Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 619: Cày bừa vụ xuân.

.Tiết Nhân Quý vô cùng hoang mang, ông ta còn ngỡ mình vẫn đang nằm mơ, ông ta không hiểu nổi, thời thế thái bình, bên trong thành Trường An làm sao có thể xuất hiện khởi nghĩa nông dân, việc này --- việc này thực không thể tưởng tượng này, nhưng mọi người đều nói có mắt có mũi cả, không thể không đề phòng, thế nên ông ta đích thân dẫn hai ba trăm người vội vã chạy đến kiểm tra rõ ràng, trên đường đi thì gặp Độc Cô Vô Nguyệt, nghe được lời Độc Cô Vô Nguyệt nói, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, lệnh cho binh sĩ thả lòng, không được manh động, nhưng ông ta vẫn cảm thấy phải tới xem xem sao.
.- Đặc phái sứ thật đúng là ngươi à !
.Tiết Nhân Quý trông thấy Hàn Nghệ, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy quá mất mặt, ngịa ngùng nói: - Tiết Tướng quân, thật xin lỗi, ta cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này.
.- Ha ha !
.Đám học viên bên cạnh trông thấy người khác gặp họa đều vui sướng phá lên cười.
.Tiết Nhân Quý vội hỏi: - Điều này không trách Đặc phái sứ được. Nói rồi, ông ta quay ra giáo huấn mấy tên lính canh: - Mấy tên các ngươi có phải chưa tỉnh ngủ không hả, đến cả đặc phái sứ hoàng gia cũng không nhận ra, xem chút là gây ra đại họa rồi, quay về ta tính sổ với các ngươi.
.Đám lính canh cảm thấy oan uổng sâu sắc, trời sương mù lớn như thế này, muốn nhìn rõ cũng khó quá đi, nhưng một đội ngũ chỉnh tề như vậy, chắc chắn là không phải đi làm ruộng, lại còn vác theo cuốc, không phải là nông dân khởi nghĩa thì là cái gì.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, việc này không trách bọn họ, chỉ là hiểu lầm thôi.
.Tiết Nhân Quý nói: - Vậy ta không quấy rầy Đặc phái sứ chấp hành nhiệm vụ nữa, ta quay về trước.
.- Tiết tướng quân đi thong thả.
.Hàn Nghệ vốn dĩ hừng hực khí thế, vậy mà vừa bước ra khỏi cửa đã gây náo loạn lớn đến vậy, thực tình rất mất hứng, đến cả hứng mở miệng cũng không có.
.Hắn không hào hứng nữa, đám người Vi Phương lại bắt đầu hào hứng, cũng chẳng xếp hàng, túm năm tụm ba lại, hi hi ha ha, sung sướng vô cùng. Bọn họ cũng biết Hàn Nghệ không còn dám bảo bọn họ ưỡn thẳng ngực nữa rồi, bằng không đoạn đường này phải thu hút đến biết bao thiên binh vạn mã đến đây !
.Lại đi hơn một canh giờ, bọn họ tới giữa một chốn thôn dã, nơi này gọi là sườn dốc Cao gia.
.Lúc này trời đã sáng rõ, chỉ trông thấy trong những mảnh ruộng xung quanh có biết bao người đang khom lưng làm nông, nhưng nhìn kĩ hơn, đồ bọn họ mặc lại không giống nông phu, mặt khác bên cạnh ruộng cũng có không ít người đang đứng.
.- A ? Đây không phải đường ca (anh họ bên nội) ta sao?
.Trịnh Hưởng bỗng dưng kinh ngạc thốt lên.
.Lư Khai Minh cũng nói: - Ca của ta cũng ở đây.
.Hai người vội vã vẫy tay hô lên.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, còn có Thẩm Tiếu ba người đi tới.
.Thôi Hữu Du và mọi người cũng mau chóng thi lễ với hai người, nhưng ánh mắt đều lộ vẻ hoang mang.
.Trịnh, Lư hai người họ đều gật đầu ra hiệu, liền sau đó Trịnh Thiện Hành nói với Hàn Nghệ: - Hàn tiểu ca, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.
.- Ừ !
.Hàn Nghệ chỉ gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành ngẩn người, nói: - Sao lại thế này ?
.Trưởng Tôn Diên lập tức đem chuyện ồn ào trước đó kể cho Trịnh Thiện Hành nghe.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Lư Suái, Thẩm Tiếu nghe xong liền bật cười ha ha.
.Hàn Nghệ tức giận liếc nhìn họ một cái, lại nhìn xung quanh, nói với Thẩm Tiếu: - Tiểu Mập bọn họ còn chưa tới ư ?
.Thẩm Tiếu đáp: - Bọn họ hỗ trợ ở trong thôn, người của ngõ Bắc chúng ta cày bừa ở ruộng bên đó. Sau khi tên nhãi này quen biết Trịnh Thiện Hành, lập tức liền trở thành huynh đệ tốt, kế hoạch ngày hôm nay chính là do hai bọn họ vạch ra.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn, gật đầu, sau đó bảo đại đội trưởng mau chóng xếp hàng.
.Sau khi xếp hàng xong xuôi, Hàn Nghệ tiến lên trước 1 bước, đơn giản nói rõ: - Các bạn học viên, hôm nay ta đưa các ngươi tới đây, chính là để các ngươi cày cấy vụ xuân.
.- Cày vụ xuân ?
.Không ít người vô cùng kinh ngạc.
.Vi Phương chỉ cảm thấy bản thân bị lừa, nói: - Chẳng phải nói có nhiệm vụ khẩn cấp hay sao ?
.Hàn Nghệ phản bác: - Bây giờ còn có chuyện gì gấp hơn so với cày vụ xuân ? Biệt hiệu của nhiệm vụ khẩn cấp lần này, chính là cày vụ xuân.
.- !
.Quả thật là không có ! Cày cấy vụ xuân chính là chuyện quan trọng nhất của Đại Đường đấy !
.Thôi Hữu Du âu sầu nói: - Nhưng chúng ta từ trước đến nay chưa từng trồng trọt mà !
.Bọn họ đây là quý tộc đấy !
.Tôi tớ đến cả ngàn vạn, bọn họ từ nhỏ đến lớn còn chưa từng cầm lấy cái cuốc.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu các ngươi biết làm, thì ta sẽ không dẫn các ngươi tới, các ngươi tưởng ta không có việc gì làm, gọi các ngươi chạy tới đây cày cấy, các ngươi đến cả cái cuốc cũng cầm không xong, một người thì có thể cày được bao nhiêu đất đai ? Bảo các ngươi tới cày cấy, chính là làm chậm trễ vụ xuân, các ngươi có biết ta vì thế mà gánh bao nhiêu rủi ro không. Nói đến phần sau, lại có chút ấm ức.
.Đám học viên bị giáo huấn đến rối tinh lên, là ngươi gọi chúng ta tới, kết quả lại sỉ nhục chúng ra đến cả cái cuốc cũng cầm không xong, đâu cần ăn hiếp người như vậy.
.Tiêu Hiểu khó chịu nói: - Vậy ngươi gọi chúng ta đến làm gì ?
.- Sao ngươi vẫn không hiểu ra !
.Hàn Nghệ nói: - Ta gọi các ngươi đến để học thế nào là cày cấy.
.Vi Phương nói: - Cảnh sát hoàng gia phải học cái này ư ?
.- Thiển cận !
.Hàn Nghệ nói: - Ta nhắc lại 1 lần, cảnh sát hoàng gia là ân huệ bệ hạ ban cho bách tính. Mà bách tính cần nhất là lương thực, cày vụ xuân là điều dân chúng quan tâm nhất, nếu một viên cảnh sát hoàng gia mà đến cả chuyện dân chúng quan tâm nhất còn không biết, thì làm sao mà làm cảnh sát hoàng gia chứ. Các ngươi có biết ta vì ngày hôm nay mà hao tổn biết bao sức lực không ? Ta đi cầu xin các ông lão bà lão, cầu xin dân chúng nơi đây cho các ngươi mấy mảnh đất để các ngươi chà đạp, cho nên các ngươi bắt buộc phải chăm chỉ học tập, cố gắng hướng về phía trước, không được phụ sự nhiệt tình và kì vọng của dân chúng nơi đây đối với các ngươi.
.Vậy cũng phải !
.Trưởng Tôn Diên bọn họ nghe xong ngơ ngác nhìn nhau.
.Trịnh Thiện Hành nghe rồi dở khóc dở cười, rõ ràng là muốn bọn họ làm việc tốt, tại sao tới miệng của Hàn Nghệ, thì trở thành chà đạp, khẽ giọng nói: - Trưởng Tôn, Hàn Nghệ ở trại huấn luyện vẫn luôn nói năng như vậy à ?
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: - Chả hơn kém là bao.
.Đám Thôi Hữu Du bị Hàn Nghệ nói đến á khẩu không thốt nên lời, cày vụ xuân có phải là nhiệm vụ khẩn cấp hay không, đương nhiên phải, cảnh sát hoàng gia có phải am hiểu cày cấy vụ xuân không, đương nhiên phải.
.Hàn Nghệ nói: - Vì thế ta còn đặc biệt đến tìm Trịnh công tử đứng giữa giúp chúng ta sắp xếp, tiếp sau đây các ngươi hãy nghe theo sự sắp xếp của Trịnh công tử.
.- Vâng !
.Đám đệ tử đều bực mình mà không dám nói năng gì, nhưng nhận được sự sắp xếp của Trịnh Thiện Hành, còn hơn là nhận sắp xếp của Hàn Nghệ, dù sao thì nhân phẩm con người đều đã phơi bày ở đây.
.Hàn Nghệ cười nói với Trịnh Thiện Hành: - Trịnh công tử, bọn họ có thể giao cho ngươi rồi.
.Trịnh Thiện Hành khẽ nói: - Đây thực chẳng dễ mà nhận lấy đấy !
.- Đối với ta mà nói, ngươi đối với Trịnh công tử, chỉ là một đĩa đồ ăn nhỏ xíu thôi ! Hàn Nghệ cười ha ha.
.Trịnh Thiện Hành khẽ lườm hắn một cái, nói: - Nhưng mà mấy người bọn họ biết cày cấy ư ? Cày vụ xuân đối với dân chúng mà nói, lại là chuyện lớn đấy !
.Hàn Nghệ cười gian manh: - Điều này ngươi yên tâm, học viên của ta không có việc gì là không làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận