguyên gia, nếu để Hàn Nghệ biết được chuyện này, vậy không cần đợi đến lúc thương nhân Tây Vực tới đây thì hai chợ đã tan nát triệt để.
.Nguyên Triết lấy đại cục làm trọng, luôn giấu diếm chuyện này, y cũng biết rõ, thương nhân hai vẫn luôn chưa hành động chủ yếu là họ muốn đợi thương nhân Tây Vực đến, hỏi:
.- Thương vụ lâu bên ngõ Bắc có động tĩnh gì?
.Nguyên Khánh nói:
.- Họ có không ít hành động, thương nhân ngõ Bắc đều đang xoay chuyển hàng hóa, chuẩn bị nghênh đón thương nhân Tây Vực, nhưng năng lực của bọn họ có hạn, hơn nữa chỉ có Từ Cửu, Tiền Đại Phương bọn họ là có năng lực đàm luận với thương nhân Tây Vực, thương nhân bên chợ mới thì ngay cả năng lực trao đổi không cũng có.
.Nguyên Triết hỏi:
.- Vậy còn Phượng Phi lâu?
.Nguyên Khánh lắc đầu nói:
.- Phượng Phi lâu vẫn luôn giúp bọn thương nhân đó điều động hàng hóa, bản thân thì không có hành động gì.
.Nguyên Mẫu Đơn có chút suy nghĩ nói:
.- Rượu và nước hoa của Hàn Nghệ cần có nguyên liệu hoa quả và hoa, những thứ này cần sự phối hợp của thời tiết, ta nghĩ trước mắt hàng hóa trong tay hắn đều là làm từ năm ngoái, giờ giấc năm nay chưa tới, vì thế hàng hóa trong tay hắn chắc sẽ không nhiều lắm.
.Lời nàng vừa dứt thì một người vội vã đi vào.
.Nguyên triết và Nguyên Mẫu Đơn đồng thanh nói:
.- Nguyên Phỉ?
.Người này chính là học giả tiếng tăm Nguyên Phỉ, là đường đệ của Nguyên Triết, cũng là nhân tài mới nổi trong hậu thế của Nguyên gia, nay chuyên đi kinh doanh mảnh đất Lũng Hữu.
.Nguyên Phỉ vội vàng nói:
.- Cô cô, đường ca, đại sự không ổn. Mọi người mau xem!
.Lúc nói chuyện, y đặt một gói đồ lên bàn, mở ra.
.Nguyên Triết và Nguyên Mẫu Đơn vừa thấy, không khỏi bật dậy, ngay cả Nguyên Khánh cũng thất kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận