Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1315: Tranh chấp không ngừng

.Trong điện Lưỡng Nghi.
.- Oan uổng quá! Bệ hạ, đây thật sự là oan uổng mà. Thần căn bản không biết Thuần thị đó là phạm nhân, là Là Tất Chính Nghĩa nói tặng một giai nhân cho thần làm thị thiếp, thần nhất thời tâm hồn bị mê hoặc, liền thu nhận, thần thật sự là bị oan uổng mà.
.Lý Nghĩa Phủ vừa nhìn thấy Lý Trị liền lập tức lớn tiếng kêu oan. Chuyện này lão ta tuyệt đối không thể thừa nhận, cho dù bằng chứng như núi, hoặc là như thế nào, nếu nhận chuyện này thì xong đời rồi.
.Bên cạnh lão ta có mấy người đang ngồi, chính là Hứa Kính Tông, Tân Mậu Tương, Hàn Nghệ, Đỗ Chính Luân và Lư Thừa Khánh.
.Đỗ Chính Luân đã lấy được tang vật rồi, Lý Trị cũng không có ngăn chặn, vậy thì chuyện này không thể nào giấu được bọn họ. Bởi vì nếu muốn động đến Trung thư lệnh, ý kiến của những đại thần trung tâm là vô cùng quan trọng, nên bắt buộc y phải vội vàng tìm bọn họ đến đây.
.Đỗ Chính Luân lập tức nói: - Bệ hạ, thần đã nhân danh bắt giam Tất Chính Nghĩa, có thể tuyên Tất Chính Nghĩa lên điện hỏi một phen liền biết thật giả.
.Hứa Kính Tông lập tức nói: - Cho dù Tất Chính Nghĩa nói là chỉ thị của Lý Trung thư, cũng có khả năng là bị người khác xui khiến, cố ý hãm hại Lý Trung thư.
.- Không sai, không sai.
.Đây thật sự là hoạn nạn thấy chân tình. Lý Nghĩa Phủ lập tức nói: - Bệ hạ, đây là có người cố ý hãm hại vi thần mà.
.Đỗ Chính Luân không phải là loại lương thiện, lập tức hừ nói: - Tất Chính Nghĩa chẳng qua chỉ là một Thừa (quan lại giúp việc thời cổ đại) mà thôi, sao y dám tùy tiện thả phạm nhân. Lẽ nào, Thẩm phán quan cao nhất của triều đình ta Đại Lý Tự làm việc như vậy sao?
.Tân Mậu Tương không ngừng kêu khổ, vội vàng đứng lên nói: - Bệ hạ, thần sơ sót, vẫn kính xin bệ hạ thứ tội.
.Hứa Kính Tông thầm than một tiếng hỏng bét. Nếu như ngươi nói lỗi của Tất Chính Nghĩa, vậy thì Tân Mậu Tương không thể thoái thác trách nhiệm. Đại Lý Tự Thừa vậy mà lại thoải mái thả phạm nhân ra, Đại Lý Tự Khanh ngươi làm gì, việc này nào dám tiếp tục tranh cãi nữa?
.Lý Trị hừ một tiếng: - Tội của khanh, đợi chút nữa trẫm sẽ tính.
.Tân Mậu Tương trong lòng muốn khóc đến chết đều đã có rồi.
.Lý Trị nhìn về phía Lư Thừa Khánh nói: - Lư ái khanh, khanh thân là Hình Bộ Thượng thư, khanh cho rằng chuyện này nên làm thế nào?
.Lư Thừa Khánh cũng thật sự là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, trong lòng vẫn còn đang kinh ngạc. Lý Nghĩa Phủ này thế nào lại làm ra được cái chuyện không có đầu óc như vậy chứ? Liền nói:
.- Hồi bẩm bệ hạ, giả sử như Lý Trung thư chỉ thị Tất Chính Nghĩa đi phóng thích Thuần thị, vậy thì tất nhiên tội này nặng thêm một bậc, nghiêm trị không tha. Nhưng nếu như Tất Chính Nghĩa lén phóng thích Thuần thị, lại còn đem Thuần thị dâng lên cho Lý Trung thư, vậy thì đây là người không biết thì không có tội.
.Nói nửa ngày cũng giống như không nói gì.
.Lý Trị nhăn mày: - Trẫm đang hỏi khanh nên xử lý như thế nào?
.Lư Thừa Khánh thật sự là không tránh được, nói: - Thần nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến danh dự của Trung thư lệnh, ắt hẳn trước tiên nên tiến hành thẩm tra, đợi sau khi điều tra rõ kết quả, lại dựa vào luật pháp mà phán xét.
.- Các khanh nghĩ sao?
.Mọi người cũng đều rối rít gật đầu.
.Đỗ Chính Luân cũng biết, tuy ông ta đã có được tang vật, nhưng mà Lý Nghĩa Phủ đều không thừa nhận mọi chuyện, việc này khẳng định là phải điều tra, tốt xấu gì cũng là Trung thư lệnh mà.
.Lý Trị gật đầu, nói: - Không biết các vị ái khanh cho rằng nên phái người nào thẩm tra?
.Trong lúc nói chuyện, y đưa mắt nhìn qua một lượt.
.Đỗ Chính Luân dẫn đầu nói trước:
.- Bất kể án này như thế nào, Đại Lý Tự khó thoát khỏi tội này, tuyệt đối không thể tham dự điều tra án này.
.Đại Lý Tự là thế lực của bên Hứa Kính Tông, ông ta không thể để Đại Lý Tự điều tra án này.
.Tân Mậu Tương nghe được lời này, trong lòng cảm tạ tám đời tổ tông Đỗ Chính Luân một lượt, chuyện này điều tra như thế nào cũng đều đắc tội với người khác.
.Lý Trị nhìn Lư Thừa Khánh.
.Lư Thừa Khánh lập tức nói: - Bệ hạ, hiện giờ chức trách của Hình Bộ là tố tụng. Nói xong liền nhìn Hàn Nghệ, lòng nghĩ, cũng may lúc đó Cục Dân An lấy đi quyền lực, nếu không thì thật sự là trái phải không phải người mà.
.Lý Trị cũng nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Lý Nghĩa Phủ một lòng muốn thoát khỏi chuyện này, nếu như rơi vào tay Hàn Nghệ, vậy thật là thừa sống thiếu chết a.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ, xém chút nữa đã cười ra tiếng. Nhưng hắn cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này, nếu không như vậy làm sao mượn dao giết người. Nếu như hắn tiếp tay, khẳng định Võ Mị Nương sẽ can dự, hắn bị kẹt ở giữa rất khó mà. Bèn nói: - Bệ hạ, Cục Dân an là chăm sóc cho dân chúng, mà mỗi một người trong vụ án này đều không thuộc phạm vi chức quyền của Cục Dân An, chuyện này lẽ nào không nên giao cho Ngự Sử Đài sao?
.Ngự Sử Đài?
.Thôi Nghĩa Huyền bệnh gần như không xuống giường nổi, người cũng không đến đây.
.Hứa Kính Tông lại hiểu rõ phong cách của Ngự Sử Đài. Để cho những người đó nắm chặt rồi, phỏng chừng cũng có thể bị chỉnh lý đến chết, những Giám sát ngự sử đó là dựa vào vạch tội đại thần để lập công đó. Hiện giờ, các lão đại đều không có ở đây, không có ai trấn được bọn họ, ngược lại càng làm càng loạn, bèn nói: - Bệ hạ, hiện giờ Ngự Sử đại phu bệnh lâu trong người, chỉ sợ là không có sức điều tra án này, mà Ngự Sử trung thừa lại đang tuần tra bên ngoài, vẫn chưa quay về, trong Ngự Sử Đài e rằng không có ai có thể gánh vác được trọng trách này.
.Lý Trị cau mày, đừng nói bọn họ đều không bằng lòng, chính là trong số bọn họ có người đồng ý, cho dù phái một người trong số bọn họ đi điều tra, những người còn lại khẳng định sẽ ngăn cản. Bởi vì những đại thần trung ương không thể thành một phe, nếu như thành một phe, vậy thì sẽ giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc xưa, người dẫn đầu nhất định có thể nắm giữ triều chính.
.Nhưng mà chuyện này là do Đỗ Chính Luân một tay dấy lên, ông ta không thể không có phần chuẩn bị phía sau, vậy thì ông ta sống mấy chục năm này xem như là uổng công rồi. Ông ta sớm đã dự đoán đến tình huống kiểu này rồi, đứng lên nói: - Bệ hạ, lão thần ngược lại có thể tiến cử một người.
.- Ai?
.- Môn Hạ Tỉnh cấp sự trung Lưu Nhân Quỹ.
.- Lưu Nhân Quỹ?
.Lý Trị và Hứa Kính Tông đồng thời thốt lên.
.Đỗ Chính Luân nói: - Người này thanh liêm chính trực, không sợ quyền quý, Thái Tông Thánh Thượng đã từng chính miệng khen y.
.Hứa Kính Tông thầm mắng Đỗ Chính Luân cũng quá giảo hoạt rồi. Lựa chọn người của Môn Hạ Tỉnh bọn họ, làm cho lão cũng không tiện mở miệng.
.Lý Trị đương nhiên biết Lưu Nhân Quỹ, Cấp sự trung đó chính là người bên cạnh hoàng đế. Người này không phải là người của bất cứ phái nào, cho dù y tra ra được cái gì, mọi người đều không có gì để nói. Đối với tình huống trước mắt mà nói, đích thực là ứng cử viên tốt, bèn nói: - Các khanh nghĩ sao?
.Bọn người Hàn Nghệ cùng lên tiếng nói: - Chúng thần tán thành.
.- Vậy thì tốt. Án này sẽ giao cho Lưu Nhân Quỹ đi điều tra.
.Lý Trị gật đầu nói: - Các khanh lui xuống trước đi.
.Đỗ Chính Luân sửng sốt, vội hỏi: - Bệ hạ, án này hiện tại vẫn còn đang điều tra, trước tiên nên giam giữ Lý Trung thư.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức kêu ầm lên: - Ta chẳng qua chỉ là nạp một thiếp thị mà thôi, việc trao đổi dâng tặng thiếp thị giữa đồng liêu với nhau là chuyện bình thường, ngươi dựa vào cái gì mà giam giữ ta?
.Hàn Nghệ nghe vậy trợn trừng mắt, lời này mà ngươi cũng nói ra được, thật sự là không biết xấu hổ tới cực điểm rồi.
.Kỳ thật Lý Nghĩa Phủ nói không sai, đây là chuyện bình thường, nhưng mà ở nơi này lại rêu rao ra ngoài, liền cảm thấy ngươi nào giống như một Trung thư lệnh, rõ ràng giống như một tên vô lại.
.Lý Trị cũng ngại nhìn đức hạnh này của Lý Nghĩa Phủ, bèn nói: - Chỉ dựa vào một lời liền giam giữ Trung thư lệnh, điều này cũng thực sự không thỏa đáng. Như vậy đi, Lý Trung thư tạm thời đình chỉ mấy ngày, đợi sau khi án này được điều tra rõ ràng rồi nói sau.
.Vẫn là cân bằng.
.Đỗ Chính Luân vừa nghe, cũng chỉ có thể coi như không, liếc nhìn Lý Nghĩa Phủ. Lý Nghĩa Phủ cũng đúng lúc nhìn về phía ông ta, đôi mắt tràn ngập vẻ oán độc. Đỗ Chính Luân cũng không sợ lão ta, lạnh lùng nhìn lại, giống như đang nói, chúng ta hãy đợi mà xem.
.Ra khỏi hoàng cung, Lý Nghĩa Phủ ngay cả nhà cũng không về, mà là chạy đến chỗ Hứa Kính Tông.
.- Hiền huynh, lần này huynh nhất định phải giúp ta.
.Kỳ thực chuyện này trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ là Lý Nghĩa Phủ không thể nào thừa nhận trước mặt hoàng thượng, nếu thừa nhận thì xong rồi. Nhưng mà trước mặt Hứa Kính Tông thì không cần phải nói dối.
.Hứa Kính Tông hận không thể phun vào mặt Lý Nghĩa Phủ, nói: - Ta nói này hiền đệ, sao đệ có thể làm ra được chuyện này chứ?
.Lý Nghĩa Phủ lúng túng nói: - ĐTa đây không phải là nhất thời nhất thời trong lòng bị mê hoặc sao? Nhưng trong lòng lại thì thầm, ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, thiếp thị nhiều hơn ta rất nhiều, chắc hẳn ngươi cũng hiểu ta mà.
.Hứa Kính Tông cũng giận không thở được, nhưng mà lão cũng không thể nhìn Lý Nghĩa Phủ chết, dù sao thì Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vẫn sống đàng hoàng ra đó, từ đầu đến cuối Trưởng Tôn Vô Kỵ luôn luôn là ý sâu lời rõ, lão không dám sơ suất chủ quan. Đương nhiên, lão cũng biết Lý Nghĩa Phủ cầu lão chuyện gì, than thở: - Lão đệ à, không phải là ta không muốn giúp đệ, mà là Lưu Nhân Quỹ đó không phải là người của ta, ta chỉ lo là không có cách nào thao túng y.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy không khỏi nhăn mày.
.- Ta thực sự là không giúp được đệ. Hứa Kính Tông nói.- Lưu Nhân Quỹ ở Hạ Môn Tỉnh đã một thời gian, tài văn chương của người này không tệ, làm việc cũng là lưu loát, nhưng mà thường rất ít lên tiếng. Ta cũng chỉ là giao lưu với y vài câu trên công vụ, không có giao tình riêng tư gì. Như vậy đi, đệ tự đi tìm y năn nỉ, xin y bỏ qua cho đệ một lần.
.Đừng nói là không thao túng y được, cho dù là có thao túng được, Hứa Kính Tông cũng không dám mạo hiểm, đây không phải là kéo lão liên lụy theo sao?
.Lý Nghĩa Phủ vẫn còn bất mãn, vào lúc mấu chốt như thế này, vậy mà ngươi lại không giúp đỡ huynh đệ một phen.
.Trong lòng Hứa Kính Tông buồn bực, nếu hoàn toàn không đếm xỉa gì đến chuyện này, lỡ như Lý Nghĩa Phủ gượng lại được, sau này Lý Nghĩa Phủ cũng sẽ không giúp đỡ lão, nói không chừng còn ném đá xuống giếng. Dù sao thì lão cũng rất rõ Lý Nghĩa Phủ người này lòng dạ hẹp hòi, lại nói: - Nhưng mà lão đệ, chuyện này cuối cùng vẫn phải do hoàng đế làm chủ, ta nói chuyện giúp đệ trước mặt hoàng đế và hoàng hậu.
.Lý Nghĩa Phủ vừa nghe, liền nói:
.- Đa tạ hiền huynh, đa tạ hiền huynh.
.Nếu như lão ta đã không thừa nhận, vậy đương nhiên là không thể nào đi tìm Lý Trị năn nỉ, chỉ có thể dựa vào Hứa Kính Tông rồi.
.Sáng sớm hôm sau.
.Hàn Nghệ liền đi phía tây ngoại ô xem xem bọn Nguyên Ưng huấn luyện như thế nào, nhưng đây đều là ngụy trang, hắn chủ yếu là đi gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ. Kiểu gặp gỡ ban ngày này, Trưởng Tôn Vô Kỵ là người vô cùng cẩn thận, bình thường đều là trước đó một buổi tối đã sắp xếp đủ người tuần tra xung quanh, bảo đảm không ai có thể theo dõi Hàn Nghệ đến nơi này.
.Địa điểm gặp mặt vẫn là trên một con thuyền.
.- Đỗ Chính Luân này hành động cũng thật là nhanh chóng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên cũng biết tình huống tối hôm qua.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Nếu nói về lão luyện, ta thấy Lý Nghĩa Phủ không phải là đối thủ của Đỗ Chính Luân. Kỳ thực cho dù là ta, ngược lại cũng là đã khinh thường Đỗ Chính Luân. Chuyện tối qua, ông ta thật sự vừa chuẩn vừa hận, còn không cho bệ hạ có chỗ trống để suy nghĩ.
.Kỳ thực trải qua chuyện này, Hàn Nghệ đối với Đỗ Chính Luân phải lau mắt mà nhìn. Mỗi một chi tiết đều nắm chắc trong tay, phải biết rằng chẳng qua chỉ là hai canh giờ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể làm đến được tốt như vậy thật sự là vô cùng không dễ, đủ thấy kẻ có thể ở trong miếu đường, luôn luôn có năng lực. Lý Nghĩa Phủ cũng là như vậy, mặc dù chuyện này lão ta làm có chút khốn kiếp, nhưng Lý Nghĩa Phủ không hề là một tên ngu xuẩn. Chỉ là mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của mình.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa nghe, liền hỏi: - Nói như vậy, bệ hạ vẫn muốn bảo vệ Lý Nghĩa Phủ?
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Nếu không phải Đỗ Chính Luân ra roi thúc ngựa đi nhanh đến Lý phủ, chỉ sợ sẽ bị Trương Đức Thắng được bệ hạ phái đi kêu ông ta trở về.
.Có thể thấy được Đỗ Chính Luân cũng đoán ra bệ hạ có thể sẽ đổi ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận