Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 710: Côn cảnh sát

.Dưới đài chửi bậy không ngừng, nhưng phía sau đài cũng là hoan thanh tiếu ngữ.
.- Tiểu Mập ù, đệ thật sự kể quá mức phấn khích rồi đó.
.- Hì hì! Không có đâu nha! Thật sự không có! Kỳ thật ta đều là nói lung tung thôi, đây đều là công lao của Hàn đại ca. Nhưng mà Hàn đại ca này, tại sao lại là ngươi đi lên, mà không phải Hoa tử?
.- Đệ hỏi y ấy.
.- Hoa tử, đây là có chuyện gì thế?
.- Cái này còn không phải tại huynh sao?
.- Sao lại trách ta?
.- Đều do huynh hát quá hay, ta nhất thời nhịn không được, thế là cười toét cả miệng, nghiêng nghiêng ngả ngả luôn.
.Mọi người vừa nghe thấy thế, liền cười ầm ầm một trận to.
.Đỗ Tổ Hoa không khỏi đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đến độ muốn kiếm một cái hang mà đâm đầu vào.
.- Thật sự đúng như vậy sao?
.Hùng Đệ gãi gãi đầu, rất là khó hiểu.
.- Tiểu Mập, đệ vừa mới rồi hát quả thực rất dễ nghe.
.- Cái này thì ta biết, Tiểu Dã cũng thường nói như vậy.
.Tiếng cười của mọi người càng sâu.
.Chợt nghe có một người nói:
.- Hàn tiểu ca, ngươi mới vừa rồi nhưng suýt nữa hù chết ta rồi.
.Mọi người theo tiếng nói nhìn đến, người đang nói quả thực chính là Lưu Nga.
.Mộng Nhi nói:
.- Lưu tỷ, tỷ là đang nói cái câu “Ngọc đế thay nhau làm, năm nay tới nhà ta” sao?
.Lưu Nga hơi hơi dậm chân:
.- Cô còn dám nói sao?
.Mộng nhi lè lưỡi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Lưu tỷ, tỷ thật nghĩ là ta khờ hả, ngay cả chút kiến thức phổ thông này cũng không biết sao?
.- Ngươi không ngốc, nhưng ngươi sẽ dọa người, nếu không cắt ngang phần sau, ngươi cứ chờ đi, đảm bảo Hoàng đế sẽ đến làm phiền ngươi.
.Lưu Nga liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Ở hậu thế có rất nhiều người nói Tây Du ký là vào thời Minh triều **, nhưng đây chỉ là giả thiết được lưu hành, chưa bao giờ là tư liệu lịch sử được chứng thật qua, mà luận điểmchủ yếu ở ngay tại câu này "Ngọc đế thay nhau làm, năm nay đến nhà ta!", kỳ thật những lời này cùng " đâu phải cứ con vua thì lại làm vua" cũng không khác nhau lắm, chỉ có hơi trực tiếp hơn một chút mà thôi.
.Câu nói kia nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần, đích xác là vô cùng phản động, nhưng nếu nhìn từ chỉnh thể, đây tuyệt đối một chút cũng không phản động, mấu chốt ở ngay tại đoạn văn Như Lai đầu tiên kia, Ngọc đế sở dĩ trở thành Ngọc đế, đó là bởi vì ông ta trải qua rất nhiều kiếp nạn, mới có thể được hưởng thụ cực lớn, chứ không phải nói ngươi muốn làm là có thể làm được.
.Đây rõ ràng chính là tư tưởng nhân quyền thiên phú, hoàng đế chính là thiên mệnh sở hữu, không phải do năng lực mạnh yếu, cho dù năng lực ngươi có cường thịnh đến mấy, ngươi cũng không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế.
.Tất cả mọi người gọi Hoàng đế là gì?
.Thiên tử.
.Đây không phải thiên phú nhân quyền thì là cái gì.
.Mặt khác, Tôn Ngộ Không vì phản động mà bị đè dưới chân núi Ngũ Hành Sơn, đây chính là trừng phạt đối với phái phản động, sau lại đi Tây Thiên để lấy kinh nghiệm, đây, chính là tư tưởng giáo hóa của nho học.
.Hoàng đế nếu ngược lại với Tây Du Kí, thì đó không phải là do ngược lại thiên phú nhân quyền, vậy ngươi cũng đừng gọi là thiên tử nữa, Hoàng đế cứ dựa vào năng lực mạnh yếu mà phán đoán đi.
.Còn có giả thuyết, đây là Đường triều chứ không phải Thanh triều, vô cùng cởi mở, Lý Thế Dân bị thần tử ở ngay trước mặt văn võ bá quan so sánh với Kiệt Trụ, tuy rằng bực mình, cuối cùng còn phải chịu thua, cái này mà ở Thanh Triều, ngươi mắng Càn Long là Kiệt Trụ, thế nào cũng phải đào phần mộ tổ tiên ngươi lên.
.- Con khỉ! Con khỉ!
.Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng kêu la.
.Vừa mới kể tới Đại Đường, ngươi liền không kể nữa, thế này thì lừa gạt quá rồi, ngươi xem, vừa mới nói tới Đại Đường, bây giờ bắt đầu phản động rồi đấy.
.- Làm sao bây giờ?
.Lưu Nga hơi có vẻ khẩn trương hỏi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Không cần phải quản xem bọn họ đang làm cái khỉ gió gì, bây giờ nên làm cái gì thì cứ làm cái ấy. Lưu tỷ, chuyện nơi đây liền giao cho tỷ rồi, ta đi ra xem một chút.
.Lưu Nga trừng mắt nhìn, cục diện rối rắm này sao lại giao cho ta rồi? Đợi cho nàng kịp phản ứng lại, Hàn Nghệ đã đi ra ngoài, không biết làm sao cho hết bực liền thẳng thừng dậm chân.
.Hàn Nghệ đi ra bên ngoài, lúc này chợ đêm vừa mở, tình huống trên đường phố cũng giống như trong dự tính, vô cùng an tĩnh, chợt nghe đến từng trận âm thanh kể truyện, mà người kể truyện thân mang tật hôm nay cứ như mặt trăng được chúng sao bao quanh, thậm chí có thể nói rằng, bọn họ đứng ở chỗ nào, chỗ đó chính là trung tâm. Đương nhiên, ở phía trước cũng không có nhiều người như vậy.
.Hàn Nghệ ở bên ngoài đi vòng vo một vòng, vì mọi người đều đang tập trung tinh thần nghe chuyện xưa, nên không ai để ý đến hắn, đang mừng rỡ thanh nhàn, chợt thấy Tang Mộc đang lau mồ hôi từ bên ngoài trở về, lập tức hô:
.- Tang Mộc!
.- Ân công?
.Tang Mộc nhìn thấy Hàn Nghệ, vội vàng đi tới.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Hai chợ kia tình huống như thế nào thế?
.Tang Mộc ha hả nói:
.- Rất tốt, hiện tại những khách nhân này cũng không phân địa phương, có con khỉ là có thể náo nhiệt, ân công có thể đi Vạn Phúc lâu và Đắc Nguyệt Lầu nhìn một cái, khách nhân đều đang đứng ở cửa.
.Hàn Nghệ ha hả mỉm cười.
.Tang Mộc nói:
.- Ta vừa mới hàn huyên tán gẫu với mấy người chưởng quỹ của chợ Tây, bọn họ đều đang âm thầm cảm thấy may mắn lúc trước đã cùng chúng ta giải hòa rồi, nói cách khác, chỉ cần mỗi truyện con khỉ này thôi, là có thể làm cho toàn bộ bọn họ sụp đổ rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Làm cho bọn họ sụp đổ rồi, vậy ngõ Bắc chắc chắn trở thành kế tiếp của hai chợ, cho nên ai cũng có thể sụp đổ, duy chỉ có hai chợ không thể sụp đổ.
.Tang Mộc gật gật đầu, nếu hai chợ đã không còn nữa, vậy triều đình sẽ bỏ qua Bắc ngõ sao? Nói:
.- Thật sự là thật không ngờ, con khỉ này lại khiến người ta thích như vậy.
.Hàn Nghệ hơi hơi hí mắt, đáp:
.- Có lẽ chúng ta không để ý đến một số chuyện cực kỳ trọng yếu nào đó.
.Cùng Tang Mộc tán gẫu trong chốc lát, hai người quay về hậu viện.
.- Hàn đại ca! Hàn đại ca!
.Vừa tới đến hậu viện, chỉ thấy Hùng Đệ nấp phía sau một cây cột, đầu lắc lư liên tục, thần thần bí bí ngoắc ngoắc ngón tay với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã, đi tới, thấp giọng nói:
.- Có phải đại tỷ tỷ đệ đã gửi thư rồi hay không?
.Hùng Đệ cả kinh trợn to mắt nhỏ,
.- Huynh làm thế nào biết được?
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Đệ cũng đã nấp ở phía sau cây cột rồi, ta có thể không biết sao.
.Hùng Đệ cười hì hì, nhón chân lên, ở bên tai Hàn Nghệ nhỏ giọng nói:
.- Đại tỷ tỷ bảo huynh ba ngày sau hãy đi tìm nàng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, kỳ thật hắn và Tiêu Vô Y bình thường khi ước hẹn đều có một quy ước nhỏ, ở giữa luôn chừa ra khoảng cách hai ngày, để giảm xóc một chút, miễn cho làm cho chính mình luống cuống tay chân, dù sao hắn cũng có rất nhiều chuyện bận rộn.
.Nhưng hiện tại Hàn Nghệ đi Cô Phong hẹn hò, những thứ cần phải suy tính lập tức so với trước kia nhiều hơn, sau khi nước hoa xuất hiện, tất cả mọi người đều đang theo dõi hắn, hơn nữa năng lực trinh sát kinh khủng của Nguyên gia kia khiến lòng hắn có kiêng kị, bởi nếu không sát sao chăm chú theo dõi sẽ rất khó làm cho người ta phát hiện.
.Nếu để cho Nguyên gia biết lão bà hắn chính là Tiêu Vô Y, như vậy thì có thể sẽ gây ra đại phiền toái.
.Hắn muốn dùng một biện pháp tránh thoát những trinh sát đó.
.- Hàn đại ca, huynh đang suy nghĩ gì thế?
.Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ trầm mặc không nói, liền hỏi.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói:
.- Không có gì.
.Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, đúng rồi, ta dường như đã thật lâu không có đi trại huấn luyện.
.Bởi vì trại huấn luyện là loại địa bàn thuộc hoàng gia, nếu ai dám đi đến gần phụ cận giám thị chỗ đó mà nói lung tung..., hừ, liền đợi đến lấy tội tạo phản mà luận xử.
.Hơn nữa hắn còn phải cùng Trưởng Tôn Diên gặp mặt, dù sao trước mắt hắn đã cưỡng ép đem ước hẹn thần thánh quân tử giao cho Trưởng Tôn Diên.
.Bởi vì ngày mai được nghỉ, vậy nên Hàn Nghệ lựa chọn ở nhà ngủ trưa, sau đó mới cầm theo một cái túi xách được chế tạo đặc biệt đi ra ngoài, dù sao cũng là thứ của nhà mình, trước tiên chính mình phải thường xuyên dùng, chính ngươi nếu không cần, còn dám trông cậy người khác sẽ dùng sao. Tuy nhiên đây là hàng đặc chế, bởi vì Hàn Nghệ không hề có văn phòng tứ bảo ở trong đó.
.- Lão Tôn ta đây cũng tới !
.- A a a!
.Lúc này mới vừa đi trên đường, Hàn Nghệ liền gặp được một bé con cầm côn bổng bắt chước con khỉ ở trên đường phố đuổi theo vài bé con khác.
.Truy đuổi không đến hơn mười bước, song phương liền ngừng lại, một đứa bé nói:
.- Lúc này đến lượt ta đóng giả Tề Thiên đại thánh rồi.
.Hàn Nghệ xem cười, bên cạnh bỗng nhiên có một người đi qua, hướng đứa bé kia phất tay nói:
.- Đi đi đi, đừng chơi ở chỗ này.
.- Đợi chút.
.Hàn Nghệ đi tới.
.- Tiểu Nghệ ca!
.Người này thấy Hàn Nghệ đến đây, liền vội vàng hành lễ. Người này tên là A Báo, là phụ tá đắc lực của Trà Ngũ, chuyên môn phụ trách trị an của ngõ Bắc.
.Hàn Nghệ gật đầu, cười với mấy đứa bé con bảy tám tuổi, nói:
.- Chào các đệ! Ta tên là Hàn Nghệ, đay là chủ nhân ngõ Bắc, các đệ tên gọi là gì?
.Mấy cái bé con nghe thế thì đồng thời ngẩn ra, hơi có vẻ sợ hãi nhìn Hàn Nghệ, cũng không dám lên tiếng.
.A Báo vội vàng nói:
.- Tiểu Nghệ ca, bọn họ đều là hài tử của những tiểu thương trong khu chợ lớn Đào Bảo.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói với mấy bé con:
.- Nếu các đệ có thể cam đoan với ta sẽ không dùng mộc côn này đánh người khác, ta liền cho phép các đệ ở trong này chơi.
.Bé con đang cầm cây gỗ nói:
.- Đại ca ca, chúng ta không muốn đánh người khác, ta chỉ là đóng giả Tề Thiên đại thánh đại náo Thiên Cung thôi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta biết, nhưng mà các đệ có dám cầm gậy Như Ý Kim Cô mà cam đoan với ta không?
.Vài bé con nhất tề gật đầu, nhất nhất cam đoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận