Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 784.1: Ưng miệng rộng.

.Trong hậu đường!
.Thôi Bình Trọng, Nguyên Ưng hai trưởng bối ngồi ở chỗ ngồi chính giữa, Lư Sư Quái và những tiểu bối còn lại thì cung kính đứng ở phía trước bọn họ.
.Thôi Bình Trọng đưa tầm mắt nhìn qua, cuối cùng dừng ở trên người Lư Sư Quái, nói: - Sư Quái! Sư phụ ngươi dạy y thuật cho ngươi, cũng không phải để cho ngươi hại người a.
.Ông ta thông minh đến mức nào chứ, mới vừa rồi đã đoán được không mười thì cũng chín.
.Lư Sư Quái khẩn trương thở dài nói: - Tam thúc giáo huấn rất đúng, Sư Quái biết sai lầm rồi.
.- Này này này! Đây là có chuyện gì?
.Nguyên Ưng dường như vẫn đang ở ngoài tình hình, nhưng đây là thứ mà ông ta am hiểu, nghĩ một chút liền thông, vui tươi hớn hở nói: - Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Mấy tên nhóc con các ngươi thật sự là càng ngày càng lớn rồi, chủ ý hèn hạ như vậy mệt cho các ngươi cũng nghĩ ra được, lợi hại, lợi hại!
.Đây là khen, hay là chê a!
.Đám người Trịnh Thiện Hành cúi đầu, không ai lên tiếng.
.- Chủ ý đê tiện là ta nghĩ ra đấy.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y từ bên ngoài đi vào, hung hăng trợn mắt nhìn Nguyên Ưng một cái. Làm đại tỷ lớn, ô danh tất nhiên là mình đứng ra gánh rồi, kỳ thật lúc trước vô cùng nhiều "Công tích vĩ đại" của Tiêu Vô Y đều là dưới sự hỗ trợ của Trường An Thất Tử mà hoàn thành, nhưng danh vọng hai bên lại hoàn toàn tương phản, xấu thì Tiêu Vô Y ở gánh, tốt đều để cho Trường An Thất Tử.
.- Tiểu Vô Y!
.Nguyên Ưng sắc mặt đại biến, ha ha nói: - Ta đã nói mà, chủ ý tuyệt diệu như vậy, vài tên ngốc này làm sao mà nghĩ ra được, hóa ra là xuất từ tay tiểu Vô Y, thế này cũng không kỳ quái, ta vẫn thường nói với lão Thôi, ở trong đám đồng lứa nhỏ tuổi, ta chỉ khâm phục tiểu Vô Y.
.Dù sao cũng là hai đối thủ cũ rồi, Tiêu Vô Y cũng sẽ không bị mấy lời nói ba xạo này Nguyên Ưng dụ dỗ, khinh bỉ lườm người này một cái.
.Thôi Bình Trọng nói: - Nhưng các ngươi có nghĩ tới đây đối với Hồng Lăng và Vô Nguyệt là bất công vô cùng hay không, vừa rồi các ngươi không nhìn thấy bộ dạng áy náy của Vô Nguyệt sao? Chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm sao?
.Tiêu Vô Y ở trước mặt Thôi Bình Trọng, thật đúng là không dám làm càn.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên nói:
.- Phụ thân chớ nên trách người khác, đây đều là con quyết định. Con không thông minh bằng phụ thân, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, chỉ có thể dùng biện pháp ngu xuẩn này, ngược lại phụ thân thông minh, vậy vì sao phụ thân không nghĩ ra biện pháp tốt hơn? Hay là phụ thân căn bản cũng không để ý, nếu phụ thân đã không thèm để ý, cần gì phải tới đây cơ chứ?
.Lúc này không khí lập tức đột ngột thay đổi.
.Thôi Bình Trọng nhìn Thôi Tập Nhận, trên mặt lộ vẻ áy náy.
.Trịnh Thiện Hành nhỏ giọng nói:
.- Tập Nhận, ngươi bớt nói hai câu đi.
.Thôi Tập Nhận căn bản không nghe, nhìn thẳng vào Thôi Bình Trọng, nói: - Nếu là phụ thân có việc gì, con nhất định sẽ ở bên người tận hiếu, đây là bổn phận của người làm con trai, nhưng con cho rằng phụ thân không có tư cách ở đây nói này nói kia, vậy sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy phụ thân là đang làm bộ làm tịch.
.- Làm càn!
.Nguyên Ưng vỗ bàn, căm tức nhìn Thôi Tập Nhận nói:
.- Ông ta là phụ thân ngươi, sao ngươi có thể nói phụ thân ngươi như vậy, mau xin lỗi phụ thân ngươi.
.- Xin lỗi không tiếp được!
.Thôi Tập Nhận khẽ gật đầu, xoay người liền giận đùng đùng rời khỏi.
.Trong lòng của y vẫn có ba mối kết không giải được, thứ nhất tất nhiên là cái chết của đại tỷ y. Thứ hai chính là Thôi Hồng Lăng và Độc Cô Vô Nguyệt. Thứ ba chính là Thôi Bình Trọng. Ở phương diện nào đó y vô cùng sùng bái và tôn kính Thôi Bình Trọng, nhưng về phương diện khác, y lại cực kỳ hận Thôi Bình Trọng, bởi vì trước sau khi đại tỷ qua đời, Thôi Bình Trọng đều không hề lộ diện, cũng không có giúp Thôi đại tỷ nói câu nào, trong lòng của y vẫn không thể tha thứ cho Thôi Bình Trọng.
.- Ngươi hỗn tiểu tử này !
.- Mặc nó đi đi!
.Thôi Bình Trọng đưa một tay ngăn Nguyên Ưng lại, thở dài.
.Lư Sư Quái nói:
.- Tam thúc, chúng cháu đi xem y một chút.
.Thôi Bình Trọng gật gật đầu.
.Ba người Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành lập tức đuổi theo.
.Nguyên Ưng buồn bực nói: - Ta bảo này lão Thôi, ngươi cũng thật sự là đầu đất mà, vì sao không đem chân tướng sự tình nói cho Tập Nhận.
.Thôi Bình Trọng nói:
.- Nói cho nó biết thì có thể thay đổi được cái gì, hơn nữa cũng không có gì đáng để nói cả.
.Bọn họ dường như quên mất ở trong nhà này vẫn còn có một người, Tiêu Vô Y nghe vậy lỗ tai cũng dựng hết lên, nháy đôi mắt đẹp, nhỏ giọng hỏi: - Tam thúc, chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình khác?
.Thôi Bình Trọng đột nhiên phát hiện Tiêu Vô Y còn ở đây, chỉ lắc đầu.
.Tam thúc thực kín miệng mà, đoán chừng là không nạy ra được, tuy nhiên ấy à! Tiêu Vô Y hơi hơi thoáng nhìn về phía Nguyên Ưng, lập tức trong lòng đã có dự tính.
.Nguyên Ưng khẩn trương như mình sắp bị làm nhục, nói: - Cháu nhìn ta làm chi?
.Tiêu Vô Y hì hì cười, nói: - Nguyên thúc thúc, thiếu chút nữa quên nói với thúc một tiếng chúc mừng, Mẫu Đơn tỷ hiện giờ cuối cùng cũng gả được cho lang quân như ý.
.Nguyên Ưng nghe vậy cực kỳ vui vẻ, ha ha nói:
.- Đa tạ! Đa tạ! Về mặt này thì không thể bỏ qua công lao của cháu, yên tâm, coi như Nguyên thúc thúc nợ cháu một cái ân tình, lúc nào cháu có chuyện gì khó xử, cứ việc nói với thúc thúc, thúc thúc nhất định không nói hai lời.
.- Vậy cháu cũng sẽ không khách khí. Tiêu Vô Y cười tủm tỉm nói.
.Nguyên Ưng chợt thấy tóc gáy dựng đứng, nói: - Nhưng phải nói trước, khế ước chủ tớ thì cháu đừng có mơ tưởng.
.- Sao có thể nha!
.Tiêu Vô Y ha hả cười, trong lòng cũng đang tự hỏi, làm thế nào để tối đại hóa phần nhân tình này đây. Lại nói: - Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, thúc kể cho cháu nghe chuyện lý thú về lễ thành hôn của Mẫu Đơn tỷ đi, cháu tin tưởng Nguyên thúc thúc nhất định cho bọn họ không ít niềm vui bất ngờ đi.
.Thôi Bình Trọng vốn đang tâm phiền ý loạn, mới đầu cũng không có chú ý, chợt thấy tình huống không đúng lắm, lập tức muốn dùng ánh mắt đi ngăn cản Nguyên Ưng.
.Thì đã trễ, Nguyên Ưng làm sao nhịn được, cười ha ha nói: - Cháu nói không sai, ta đã tặng cho bọn họ một phần đại lễ.
.Tiêu Vô Y hưng trí dạt dào nói: - Đại lễ gì thế?
.Nguyên Ưng ngoắc ngoắc tay một cái.
.Tiêu Vô Y vội vàng đi đến trước mặt.
.Nguyên Ưng có chút cười đắc ý nói: - Hàn Nghệ và tiểu muội còn tưởng là ta không biết bọn họ là mượn danh kết hôn, để hợp tác, vì thế ta tương kế tựu kế, ở trong rượu của bọn họ thả chút phật xuân tán, ha ha, nói vậy hiện tại chuyện tốt của bọn họ đã thành, không bao lâu nữa, oa nhi cũng sẽ sinh ra rồi.
.Tiêu Vô Y nghe vậy trong đầu trống rỗng.
.Xong rồi!
.Thôi Bình Trọng một tay che mặt, không muốn nói chuyện, thậm chí muốn khẩn trương tránh đi.
.Nguyên Ưng thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a!
.Nguyên Ưng vốn tưởng rằng với chủ ý của mình, Tiêu Vô Y nhất định sẽ vỗ tay bảo hay, dù sao theo ông ta, Tiêu Vô Y với ông ta là cùng một loại người, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, nhưng khi thấy được Tiêu Vô Y trợn mắt há hốc mồm, nói: - Cháu tại sao cháu không nói gì thế? Có phải bị đại lễ của ta dọa sợ rồi hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận